Thẩm Châu Hi đang ngủ say thì bị người ta đánh thức. Nàng mơ màng đi ra nhà chính đã thấy ngoài rào tre rộng mở có một chiếc xe ngựa.

“Ai tới vậy?” Nàng hỏi.

“Không có ai tới, là chúng ta phải đi.” Lý Vụ nói, “Ngươi mang toàn bộ đồ đáng giá theo, những thứ khác —— đặc biệt là mông giấy của ngươi là không được mang theo.”

“Đi? Đi chỗ nào?” Thẩm Châu Hi ngây người, cảm giác còn chưa tỉnh mộng.

Bằng không vì sao Lý Vụ lại đột ngột nói phải đi chứ?

“Đi chỗ nào đều được, chỉ cần bốn người chúng ta ở bên nhau.” Lý Vụ nói, “Mau nắm chặt thời gian mà thu dọn đồ, hai nén nhang sau chúng ta sẽ xuất phát.”

Lý Vụ nói ra thời gian chính xác như thế chứng tỏ chuyện bọn họ rời khỏi Ngư Đầu trấn là chuyện ván đã đóng thuyền, đấy là theo hiểu biết của nàng với hắn. Nàng không dám trì hoãn mà mang theo tâm tình mờ mịt lôi quần áo ra khỏi tủ bắt đầu sắp xếp.

Đóng gói xiêm y xong rồi nàng mới nhón chân lấy hộp gương lược Lý Vụ mua cho nàng để trên nóc tủ quần áo. Nàng mở cái hộp ra, kiểm kê đống trâm hoa, hoa tai và tiền riêng của nàng sau đó mang theo gương lược bỏ vào đó và cất vào bao bố.

Nàng còn có rất nhiều đồ vật muốn mang đi, có một ngăn tủ đựng quần áo sáng màu mà nàng còn chưa mặc hết, quả cầu xông hương mà nàng chọn mãi mới mua được, còn có đống mông … à, phì phì, xí giấy nàng mới dùng được một nửa.

Đồ nàng muốn mang đi quá nhiều.

Bất tri bất giác ở Ngư Đầu trấn này nàng đã có nhiều thứ thuộc về mình như vậy.

Cảm giác mơ hồ lúc này chân thật lên rất nhiều, lòng Thẩm Châu Hi đau xót, suýt nữa thì nàng đã rơi nước mắt.

Nàng luyến tiếc nơi này.

Thẩm Châu Hi mới vừa nảy lên ý niệm hỏi Lý Vụ xem bọn họ có nhất thiết phải đi không, nhưng chân còn chưa bước được một bước nàng đã do dự mà dừng lại.

Đến một người mới ở Ngư Đầu trấn có mấy tháng như nàng còn thấy khổ sở, vậy ba người Lý Vụ đã ở đây mười mấy năm sẽ thế nào?

Nếu không phải không thể ở lại thì làm sao Lý Vụ có thể nguyện ý xa rời quê hương, lại còn hấp tấp thế này nữa chứ?

Lúc này nàng không thể kéo chân sau của hắn được. Thẩm Châu Hi lại tỉnh táo mà nhìn bốn phía, tìm kiếm xem còn thiếu cái gì không.

Đúng rồi!

Nàng giật mình, nhớ tới thứ thật sự “Đáng giá”, nếu quên không lấy cái đó đi thì đúng là xong rồi!

Thẩm Châu Hi chuyển một cái ghế dựa tới, nỗ lực lấy phượng ấn lúc trước nàng giấu trên xà nhà. Nàng thổi thổi tro bụi trên đó, lòng vẫn sợ hãi mà giấu nó vào trong người.

Vừa lúc Lý Vụ vén màn trúc tiến vào thấy Thẩm Châu Hi đang đứng ở trên ghế. Hắn đứng tại chỗ, thần sắc phức tạp hỏi: “…… Ngươi định thắt cổ hả?”

Thẩm Châu Hi cả giận nói: “Ngươi mới định thắt cổ ấy!” Mệt nàng lúc trước còn vì hắn đau lòng một chút!

“Thu dọn xong chưa?” Lý Vụ nói, “Đồ vật sắp xếp cho kỹ, chúng ta không có thời gian quay về lấy đâu.”

Lời Lý Vụ nói sợ tới mức Thẩm Châu Hi không dám lập tức đáp lời, nàng lại nhìn khắp nơi, vắt hết óc nghĩ xem còn quên cái gì nữa không.

Sau khi xác định mọi thứ đều đã gói ghém xong nàng mang theo tay nải nho nhỏ của mình bò lên xe ngựa.

Thằng nhãi Lý rắm thối còn không biết đỡ nàng một phen! Vẫn là Lý Thước xem không nổi mà đáp tay cho nàng giẫm lên.

Bên trong xe ngựa này tự nhiên không thể so với xe ngựa đặc chế mà nàng dùng khi tới biệt cung tránh nóng. Ba cây ván gỗ dùng làm ghế dài, duy nhất một cái chăn chắc dùng làm “Giường nệm”. Thẩm Châu Hi ngồi xuống cái chăn bông kia đợi một lát mới thấy Lý Vụ và Lý Côn lục tục lên xe. Lý Thước là người cuối cùng lên xe và ngồi ở vị trí đánh xe.

“Đồ đã mang đủ chưa?” Lý Thước cao giọng hỏi.

Trong xe không ai nói chuyện, Lý Côn và Lý Vụ đều nhìn Thẩm Châu Hi.

Thẩm Châu Hi mở to hai mắt: “Nhìn ta làm gì?”

“Trong xe này ngoài ngươi ra còn ai hay vứt đồ bừa bãi nữa?” Lý Vụ nói.

Đây là thành kiến, thành kiến trần trụi!

Lý Côn lật giở đống đồ trong xe, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Có đồ ăn không……”

Lý Vụ nhẹ nhàng nhấc chân đá cái ghế của hắn: “Mới vừa lên đường đã ăn thì một lát nữa trên đường còn gì mà ăn? Ngồi thẳng lên!”

Sau khi trấn áp cái tên Lý Côn không chịu ngồi yên kia thì xe ngựa chậm rãi lên đường. Thẩm Châu Hi đẩy cửa sổ xe hiếu kỳ hỏi: “Xe ngựa này là mượn sao?”



“Nhặt.”

“Nhặt? Còn có xe ngựa để nhặt sao?” Thẩm Châu Hi khiếp sợ quay đầu lại hỏi.

“Nhặt trong nhà Độc Nhãn Long.” Lý Vụ nói.

“Ngươi vào nhà người ta cướp của hả?!”

“Sao lại nói thế?” Lý Vụ trừng mắt, cực kỳ tức giận nói, “Hắn hứng được nhiều mỡ như thế từ trên người lão tử, ta vào nhà hắn nhặt mấy thứ thì tính cái gì?”

Cái này…… cái này có khác gì vào nhà cướp của đâu?

Thẩm Châu Hi không muốn tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa, Lý rắm thối khẳng định không phải mới “Nhặt đồ vật” lần đầu, việc này mà có truy nữa thì cũng chỉ đi xuống vũng bùn thôi.

Nàng nói sang chuyện khác: “Chuyện chúng ta rời đi ngươi có nói với mọi người ở trấn trên chưa?”

“Có cái gì mà nói? Để bọn họ được một phen ngạc nhiên vui vẻ đi.”

Thẩm Châu Hi: “……” Hóa ra Lý Vụ rời Ngư Đầu trấn là điều ngạc nhiên vui vẻ với mọi người ư?

“Ngươi muốn nói với ai?” Lý Vụ liếc nàng một cái.

“Ta không nói với Cửu Nương một lời đã đi rồi, nếu nàng ấy biết sẽ giận ta.” Thẩm Châu Hi ảm đạm nói.

“Cửu Nương quan trọng hay ta quan trọng?”

“……” Đây là cái gì với cái gì vậy!

Có Lý rắm thối trêu chọc nên bi thương vì phải rời đi trong lòng Thẩm Châu Hi cũng phai nhạt một chút.

Bất tri bất giác xe ngựa đã ra khỏi Ngư Đầu trấn, bên trái xe ngựa là dòng sông xanh biếc còn bên phải là vách núi đá, thi thoảng có cành hoa mọc ra từ đó chui vào trong xe. Thẩm Châu Hi mới lạ mà bẻ một nhánh hoa màu vàng nhỏ tiện tay cài trên cánh cửa thế là trong xe cũng có mùi hoa nhàn nhạt.

Lý Côn ngủ cả một đường, Thẩm Châu Hi lại không ngủ nổi vì xóc nảy. Cũng may có Lý Vụ cùng nói chuyện nên nàng cũng không cảm thấy quá gian nan.

Ai biết lúc xe ngựa vòng qua vách đá đi lên đường lớn thì Lý Côn vốn đang hôn mê lại bỗng lộc cộc bò dậy.

“Đã quên! Đã quên!” thần sắc hắn nôn nóng hô lớn.

Thẩm Châu Hi còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Lý Vụ đã hiểu hắn muốn nói gì: “Đệ quên cái gì?”

“Quả cầu! Quả cầu!”

“Chờ chúng ta tới nơi ta sẽ mua cho đệ một quả mới.”

Lý Côn hét lớn: “Không cần! Không cần! Đệ muốn quả cầu của đệ!”

Vẻ mặt Lý Côn nôn nóng, hắn bò xuống ghế dài định nhảy ra ngoài, Lý Vụ một tay kéo hắn về nghiêm túc quát: “Lý Côn!”

Đứa nhỏ này luôn nghe lời Lý Vụ nhất nhưng lúc này hắn lại thái độ khác thường vừa khóc vừa nháo, mặc kệ Lý Vụ uy hiếp hay dỗ dành hắn đều khăng khăng muốn dẹp đường hồi phủ lấy quả cầu của hắn.

Thẩm Châu Hi cũng muốn khuyên nhưng Lý Côn dầu muối không ăn, quyết tâm phải có quả cầu mới chịu.

Đứa nhỏ ba tuổi khóc nháo còn dùng vũ lực trấn áp, nhưng một nam tử thành niên lại mang tâm trí của đứa nhỏ mà khóc nháo thì người khác đúng là không có cách nào. Càng miễn bàn cái tên này còn không ngừng có ý đồ “vượt ngục lẩn trốn”. Lý Vụ chặn cửa không cho hắn xuống thế là hắn bắt đầu moi cửa sổ, nói gì cũng muốn về.

“Đệ muốn quả cầu của đệ! Quả cầu của đệ!”

“Được, ta trở về lấy!” Lý Vụ xanh mặt rống lên một tiếng.

“Đại ca, huynh thật muốn trở về sao?” Lý Thước đang đánh xe ở bên ngoài hỏi.

“Không quay về thì có biện pháp nào?!” Lý Vụ nhìn Lý Côn đang thút thít ở đối diện thì tức giận hỏi, “Đệ để quả cầu bảo bối kia ở đâu?”

“Dưới gối, gối của huynh……”

“Để đó làm gì?!”

“An, an toàn……” Lý Côn tủi thân nói.



“Làm gì có ai bị điên đi lấy trộm quả cầu của đệ làm gì, đệ —— thôi, chờ ta về sẽ cho đệ biết tay!” Sắc mặt Lý Vụ rất khó coi.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Lý Thước mở cửa xe hỏi lại một lần nữa: “Đại ca, huynh thật sự muốn trở về sao?”

Vừa lúc có một thư sinh áo xanh chậm rãi cưỡi một con ngựa già đi tới. Lý Vụ nhảy xuống xe ngựa, một tay kéo tên kia xuống.

“Ối mẹ ơi, ngươi làm gì thế?!” Thư sinh kêu to.

“Mượn một lúc.” Lý Vụ xoay người lên ngựa sau đó nói với Lý Thước, “Các ngươi đi trước, chúng ta gặp nhau ở Hà Bình huyện.”

“Đại ca ——”

Lý Vụ cũng không quay đầu lại mà thúc ngựa chạy.

“Ngựa của ta!” Thư sinh gào lên với bóng dáng của Lý Vụ, “Người đâu! Cường đạo! Cường đạo!”

“Này, tiền mua ngựa.” Lý Thước móc từ trong ngực ra một thỏi bạc vụn ném cho hắn, “Còn làm ồn nữa ta cho ngươi biết thế nào là cường đạo chân chính đó.”

Thư sinh giận dữ: “Ngươi đây là ——”

“Cường đạo chân chính là không để lại mạng đâu.”

Lý Thước lạnh lùng quét mắt tới, thư sinh kia run lên, rụt vai không hé răng.

“Giá!” Lý Thước trầm mặt, tiếp tục ruổi ngựa chạy nhanh.

Thẩm Châu Hi lo lắng cho Lý Vụ nên nhịn không được hỏi: “Chúng ta thật sự đi trước ư?”

Qua hồi lâu phía trước mới truyền đến tiếng Lý Thước trả lời: “…… Nghe đại ca.”

……

Lý Vụ liều mạng thúc con ngựa già chạy một đường về nhà. Con ngựa mệt đến độ đứng trước rào tre thở hồng hộc.

Hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào nhà chính. Bài trí trong phòng vẫn giống lúc bọn họ rời đi, không có dấu vết bị lục soát. Lý Vụ lập tức vào buồng trong, cầm lấy hai cái gối trên giường sờ quả nhiên sờ thấy một vật ở cái gối của hắn.

Lý Vụ luồn tay vào trong móc ra một quả cầu lông gà màu sắc sặc sỡ. Nhìn cái này với quả cầu giá 5 văn tiền ở bên đường không khác một chỗ nào hết.

Lý Vụ cắn chặt răng, nén xúc động muốn đánh cái đầu chim ngu ngốc của Lý Côn. Hắn cất quả cầu trong ngực sau đó xoay người đi ra khỏi nhà chính. Lúc đi tới bên ngoài rào tre hắn đang muốn khóa cửa thì phía sau vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Hắn trầm mặt, cũng không thèm nhìn mà lập tức một chân đá văng cửa rào tre.

“Vây lấy hắn!” Khẩu âm Tương Châu xa lạ vang lên sau người.

Lý Vụ vừa muốn trốn theo con đường nhỏ thông với hậu viện thì sáu nam tử mặc trang phục nha dịch đã từ hậu viện chạy tới, mỗi người đều cầm trường đao, tinh thần cao độ mà đề phòng hắn.

Lý Vụ liếc mắt nhìn về phía con dao chẻ củi phía phòng bếp.

“Lý Vụ, ta khuyên ngươi đừng uổng phí công sức.” Một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau.

Lý Vụ xoay người nhìn nam nhân đang đi từ ngoài vào, ánh mắt đảo qua quần áo trên người hắn rồi châm chọc nói: “Một kẻ thôn phu như ta có tài đức gì mà mời được cả quan lục phẩm tới cửa thế này?”

“Lý Vụ! Không được vô lễ với đại nhân của chúng ta!” Một tên nha dịch quát.

Lý Vụ nói: “Chủ tử của ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi đánh rắm làm gì.”

“Ngươi ——” nha dịch đỏ bừng mặt, nắm trường đao đi về phía trước một bước.

“Không được manh động!” Phương Đình Chi trầm giọng quát.

Đám nha dịch vốn ngo ngoe rục rịch lúc này lập tức dừng bước.

Lý Vụ cười nói: “Vị đại nhân này thoạt nhìn giống quan văn, mà đám quan văn các ngươi không phải đều thích đẩy chuyện cho kẻ khác làm sao, hà tất phải tự mình chạy một chuyến làm gì?”

“Lý Vụ, đừng kéo dài thời gian, ta không phải tới nói chuyện phiếm với ngươi.” Phương Đình Chi nói.

“Vị đại nhân này, ta còn không quen ngươi, nếu không phải ngươi tới gõ cửa tán gẫu thì tới tìm ta làm gì?”

“Ta hỏi ngươi ——” Phương Đình Chi nhìn hắn không chớp mắt rồi hỏi, “Ngươi có nguyện ý làm việc dưới trướng Tương Châu tri phủ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play