Thẩm Châu Hi đứng lên hoang mang lo sợ mà nhìn hắn.
“Lát nữa nhị ca sẽ mở đường, đệ mang tẩu ra ngoài phá vây. Tình huống khẩn cấp, nếu đệ có chỗ nào mạo phạm thì tẩu lượng thứ.”
“Tứ Nha thì phải làm sao đây?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Lý Thước hơi trầm ngâm nói: “Trong phòng bếp có lu gạo vừa lúc có thể giấu một đứa nhỏ. Để nàng trốn trong lu đi, mục tiêu của Hoàng Kim Quảng là
chúng ta vì thế hắn sẽ không điều tra những người khác có mặt trong nhà
này đâu.”
Thẩm Châu Hi cũng cảm thấy biện pháp này ổn vì thế nàng mang Tứ Nha tới phòng bếp, nhìn con bé trốn vào lu gạo trong tủ bếp.
Tứ Nha còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, gặp loại chuyện này con bé cũng
không khóc không nháo, cực kỳ nghe lời mà ngồi xổm trong lu gạo không
lên tiếng.
Thẩm Châu Hi dàn xếp cho Tứ
Nha xong thì trong lòng cũng an tâm hơn. Nàng nắm chặt cây trâm vàng
trong tay giống như nắm chặt cỗ dũng khí không sợ trời không sợ đất của
Lý Vụ. Nàng dần dần bình tĩnh lại sau đó đi vào trong buồng, cầm một cái chăn trên giường.
“Tẩu làm gì vậy?” Lý Thước đi theo vào hỏi.
“Hoàng Kim Quảng chủ yếu tập trung nhân thủ ở ngoài cửa, hậu viện khẳng định
sẽ phòng thủ cực yếu. Chúng ta có thể dương đông kích tây để Lý Côn cõng cái này chạy ra từ hậu viện để phá vây, khi ấy bọn chúng nhất định sẽ
cho rằng chúng ta muốn phá vây từ phía đó. Chờ phòng thủ phía trước yếu
hơn chúng ta sẽ rời đi từ cửa trước và tới trấn trên ——” Thẩm Châu Hi
ngây ra nhìn thần sắc kinh ngạc của Lý Thước, tự tin cũng chậm rãi yếu
đi, “Ta, ta nghĩ thế, không biết có được hay không……”
“Được, quá được ấy chứ. Tẩu quả nhiên là người nhiều mưu trí.” Lý Thước nói.
“Cũng không lợi hại như vậy……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt.
“Dương đông kích tây đúng là biện pháp hay.” Lý Thước nói, “Để bọn họ cho rằng chúng ta muốn phá vây từ hậu viện, nhưng trên thực tế chúng ta lại nhắm mục tiêu ở trước cửa. Chờ phá vây xong chúng ta sẽ không tới trấn trên
mà còn một lựa chọn khác.”
“Lựa chọn nào?”
“Chạy trốn có quá nhiều biến số, phía sau còn có địch phải đối phó vậy không
bằng tử chiến đến cùng. Nếu lựa chọn phá vây từ phía trước thì sao chúng ta không thuận thế bắt cóc Hoàng Kim Quảng làm con tin?”
Hai người ăn nhịp với nhau, Lý Thước giúp đỡ Thẩm Châu Hi bọc cái chăn
thành hình người, còn nàng tìm dây thừng vòng qua làm eo và cổ khiến cái chăn càng thêm giống hình người.
Lý Thước gọi Lý Côn tới dặn rõ ràng sau đó đưa cái chăn cho hắn cõng.
“Vũ khí……” Lý Côn nói.
Lý Thước xoay người đi ra ngoài.
“Trong phòng bếp có dụng cụ cắt gọt, đệ……” Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã thấy Lý Thước ném một cái cuốc về phía này.
Lý Côn thuần thục đón được và bước ra khỏi nhà chính.
Thẩm Châu Hi không rõ hai anh em nhà này muốn làm cái gì nhưng vẫn đuổi theo nhìn. Lý Côn và Lý Thước cùng cầm lấy cuốc và bắt đầu đào gốc cây hoa
quế.
“Các đệ đang làm……” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nói.
Không tới một lúc nghi hoặc của nàng đã được giải đáp.
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn hai anh em nhà kia kéo ra một cái
rương gỗ hình chữ nhật sau đó mở khóa ra. Trong đó có một đống đao,
kiếm, kích, bọn họ ngựa quen đường cũ mà chọn lấy vũ khí của mình.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên giật mình vì kho vũ khí nhỏ giấu trong nhà họ hay giật mình vì Lý Vụ thế mà đã chuẩn bị trước mọi
thứ. Hắn coi chỗ ở là đầm rồng hang hổ gì không biết? Hắn chuẩn bị tận
răng thế này cơ đấy!
Lý Thước lấy ra một
thanh chủy thủ sắc bén giấu bên người, Lý Côn lấy từ đáy rương ra một
cái rìu sắt chừng 7,8 thước. Hắn uy vũ lắc lắc hai cái sau đó vừa lòng
cầm trong tay.
Thẩm Châu Hi rụt bả vai
lui về phía sau hai bước —— đừng nói tới trọng lượng của cái rìu kia,
nguyên tiếng gió nó phát ra cũng đủ xô nàng ngã chổng vó rồi.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Lý Thước hỏi, ánh mắt nhìn Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi khẩn trương gật gật đầu.
“Tẩu tử nhắm mắt lại đi.”
Thẩm Châu Hi không rõ nguyên do nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt.
Một lát sau, giọng Lý Thước lại vang lên: “Được rồi.”
Nàng mở mắt ra thấy Lý Thước cầm trong tay hai bao cát thật dài. Lý Côn ở
một bên thì cầm ba cái bao cát lớn hơn, hắn vừa lẩm bẩm vừa kéo từ trong áo ra một cái bao cát cuối cùng đeo trên hông.
Lý Thước buông tay khiến hai bao cát của mình và bốn bao cát của Lý Côn rơi xuống đất ầm một cái.
“Đi thôi.”
Bên ngoài rào tre đang cháy rực có vài người khác nhau, một kẻ du côn được
thuê từ huyện bên cạnh cầm lấy gậy gỗ chọc rào tre và thấy nó lung lay
sắp đổ thì quay đầu lại nói: “Hoàng lão gia, rào tre đã cháy sạch rồi,
có thể trực tiếp đẩy ngã.”
Đám hộ vệ tâm
phúc Hoàng Kim Quảng mang đến đều vây quanh bên người hắn, còn đám du
côn ô hợp mặc áo vải có mụn vá, xắn ống quần hoặc đi chân trần, trên đầu thậm chí còn đội mũ rơm rách thì bị hắn sắp xếp ở vòng ngoài.
Hắn ngước mắt nhìn vào trong rào tre sau đó lại cao giọng nói: “Thời gian
một nén nhang đã tới rồi, các ngươi đã nghĩ xong chưa? Ta lặp lại lần
nữa, giao Thẩm Châu Hi ra thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi. Nếu thức
thời ta còn có thể thu nhận các ngươi làm việc cho mình. Lý Vụ cho các
ngươi cái gì ta sẽ cho gấp đôi.”
Sau khi Hoàng Kim Quảng nói xong thì không gian chỉ còn lại tiếng ngọn lửa đang cháy.
Hắn trầm mặt quát: “Đẩy đi!”
Bọn thủ hạ lập tức đáp lời nhưng lúc bọn chúng đang muốn hợp lực đẩy rào
tre thì phía hậu viện bỗng truyền tới tiếng kinh hô: “Hoàng lão gia! Bọn chúng chạy từ phía sau!”
“Vây lấy! Không thể để bọn chúng chạy!” Hoàng Kim Quảng quát.
Đám người vốn vây trước cửa lập tức chạy ra phía sau, Hoàng Kim Quảng đang
muốn đi theo thì một bóng người vọt ra từ phía sau hàng rào tre. Tiếng
chuông cảnh báo trong lòng Hoàng Kim Quảng run lên, hắn rống to: “Trúng
kế rồi! Tất cả mọi người mau quay về!”
Lời này đã quá muộn, Lý Thước đã tới gần hắn. Hoàng Kim Quảng cũng là kẻ
hàng năm đánh nhau lăn lộn nên sức lực không nhỏ. Có điều tốc độ của Lý
Thước quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng thì Lý Thước đã lắc mình ra phía sau và kề một thanh chủy thủ lạnh lẽo lên cổ hắn.
“Bảo người của ngươi giải tán ngay.” Lý Thước lạnh lùng ra lệnh.
Sắc mặt Hoàng Kim Quảng cực kỳ khó coi: “Ngươi làm như vậy có nghĩ tới hậu
quả không? Tri phủ Tương Châu sẽ không bỏ qua cho ngươi……”
“Sau lưng ngươi có là hoàng đế lão nhân thì thế nào?” Lý Thước nói, “Huống
chi ngươi chỉ là một con chó nho nhỏ mà tri phủ nuôi, đến chủ của ngươi
ta còn chẳng sợ thì ngươi là cái thá gì?”
“Ngươi ——”
Chủy thủ trong tay Lý Thước đẩy mạnh một cái, máu lập tức chảy xuống từ cổ Hoàng Kim Quảng.
“Để bọn chúng rút lui ngay hoặc chúng ta cá chết lưới rách.” Lý Thước nói.
Hoàng Kim Quảng cắn chặt răng, một lát sau hắn vừa định mở miệng thì một giọng nói lại vang lên từ phía hậu viện.
“Hoàng lão gia, đừng rút lui.”
Chu Tráng cầm một cây nỏ chạy tới, vẻ mặt lập công lấy lòng mà lớn tiếng
quát: “Mau thả Hoàng lão gia ra, bằng không người anh em tốt kia của
ngươi sẽ mất mạng đó!”
Thẩm Châu Hi trốn
sau rào tre cả kinh, không thể tin được người được gửi gắm hy vọng lớn
nhất là Lý Côn lại là kẻ bị đánh bại nhanh chóng nhất.
Sức của Lý Côn vô cùng lớn, sao lại bị bắt dễ thế chứ?
Nàng tới gần một lỗ thủng trên rào tre bị đốt cháy sau đó nín thở ngưng thần nhìn ra bên ngoài ——
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Chu Tráng, đương nhiên hắn cũng
rất hưởng thụ sự chú ý này vì thế càng thêm diễu võ dương oai nói: “Vẫn
là Hoàng lão gia nhìn xa nên đã đưa cung nỏ cho ta phòng thân. Trên mũi
tên kia có bôi độc, nếu ngươi không thả người thì nghĩa huynh của ngươi
sẽ đi đời nhà ma! Dẫn người tới đây!”
Chu Tráng thét to một tiếng, có hai cái tráng hán kéo Lý Côn đi ra. Hắn suy yếu tới mức mặc người lôi kéo, trên tay còn cắm một mũi tên, môi và sắc mặt hắn nhuộm một màu xanh tím đáng sợ. Nhìn thấy Lý Thước lúc này đang uy hiếp Hoàng Kim Quảng thế là hắn như đứa nhỏ làm sai, chột dạ lẩm
bẩm: “Ta tưởng heo heo thật ở trên lưng nên…… trốn một chút……”
Thất vọng và phiền chán chợt lóe qua trên mặt Lý Thước. Chủy thủ trong tay
hắn càng dí sát vào động mạch dưới da cổ của con tin, giọng âm trầm nói: “Đừng đùa, mau lấy giải dược ra, nếu không ngươi sẽ mất mạng đó.”
“Ngươi phải buông ta ra trước, lúc đó tự nhiên ta sẽ cho ngươi giải dược.” Hoàng Kim Quảng nói.
“Ngươi không có đường thương lượng với ta đâu.”
Hoàng Kim Quảng cười hỏi: “Chẳng lẽ ngươi mặc kệ nghĩa huynh của mình hả?”
Thẩm Châu Hi vốn tưởng đáp án đã rõ như ban ngày, nhưng câu trả lời của Lý
Thước lại hoàn toàn ngược lại với những gì nàng tưởng tượng.
Hắn tiếp tục ép lưỡi dao, máu đỏ tươi càng chảy nhiều hơn, nhuộm đỏ cả thanh chủy thủ lạnh lẽo.
Sắc mặt Hoàng Kim Quảng méo mó.
Lý Thước mặt không biểu tình chậm rãi nói: “Chúng ta thử xem đến tột cùng là ai có thể uy hiếp ai.”
“Ngươi không muốn sống nữa hả?!” Chu Tráng thét to sau đó vội vàng sửa miệng,
“Ngươi không cần mạng của thằng anh ngốc này nữa à?!”
Lý Côn đã đứng không yên, hai kẻ bên cạnh kéo tay hắn mạnh mẽ bắt hắn đứng thẳng. Lúc này trong tay hắn vẫn nắm chặt cây rìu sắt kia, ánh mắt tuy
đã tan rã nhưng lúc nghe Chu Tráng nói thế hắn vẫn theo bản năng mà vô
lực vung vẩy hai cái.
“Hắn mất mạng cũng
là do hắn sơ sẩy, liên quan gì tới ta đâu?” Lý Thước nói, “Nhưng các
ngươi thì khác, nếu chết tại đây thì các ngươi cảm thấy là ai hại mình?
Là ta hay cái kẻ to gan lớn mật háo sắc ti tiện này?”
“Được lắm ——” Hoàng Kim Quảng cười lạnh nói, “Vậy để chúng ta nhìn xem rốt cuộc ai chết trước.”
Hai bên không bên nào chịu thoái nhượng, tình hình cứ thế rơi vào giằng co.
Có lẽ sự tình sẽ có chuyển biến nhưng Thẩm Châu Hi không chờ nổi nữa, Lý
Côn cũng chờ không nổi nữa. Đôi chân cường tráng của hắn lúc này mềm
nhũn, đầu gối gần như quỳ trên mặt đất, đôi mắt nửa mở đã không còn đen
nhánh, ánh sáng trong đó cũng tan đi.
Thẩm Châu Hi không hiểu Hoàng Kim Quảng, không biết nụ cười lạnh trên mặt
hắn là thật hay giả vờ trấn định nhưng nàng hiểu Lý Thước. Biểu tình
trên mặt hắn là nghiêm túc, hắn thực sự có thể hy sinh Lý Côn để đổi lấy thắng lợi cuối cùng.
Hiện tại nàng đã
hiểu vì sao trong ba người Lý Côn thích nhất không có Lý Thước. Nàng
thật khờ, còn không tỉnh táo bằng một kẻ ngốc.
“Lý Thước……” Thẩm Châu Hi đi ra khỏi cánh cửa lung lay sắp đổ và nói, “Đổi giải dược.”
“Tẩu tử ——”
“Trước đổi giải dược đã!” Thẩm Châu Hi kiên định nói.
Dưới ánh trăng nàng đứng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm nghị, bộ dạng kiên quyết
mang theo cao quý và uy nghiêm không thể khinh nhờn của một vị công
chúa.
“Tẩu tử! Nhưng nếu đệ thả hắn cũng chưa chắc hắn đã cho giải dược!” Lý Thước vẫn không cam lòng mà cãi.
“Ta cũng không thể nhìn Lý Côn chết!”
Mặc dù giỏ tre múc nước chỉ là công dã tràng nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Côn trúng độc chết trước mặt mình!
Lý Thước nhìn vào mắt nàng, thần sắc biến đổi vài lần. Sau một hồi giằng
co trong lặng lẽ hắn mới trầm mặt nhìn về phía Chu Tráng nói: “Ta có thể thả người, nhưng ngươi phải để ta thấy giải dược trước.”
Chu Tráng nhìn về phía Hoàng Kim Quảng, sau khi kẻ kia gật đầu hắn mới móc từ trong ngực ra một bao giấy nhỏ.
“Ném lại đây.” Lý Thước nói.
Chu Tráng rụt tay về, bàn tay nắm chặt bao giấy kia: “Thế thì không được,
nếu ngươi nói chuyện không giữ lời thì sao? Ta đặt thuốc giải trên người tên ngốc này sau đó chúng ta trao đổi con tin.”
Lý Thước nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn kẻ đối diện. Thẩm Châu Hi nín thở
ngưng thần, sợ hắn lại cự tuyệt lần nữa nhưng cũng may lúc này hắn đã
chịu nhượng bộ: “…… Có thể.”
Lý Thước nhìn Chu Tráng nhét bao giấy vào trong vạt áo Lý Côn thì đẩy Hoàng Kim Quảng tiến lên.
Chu Tráng ra hiệu, hai tráng hán kia kéo Lý Côn thử bước lên một bước.
Trong không khí căng thẳng như chạm vào là nổ ấy hai bên hoàn thành việc trao đổi con tin.
Một tay Lý Thước túm lấy vai áo của Lý Côn, vừa cảnh giác với động tĩnh phía đối diện vừa cẩn thận kéo hắn lui về phía sau.
Thẩm Châu Hi vội vàng tiến lên giúp, nàng đỡ lấy thân thể mềm oặt của Lý
Côn, lại lấy thuốc giải ra dùng đôi tay run rẩy nhét thuốc viên vào
miệng Lý Côn lúc này đã nửa hôn mê. Nàng không ngừng kéo miệng hắn, hỗ
trợ hắn nuốt xong mấy viên thuốc màu đen.
Hoàng Kim Quảng vừa tự do thì lập tức được đám hộ vệ vây lấy bao kín như
bưng. Những kẻ còn lại thì hung thần ác sát tiến về phía ba người Thẩm
Châu Hi.
Tầm mắt Lý Thước giãy giụa giữa
Thẩm Châu Hi và Lý Côn. Sắc mặt Thẩm Châu Hi trắng bệch, vô thức nắm
chặt tay Lý Côn. Giống như cảm nhận được bất an trong lòng nàng, Lý Côn
dù thần chí không rõ nhưng vẫn giãy dụa muốn đứng dậy. Máu tươi từ vết
thương trúng mũi tên của hắn dính ướt cả 5 ngón tay của nàng.
Nàng cố nén nức nở mà nhẹ nhàng ngăn hắn lại, miệng lẩm bẩm nói: “Không có việc gì, không có việc gì……”
“Lúc này ta xem các ngươi còn chơi được trò gì nữa.” Hoàng Kim Quảng sờ sờ
máu tươi trên cổ mình sau đó dữ lợn cười nói, “Rượu mời không uống lại
thích uống rượu phạt, bắt lấy cho ta ——”
Một ánh đang sắc bén cắt qua màn đêm. Mũi đao mỏng như cánh ve lại ấn lên động mạch cổ của Hoàng Kim Quảng.
“Bắt lấy người rồi,” Lý Vụ tháo mũ rơm trên đầu xuống và hỏi: “Hoàng lão gia chuẩn bị thưởng cho ta như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT