“Trong phủ Kim Châu tri phủ có đại yến, nhìn dáng vẻ……”
Lý Vụ nghe Lý Thước nói thì sắc mặt ngưng trọng, tay còn không đụng tới rào tre cửa đã được người ta mở ra từ bên trong.
Một cây chổi lông gà vỗ lên đầu hắn, lông gà quét qua mũi mắt vừa ngứa vừa chọc cho người ta giận.
“Ngươi làm cái gì?!” Lý Vụ nhảy dựng lên.
Thẩm Châu Hi vẻ mặt vô tội nhìn hắn: “Ta giúp đập bụi……”
“Đập bụi sao lại làm thế này?” Lý Vụ đoạt lấy cái chổi lông gà của nàng.
“…… Thế đập như nào?”
“Như này……” Lý Vụ vỗ nhẹ hai cái trên người nàng sau đó bỗng nhiên ném chổi
lông gà cho Lý Thước ở phía sau rồi quát: “Mà chổi lông gà không phải để đập bụi trên người!”
“Nhưng ông chủ tiệm tạp hóa nói chổi lông gà có thể đập bụi cho người từ bên ngoài về, cũng có thể đập bụi trên đồ đạc trong nhà…… Ta còn cố ý mua hai cây đó!”
Thẩm Châu Hi nói.
“Lão tử có đi đào than đâu, lấy đâu ra lắm bụi thế?” Lý Vụ nhíu mày hỏi: “Đồ bảo ngươi mua đã mua đủ chưa?”
“Mua rồi!” Thẩm Châu Hi vô cùng đắc ý đáp.
Nàng dẫn Lý Vụ vào trong phòng triển lãm thành quả nửa ngày của mình: “Ta
mua cọng hoa tỏi non, thịt heo, bánh khoai sọ…… đậu tắm, khăn tay, chổi
lông gà.”
“Muối đâu?”
“……”
Lý Vụ thở dài.
Lý Thước lập tức nói: “Đại ca, đệ đang định lên trấn trên mua chút rau
trộn về nhắm rượu, muối để đệ mua luôn —— nhị ca, đi với đệ.”
Lý Côn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng bếp nói: “Ta mới không đi, bánh khoai sọ, bánh khoai sọ ở đâu rồi?”
“Huynh đi với đệ lên trấn trên đệ sẽ mua cho huynh gấp đôi số bánh kia.”
Lý Thước còn chưa dứt lời thì Lý Côn đã xoay người vọt trở về.
“Đệ nói lời phải giữ lời đó!”
“Đệ không giữ lời bao giờ?”
“Đệ chẳng bao giờ giữ lời cả……”
“Vậy sao huynh còn tin đệ?”
“Ta là nhị ca, ta phải tin đệ……”
Tiếng hai người kia càng ngày càng xa.
Thẩm Châu Hi đang ảo não vì sao bản thân lại quên mua muối còn Lý Vụ thì
nhìn chung quanh thấy nhà chính sáng ngời sạch sẽ. Hắn duỗi tay lau một
cái trên mặt bàn sáng bóng.
“Ngươi quét tước nhà ở sao?”
Thẩm Châu Hi lại vui mừng hỏi: “Cũng không tệ lắm đúng không?”
Lý Vụ ừ một tiếng từ trong cổ họng.
“Ta sẽ không ăn ở miễn phí, trước khi ta tìm được biện pháp kiếm tiền thì
ta sẽ phụ trách việc quét tước trong nhà.” Thẩm Châu Hi đỏ mặt, nhỏ
giọng nói: “Tuy hiện tại ta còn không biết giặt quần áo nấu cơm nhưng ta học nhanh, ta……”
Lý Vụ đánh gãy lời nàng nói: “Ăn ở miễn phí cũng được.”
“Cái gì?” Thẩm Châu Hi theo bản năng hỏi lại.
“Nếu sống ở loạn thế thì cũng đừng cương trực quá.” Lý Vụ nói: “Huống chi ta để ngươi ăn ở miễn phí, ngươi không muốn có phải khinh thường ta
không?”
Thẩm Châu Hi ngây người: “Ta không có khinh thường ngươi!”
“Ngươi chính là khinh thường ta.” Lý Vụ nói.
“Ta không có!”
“Ngươi có.”
“Ta không có!” Thẩm Châu Hi sắp khóc rồi.
“Nếu ngươi gả cho ta thì theo lý thường ta phải nuôi ngươi ăn mặc. Ngươi lại muốn đưa tiền cho ta đó là khinh thường ta rồi còn gì.”
“Thế việc trong nhà ai làm?”
“Luôn có người làm.” Lý Vụ nói: “Lão tử cưới ngươi trở về không phải để ngươi chịu khổ.”
Thẩm Châu Hi sửng sốt, còn không phản ứng lại đã thấy Lý Vụ bước ra khỏi nhà chính rồi đi về phía phòng bếp.
Nàng đuổi theo thấy Lý Vụ đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn đống rau nàng cắm trong lu nước.
“…… Đây là cái gì?”
“Đồ ăn ta mua!” Thẩm Châu Hi đúng lý hợp tình nói: “Ta đổ nước vào cái lu
này để rau được tươi, ngươi xem, không khác gì lúc mới mua!”
“…… Ngươi không làm như vậy thì cũng không kém.”
“Không thể!” Thẩm Châu Hi tự tin mười phần mà phủ định hoàn toàn: “Không có
loại hoa cỏ nào rời nước được. Rau này cũng là hoa cỏ, đạo lý đều giống
nhau, ta cắm hoa… Lúc trước ta giúp Việt Quốc công chúa cắm hoa, dù hoa
có xinh đẹp thế nào nhưng rời nước một lúc là sẽ ảm đạm ngay.”
“Ảm đạm rồi thì thế nào?” Lý Vụ hỏi.
“Ảm đạm rồi sẽ khó coi!”
“Đồ ăn có đẹp thì vào nồi rồi không phải cũng giống nhau à?”
“……”
Thẩm Châu Hi chấn kinh, hắn nói đúng quá.
Lý Vụ lại lần nữa thở dài vớt hết rau dưa ra. Nàng nghe hắn không ngừng
thở dài thì trong lòng dâng lên cảm giác suy sụp nồng đậm. Thẩm Châu Hi
do dự một lúc lâu mới buồn bực nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc
không?”
Lý Vụ không an ủi nàng, cũng không phủ định, hắn ngồi xổm trước bếp ném củi lửa vào bên trong.
“Ngươi cảm thấy mình rất ngốc ư?”
Thẩm Châu Hi chần chờ một lát.
Nàng đương nhiên không cảm thấy mình ngốc, nàng học mọi thứ nhanh, viết chữ
đẹp, cầm kỳ thư họa đều học được thông thạo. Nàng giỏi nhất là đánh đàn, tuy nàng không thích cái đó nhưng những gì quý nữ cần học thì nàng đều
học được. Nàng biết chữ sớm, đọc sách nhiều, lúc còn chưa thất sủng Tàng Thư Các luôn rộng mở đón nàng. Các loại sách quý bên trong nàng đều có
cơ hội đọc.
Vì thế nàng thận trọng đáp: “Ta cảm thấy mình không ngu ngốc.”
“Vậy không phải được rồi sao? Chẳng lẽ vì muốn chứng minh mình không ngốc
nên cái gì ngươi cũng phải học, cái gì cũng phải làm à?”
Lý Vụ cầm lấy một cái móc sắt dài ở một bên sau đó tiếp tục chọc bếp lò.
Tàn lửa bắn ra, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của hắn. Hắn không hề để ý
nói: “Ta phiền nhất chính là vì người nào đó hoặc việc gì đó mà chứng
minh chính mình —— ta chính là ta, không cần chứng minh, càng không cần
tỏ vẻ với ai. Ngươi không biết giặt quần áo nấu cơm không có nghĩa là
ngươi ngốc. Đôi tay non mịn kia của ngươi có thể làm nhiều việc hơn giặt quần áo nấu cơm.”
Đầu tiên Thẩm Châu Hi
thấy vui vẻ sau đó lòng lại trầm xuống. Nàng đánh đàn không tồi, nhưng
cũng không thể ra ngoài bán nghệ đúng không? Dùng văn tự kiếm tiền cũng
còn được chứ dùng đàn sáo mưu lợi thì thanh danh của nàng hoàn toàn hỏng rồi……
Lý Vụ nhóm bếp xong đứng lên nói: “Ở bên ngoài bận việc nửa ngày, vai hơi cứng.”
Thẩm Châu Hi bị đánh gãy suy nghĩ thì cũng đứng lên quan tâm hỏi: “Có cần ta tìm Đường đại phu xin ít thuốc dán không?”
“Không cần, đấm đấm thì tốt rồi.” Lý Vụ nói.
“À.” Thẩm Châu Hi lại quay lại suy nghĩ con đường mưu sinh.
“Trên cổ ngươi là quả dưa hả?” Lý Vụ không vui hỏi: “Ta đã nói thế rồi mà ngươi còn không tới giúp ta đấm vai hả?”
“Cái này……” Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mặt nói: “Cái này sao được……”
“Sao lại không được? Chỗ này ngoài ta và ngươi còn có người khác à? Cho dù
có thì chúng ta cũng là vợ chồng, ngươi giúp ta đấm vai thì sao?” Lý Vụ
nói: “Đến việc nhỏ như đấm vai cho ta ngươi còn không muốn làm mà dám
nghĩ tới ra ngoài kiếm tiền tay làm hàm nhai? Ta coi như đã rõ, ngươi
nói cái gì mà không ăn ở miễn phí đều là giả, gạt người, chuyên lừa lão
tử……”
“Ngươi ngồi thấp xuống chút.”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời thì cái kẻ đang hùng hổ kia đã lập tức ngồi xổm xuống.
“Đấm cả lưng ấy.” Hắn nói.
Thẩm Châu Hi quay đầu lại nhìn về phía rào tre, xác định không có ai nhìn nàng mới nhẹ nhàng đấm bả vai và sau lưng cho Lý Vụ.
Đây là lần đầu tiên nàng đấm lưng cho người khác, sợ lực quá nặng nên nắm tay chỉ gõ hơi nhẹ.
“Ngươi đang cào ngứa cho ta hả? Dùng sức chút đi.”
“Mạnh hơn.”
“Mạnh hơn nữa!”
“Ngươi muốn đấm chết ta à!”
Thẩm Châu Hi héo héo nói: “Không phải ngươi bảo ta đấm mạnh hơn à……”
“Ta bảo ngươi đấm vào cổ lão tử thế à?” Lý Vụ nói: “Ta thấy ngươi chính là muốn một quyền tiễn lão tử đi thì có.”
Thẩm Châu Hi ngây thơ hỏi: “Tiễn đi chỗ nào?”
“Đưa đi âm tào địa phủ.” Lý Vụ nói.
Lúc này nàng mới hiểu hắn đang móc mỉa mình. Thế là nàng lặng lẽ mắng cái gáy của hắn: “Ác bá, du côn, đồ lưu manh……”
Lý Vụ hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đắm chìm trong cảm giác sung sướng
của bản thân: “Dịch xuống một chút, bên trái một chút, aizzz, đúng……”
Tuy nói hắn đã uốn gối ngồi xổm nên thấp không ít nhưng Thẩm Châu Hi đấm
vai cho hắn vẫn phải cố hết sức. Nàng đấm một hồi đã mệt rũ ra nhưng vẫn không thấy hắn bảo dừng.
Thẩm Châu Hi hỏi: “Ngươi ngồi xổm có mệt không, nếu không……”
“Không mệt, ngươi đấm đi.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi: “……”
Hiện tại nàng đúng là muốn một quyền tiễn hắn đi.
Lý Vụ vừa hưởng thụ nàng phục vụ vừa gẩy gẩy đống đồ ăn nàng mua về: “Ngươi mua nhiều như vậy là muốn ăn mấy ngày?”
“Một ngày ba bữa, rất nhanh sẽ hết.”
“Cho dù thế thì một bữa cũng có thể ăn mấy món chứ?”
Thẩm Châu Hi thử hỏi: “Sáu bảy món?”
Lý Vụ tức giận nói: “Huyện lão gia một bữa cũng không ăn nhiều đồ ăn như
thế, trước kia rốt cuộc người là cung nữ hay công chúa thế?”
“Đương nhiên là cung nữ……” Thẩm Châu Hi cười gượng nói: “Huyện lão gia một
mình ăn không hết nhiều như thế nhưng chúng ta nhiều người. Có Lý Côn và Lý Thước cùng ăn thì sáu bảy món không phải quá thích hợp ư?”
“Ngươi đúng là trời cao phái tới lăn lộn lão tử mà……” Lý Vụ nói năng không hề
kiêng nể nhưng tay vẫn bắt đầu rửa sạch thịt heo: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Vấn đề này Thẩm Châu Hi đã nghĩ kỹ
rồi vì thế nàng hưng phấn đáp: “Cọng hoa tỏi non xào thịt! Thủy tinh
lát! Dấm măng! Ngó sen ngào mật……”
Thẩm
Châu Hi còn chưa nói xong thực đơn trong đầu thì Lý Vụ đã đánh gãy lời
nàng: “Ngoài cái thứ nhất thì những cái kia ta đều không biết nấu.”
Thẩm Châu Hi vội nói: “Rất đơn giản! Ta biết cách làm, ta nói cho ngươi, thủy tinh lát kia chính là ……”
“Nếu đơn giản thì tự ngươi đi mà nấu.” Lý Vụ nói.
“Ngươi ——” Thẩm Châu Hi tức giận đấm một quyền lên lưng hắn.
Đã bảo là cưới nàng sẽ không để nàng chịu khổ cơ mà? Lúc này mới qua bao lâu hắn đã bảo nàng tự mình nấu chứ!
Nam nhân quả nhiên đều là kẻ lừa đảo!
Thẩm Châu Hi phồng quai hàm trừng hắn, bởi vì không được ăn thủy tinh lát nên bụng cực kỳ tủi thân, Lý Vụ thì nhếch miệng cười.
“Không tồi, còn biết đánh người.” Hắn nói: “Nói đi, thủy tinh lát làm thế nào?”
Vì thế hai người bắt đầu phân công hợp tác, Thẩm Châu Hi phụ trách chỉ đạo còn Lý Vụ phụ trách làm việc và nói chuyện.
Ví dụ như:
“Thủy tinh lát này tên thì phức tạp nhưng cách làm kỳ thực rất đơn giản. Đó
chính là da heo làm ra. Ngươi rửa sạch bì heo, thêm nước rồi cho thêm
hành, ớt, trần bì nấu lên……”
“Ngươi mang mấy quả sơn tra lại đây.”
“Lấy sơn tra làm gì?”
“Lột da bỏ vào nồi.”
“Trần bì cơ mà, có phải vỏ sơn tra đâu!”
“Hiện tại ngươi đi chỗ nào tìm trần bì hả? Đều là vỏ trái cây, đều có mùi
thơm, vỏ quýt thì được tại sao vỏ sơn tra không được? Có phải ngươi
khinh thường sơn tra không?”
Lại ví dụ như:
“Sau khi nước sôi ngươi cho bì heo vào, nấu lửa nhỏ, đợi bì mềm lấy ra thái sợi, lại thả vào nồi nấu thật lâu……”
“Trong cung còn có kiểu ăn này sao? Ngươi đây là ăn bì heo hay nấu keo nước?”
Lại ví dụ như:
“Dùng vải mịn lọc bì heo……”
“Làm gì còn bì heo, đều là keo nước rồi.”
“Sau khi lọc xong để nguội là thành thái lát, lại tưới dấm thơm lên trên,
như vậy ăn vừa béo vừa không ngán, thơm mà không ngấy, chính là một món
cơm nhà giản dị……”
“Cái này mà là cơm nhà giản dị? Đám người trong cung các ngươi đúng là giản dị quá nhỉ.”
Lý Vụ mắng thì mắng nhưng động tác trên tay vẫn luôn không ngừng.
Thẩm Châu Hi nghĩ tới giữa trưa có thủy tinh lát ăn thì cũng không thèm để
bụng chuyện hắn mắng mình. Mắng thì mắng, dù sao nàng cũng không thiếu
miếng thịt nào, chờ tới giữa trưa còn có thể ăn nhiều thêm ít thịt đó!
“Vai của ngươi còn mỏi không? Nếu không ta lại giúp ngươi đấm đấm, thuận tiện nói đến cách làm dấm măng……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT