Mặc dù Lý Vụ có công phu không ai bằng nhưng không bột cũng khó gột nên hồ.
Ngự Thư Phòng miễn cưỡng khôi phục 7,8 phần lúc này tề tựu đủ lục bộ. Sau
khi nghe xong yêu cầu của Lý Vụ thế là mọi người lập tức nhìn nhau.
Lễ Bộ thượng thư râu bạc dài tới tận ngực mở miệng thận trọng nói, “Bệ hạ
đăng cơ xong muốn tổ chức hôn lễ tuy không phải điều có trong tiền lệ
nhưng theo thể chế thì cũng không có vấn đề gì……”
Lý Vụ dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn ông ta rồi nghĩ không hổ là người
đầu tiên dám đứng ra bảo vệ Thẩm Châu Hi trong binh biến ở Lệ Thủy, lúc
mấu chốt quả nhiên không khiến người ta thất vọng!
“Những người khác thì sao?” Lý Vụ quét mắt nhìn 5 kẻ khác.
Hoàng đế muốn tổ chức đại hôn sau khi đăng cơ nên chỉ cần Lễ Bộ và Hộ Bộ ra ý kiến còn bốn bộ khác đều chỉ là nhân vật đi ngang sân khấu. Trong lòng
Lại Bộ thượng thư biết rõ nên không hề áp lực gì ném củ khoai nóng này
cho những kẻ phía sau.
“Bệ hạ, Lại Bộ không có ý kiến.” Ông ta chắp tay nói.
Kế tiếp là Hình Bộ và mấy bộ kia cũng hất trách nhiệm đi.
Chỉ còn duy nhất Hộ Bộ thượng thư vẫn chưa nói gì. Lúc này ông ta duỗi ngón tay vừa béo vừa ngắn lên xoa xoa khóe mắt khô rang rồi thở ngắn than
dài nói: “Tâm nguyện của bệ hạ vi thần đương nhiên là tán thưởng cả hai
tay hai chân, nhưng làm hôn lễ sẽ tốn một khoản lớn. Hiện giờ Đại Yến
còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, chỗ nào cũng cần tiền. Hộ Bộ mới vừa phê chuẩn khoản tu sửa đường của Công Bộ, năm ngoái thu được bao nhiêu
thuế nay đã dùng hết rồi. Nếu bệ hạ muốn làm thì chỉ có thể làm một lễ
nhỏ, như thế Hoàng Hậu sẽ phải chịu thiệt một chút……”
“Nhỏ là nhỏ thế nào?” Lý Vụ hỏi.
“Đương nhiên là vẫn phải thể hiện được uy nghiêm của hoàng gia, lại thể hiện được sự tiết kiệm, yêu ——”
“Nói tiếng người đi.” Lý Vụ mắng.
“Hộ Bộ sẽ nghĩ cách đè khoản tiền cấp cho Hình Bộ xuống, như vậy hẳn có thể dành được trăm vạn……” Hộ Bộ thượng thư vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc
mặt tân hoàng.
Đại hôn của các đời hoàng
đế đều tốn mấy trăm vạn, nay chỉ có một trăm vạn khiến ông ta cũng sợ đổ mồ hôi lạnh. Nhưng quả thực không có cách nào, Đại Yến rách nát, nay
muốn tu sửa thì bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Hình Bộ thượng thư lập tức nhảy lên: “Hình Bộ xin tiền đã hai năm, nay vất
vả lắm mới được duyệt, đã thế còn bị giảm đi một nửa. Nhưng thế thôi
cũng đành, nay ông lại bảo đè lại là thế nào hả?”
“Thế Lý đại nhân cảm thấy nên đè lại khoản tiền sửa đường của Công Bộ hay
tiền làm đại điển tế thiên của Lễ Bộ đây? Lý đại nhân cứ nói đi đừng
ngại, Hộ Bộ ta tất nhiên sẽ tiếp thu ý kiến!”
Với bề trên Hộ Bộ thượng thư đối vâng vâng dạ dạ nhưng với Hình Bộ thượng
thư thì ông ta không thèm cho sắc mặt tốt. Ông ta không hề khách khí mà
hỏi trực tiếp làm Hình Bộ thượng thư nghẹn họng không trả lời được.
“Đừng có cãi nữa!” Lý Vụ không kiên nhẫn mắng, “Vì một trăm vạn mà cãi tới cãi lui, đây là phong cách của đám quan lớn ư?”
Lục bộ thượng thư đồng loạt rụt đầu co vai, an tĩnh như gà.
“Có trăm vạn lượng còn phải cắt xén khắp nơi, Bỉnh Anh, chức Hộ Bộ thượng thư này ngươi làm kiểu gì thế?” Lý Vụ đập bàn quát.
“Bệ hạ cho thần được bẩm báo ——” Hộ Bộ thượng thư vội vàng quỳ xuống,
“Trước khi bệ hạ đăng cơ vận số của Đại Yến đã không may mắn. Nếu không
phải hạn hán thì chính là lũ lụt, tiền thuế Hộ Bộ thu được có 5 phần
nhưng đã chi tới 7 phần. Sau khi bệ hạ đăng cơ Đại Yến hoang tàn, năm bộ đều mở miệng đòi tiền. Hộ Bộ có bẻ một đồng thành hai để dùng cũng chỉ
như trứng chọi đá ——”
“Theo ý ngươi thì lúc không có tai họa quốc khố của Đại Yến rất đầy ư?”
Hộ Bộ thượng thư run run người, nơm nớp lo sợ nói: “Quốc khố đã thiếu hụt hơn mười năm…”
Lý Vụ nhíu mày nói: “Nếu đã như trứng chọi đá thì vì sao không nghĩ biện
pháp tăng thu nhập cho quốc khố? Chẳng lẽ Hộ Bộ chỉ là nơi quản túi tiền cho trẫm thôi à?”
Hộ Bộ thượng thư ngồi
dậy nở nụ cười lấy lòng nói hoàng đế nói phải. Lý Vụ lại nói tiếp: “Thế
sao không tới thương hội mời một quản sự đắc lực tới, cần gì phải bỏ ra
nhiều tiền gấp trăm lần để mời kẻ đọc sách trúng cử như ngươi tới mặc bộ quan phục này làm gì?”
Hộ Bộ thượng thư vừa mới thẳng eo nay lại dán lên mặt đất: “Bệ hạ thứ tội, vi thần vô năng……”
“Ngươi lại đây.” Lý Vụ nói.
Hộ Bộ thượng thư ngẩng đầu nhìn nhìn tân hoàng, ừ, sắc mặt bình thường.
Ông ta lê đầu gối tới gần và ngước khuôn mặt lấy lòng lên: “Bệ ——”
“Nói ít mấy lời khách sáo có lệ đó đi!”
Lý Vụ nâng chân lên làm bộ đình đá người.
Hộ Bộ thượng thư sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất thế là Lý Vụ lại thu chân về.
“Ngươi mà vô năng thật thì nhân lúc còn có thể nhúc nhích mau về nhà làm ruộng đi. Như thế ít nhất còn có thể giúp lão tử thu thêm được ít thuế. Chứ
ngươi quỳ ở đây rồi lúc nào được hỏi chỉ biết đáp ‘thần vô năng’, ‘thần
sợ hãi’——” Lý Vụ hung tợn đảo qua năm vị thượng thư còn lại, “Còn các
ngươi nữa, đừng tưởng đây là việc của Hộ Bộ. Đến cửa hàng nhỏ cũng biết
tài chính là vấn đề lớn bậc nhất, thế mà đám quan to đọc đủ thứ sách vở
như các ngươi lại không rõ cái này sao? Tài chính của Đại Yến khô kiệt
thì các ngươi có trái cây ngon mà ăn à? Mau cút về nghĩ cho trẫm xem có
cách nào tăng thu giảm chi không! Ngày mai thượng triều lão tử muốn xem
các ngươi bẩm báo ra sao!”
Lý Vụ phất tay áo bỏ đi, lục bộ thượng thư lo sợ không yên mà hành lễ: “Cung tiễn bệ hạ……”
Lý Vụ vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng thì tổng quản Phùng công công đã cẩn thận
đi theo phía sau. Ông ta xem mặt đoán ý hỏi: “Có cần phái người tới Tiêu Phòng Điện thông báo một tiếng không?”
“Không cần.” Lý Vụ bước nhanh như gió cuốn về phía trước.
Hoàng cung Đại Yến rộng lớn nhưng quốc khố trống rỗng vì thế lúc trước dọn
dẹp cũng chỉ sửa mấy nơi quan trọng. Hơn nữa sau đó Lý Vụ lại cắt giảm
rất nhiều cung nhân nên hiện tại chỗ có người ở trong cung điện càng ít
hơn. Đa phần chỉ cần Lý Vụ đi bộ là có thể tới nơi cần đến.
Nhưng càng đến gần Tiêu Phòng Điện hắn càng đi nhanh hơn. Vừa bước vào cửa lớn hắn đã vọt vào chủ điện.
Thẩm Châu Hi mới vừa được cung nhân thông báo đã vội vã đứng dậy đón nhưng
người còn chưa kịp đi ra ngoài đã thấy bóng dáng hấp tấp của Lý Vụ xuất
hiện ở trước mắt. Nàng vừa nhìn biểu tình trên mặt hắn đã biết hắn có
chuyện phiền lòng.
“A Tuyết, đi lấy một
bát chè đậu xanh ướp lạnh tới đây.” Nàng quay đầu dặn dò A Tuyết ở bên
cạnh thế là nàng kia trầm mặc hành lễ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng cầm lấy tay Lý Vụ và quan tâm hỏi: “Bên ngoài nóng nực nên không phải ta đã bảo chàng ngồi kiệu cơ mà?”
“Mười mấy cái chân của đám người ấy sao mà nhanh bằng hai cái đùi của lão tử
được. Chờ bọn họ lắc lư về tới nơi thì lão tử đã uống xong chén trà rồi
—” Lý Vụ tức giận nói.
Hắn đặt mông ngồi xuống cái ghế của Thẩm Châu Hi lúc trước sau đó bưng chén trà nàng vừa uống được một ngụm lên uống cạn.
Tuy Lý Vụ mặc hoàng bào, uống Minh Tiền Long Tỉnh giá trị ngàn vàng nhưng
tư thế uống trà của hắn vẫn như uống trà vụn giá hai đồng ở quán bên
đường. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Thẩm Châu Hi thấy hắn vẫn
như trước thì không nhịn được nhếch miệng.
“Hôm nay lại là ai chọc chàng tức thế?” Nàng móc khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn.
“Còn không phải cái lão phế vật của Hộ Bộ à ——” Lý Vụ hùng hổ mắng, “Ngoài
khóc than với lão tử thì ta thấy lão chẳng có bản lĩnh gì khác! Cả Hộ Bộ mà chỉ phụ trách tính sổ đếm tiền thì sao lão tử không mướn tiên sinh
trướng phòng cho nhanh?”
Vấn đề quốc khố
Thẩm Châu Hi cũng biết được một chút, đây là vấn đề do lịch sử để lại,
từ khi nàng ngồi trên chân phụ hoàng chơi đùa nghe bẩm báo thì Đại Yến
đã chi nhiều hơn thu.
Thẩm Châu Hi biết
kiếm tiền khó khăn, lúc trước nàng có thể bán giấy viết thư kiếm tiền
trợ cấp gia đình. Nhưng với quốc khố thì nàng chịu, nếu lại xin Bạch gia giúp đỡ thì cũng chỉ có thể giải vây một lúc. Nàng có thể tưởng tượng
ra khốn cảnh Lý Vụ phải đối mặt, đây là bài toán khó mà hoàng đế cũng
phải bó tay.
Lúc này A Tuyết bưng một bát chè đậu xanh ướp lạnh tới thế là nàng đón lấy đưa cho Lý Vụ và tươi
cười nói: “Dù tức giận cũng chẳng làm được gì, chàng mau ăn bát chè cho
hạ hỏa.”
Lý Vụ quả thực nóng thế là hắn
đón lấy cái bát húp roạt một cái hết cả bát chè. Đậu xanh lạnh băng trôi vào trong bụng khiến bực bội trong lòng cũng bị dập tan hơn nửa. Lý Vụ
buông cái bát không rồi bắt chéo chân nhíu mày nói: “Ta không tin mình
không làm được. Lúc trước ta chỉ có hai người đi theo hỗ trợ vẫn có thể
dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại ta có mấy ngàn, mấy vạn
người dưới trướng mà chẳng lẽ ta lại không kiếm đủ tiền cho đại hôn của
mình chắc?”
Tuy Lý Vụ hay khoác lác nhưng Thẩm Châu Hi biết chuyện này khó khăn. Nàng cũng không chờ mong hắn
thật sự có thể tìm được biện pháp nào hữu hiệu trong khoảng thời gian
ngắn. Ai biết đêm đó hắn lăn lộn một lát trên giường như bánh nướng áp
chảo, sau đó tới nửa đêm hắn dứt khoát bật dậy bò xuống giường.
Thẩm Châu Hi phát hiện động tĩnh ở bên cạnh thì mơ màng mở mắt dậy hỏi: “…… Chàng thức dậy làm gì thế?”
Trong bóng đêm nàng chỉ thấy cái bóng mơ hồ của Lý Vụ, hắn đưa lưng về phía
nàng mà ngồi trên giường La Hán. Mặt hắn đối diện với cửa sổ, trên chân
là triều phục, tay phải thoăn thoắt không biết đang bận rộn cái gì.
“Nàng ngủ đi, lát nữa ta sẽ tới.” Lý Vụ cũng không quay đầu lại đã nói, “Đúng rồi, ngày mai nàng ngủ nhiều một chút, không cần cùng ta thượng triều
đâu.”
“Chàng muốn làm gì?” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm hỏi.
“Nàng ngủ đi, nam nhân chúng ta có lời muốn nói riêng.” Lý Vụ tránh nặng tìm nhẹ đáp.
Sau khi Lý Vụ đăng cơ nàng bắt đầu cùng hắn lâm triều. Nàng mang huyết mạch của hoàng thất Đại Yến nên việc nàng lâm triều cũng không gặp trở ngại
gì. Chẳng qua đa phần cũng không có việc gì quan trọng, Lý Vụ đăng cơ
lâu như vậy nhưng nàng chỉ vận dụng quyền tham dự triều chính của mình
để làm một việc duy nhất đó là khôi phục chế độ nữ quan của tiền triều,
trong đó Lý Thanh Mạn là người được lợi nhất.
Nếu không có việc gì quan trọng thì Thẩm Châu Hi cũng không muốn phải thức
dậy còn sớm hơn gà làm gì. Sau khi nghe Lý Vụ nói thế nàng chớp chớp mắt sau đó rơi vào mộng đẹp.
……
Lúc phương đông hơi sáng lên đám quan lại đã nối đuôi nhau vào triều từ Ngự Khôn Môn.
Đám người mặc quan phục châu đầu ghé tai trong Kim Loan Điện trống trải,
nội thị mặt không biểu tình cầm phất trần đứng các góc trong điện. Từng
sợi sương mù lạnh băng phiêu đãng tiến vào trong điện.
Gần tới giờ thượng triều thế là không khí lập tức an tĩnh lại. Quan lại
đứng ở vị trí của mình, vì hôm qua nghe được ít nhiều tiếng gió mà cảm
thấy lo sợ bất an.
Nến thơm trong điện đã cháy được một nửa mà người nên xuất hiện và ngồi trên long ỷ vẫn không thấy đâu.
Lục bộ thượng thư đang trao đổi ánh mắt thì một bóng dáng khoác hoàng bào
mang theo Phùng công công và mấy nội thị đi tới. Mọi người vội vàng quỳ
xuống hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——”
Lý Vụ như không có gì mà đặt mông ngồi trên long ỷ.
“Có việc thì báo, không có việc thì bãi triều ——” Phùng công công xụ mặt nói.
Lục bộ thượng thư hôm qua đã liều mạng vượt ải nên nếu hôm nay vẫn không có gì báo cáo chỉ sợ sẽ bị tống cổ về nhà làm ruộng giống Hộ Bộ thượng
thư. Mấy kẻ ấy cúi đầu trao đổi ánh mắt, cuối cùng Hình Bộ thượng thư
căng da đầu đứng ra nói: “Khởi bẩm bệ hạ ——”
Biện pháp thì đương nhiên là không có.
Hình Bộ thượng thư nói đến nói đi đều là mấy thứ nhìn thì có vẻ có lý, nhưng kỳ thật chẳng có chút mới mẻ nào. Nếu để ông ta thẩm vấn phạm nhân thì
ông ta rất lành nghề, nhưng nếu để ông ta đi giải quyết quốc khố thiếu
hụt thì không khác gì bắt heo mẹ leo cây đúng không?
Sau khi ông ta nói một đám lời nói suông thì trong điện lại rơi vào an
tĩnh. Sau một lát Lý Vụ cất giọng bình tĩnh hỏi: “Còn ai muốn bẩm báo gì không?”
Hình Bộ thượng thư lau mồ hôi
lạnh và lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra lui về chỗ cũ. Binh Bộ thượng thư cắn
răng đứng dậy, tiếp theo là Công Bộ thượng thư, Lễ Bộ thượng thư, cùng
với nhân vật cuối cùng của vở kịch lớn —— Hộ Bộ thượng thư.
Cái gọi là người chuyên nghiệp thì có chiến thuật riêng quả là đúng. Hộ Bộ
thượng thư có hiểu biết về quốc khố và tài chính tốt hơn những vị Thượng Thư còn lại nhưng những gì ông ta đề ra cũng chẳng khá hơn mấy người
kia là bao. Đây rõ là chiến thuật qua loa có lệ chứ gì.
Thượng thư của lục bộ đều biết giảng đạo lý, nhưng muốn bọn họ lấy ra một biện pháp chân chính dùng được thì chỉ cả đám đều nhìn nhau, miệng đều nói
thần vô năng các kiểu.
Lý Vụ thấy thế thì phiền lòng, quyết định tự mình ra roi.
“Nếu các vị đều không có biện pháp nào vậy nghe ý tưởng của trẫm một chút.”
Lý Vụ đứng dậy chậm rãi nói, “Quốc khố khó khăn, Hộ Bộ không có tiền.
Trẫm tuy là hoàng đế nhưng từ nhỏ sinh ra nơi hương thôn, quậy chung với gà vịt. Trẫm không thích giấu giếm, cũng chẳng có gì mà giấu giếm. Trẫm không phải hoàng đế bình thường, cũng sẽ không làm chuyện mà các hoàng
đế khác thường làm. Cái này hẳn các vị đã hiểu rõ.”
Đám quan lại đứng ở Kim Loan Điện dựng tai, ngẩng đầu với thần sắc khác nhau rồi thấp thỏm bất an chờ Lý Vụ nói tiếp.
“Tuy trẫm không đọc nhiều sách như các khanh nhưng đã đi nhiều nơi, gặp
nhiều người, trải qua nhiều nghề, khẳng định hơn các vị ở đây nhiều.
Những gì thượng thư của lục bộ vừa bẩm báo trẫm đều hiểu, nói tóm lại là cắt giảm phí tổn, đặc biệt là lão Bỉnh đầu của Hộ Bộ, đúng là biết ăn
nói. Ông suốt này lải nhải ‘thật sự không được, phải đè khoản tiền tu
sửa đê điều lại’. Năm trước đê không sao, năm kia đê vẫn ổn nhưng chẳng
lẽ năm nay đê sẽ tuyệt đối không vỡ hả?”
Hộ Bộ thượng thư Bỉnh Anh mới vừa há mồm muốn nói thì Lý Vụ đã cao giọng đánh gãy lời giảo biện của ông ta.
“Đê điều mà không có chuyện thì thôi nhưng một khi xảy ra chuyện thì đâu
chỉ liên lụy trăm vạn dân đâu? Thảm kịch của Thương Giang Yển trẫm còn
nhớ như in, chẳng lẽ các khanh đã quên rồi hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT