“Bốn ngày đã qua, tin tức về Kiến Châu hẳn đã truyền tới tai công tử.”
Lý Thước ngồi ở một góc cái bàn bằng gỗ hoa lê rồi tùy tiện dùng một khối
nghiên mực mai cua màu xanh để mài con dao nhỏ trong tay. Khối nghiên
mực này là thứ Phó Nhữ Trật thích dùng. Nó được làm ra từ cả khối đá mai cua màu xanh, có sườn núi, có đáy ao nghiêng xuống, trên đó khắc một
con ếch xanh nho nhỏ giống như thật đang ngồi xổm ở đáy ao. Người ta
nhìn thấy nó thì như thấy tiếng ếch kêu văng vẳng bên tai.
Phó Nhữ Trật thích cái nghiên mực này, cũng yêu nhất con ếch xanh độc đáo ở đáy ao ấy. Thế nhưng Lý Thước lại không hề để ý mà mài dao lên đầu con
ếch, giống như sợ con ếch này có thể trường tồn với thời gian vậy.
“Ngươi nói có đúng không, nghĩa phụ?” Hắn không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Phó Nhữ Trật nằm trên giường không nhúc nhích.
Lý Thước buông nghiên mực, thu con dao nhỏ và đứng dậy đi về phía giường.
Hắn vừa ngồi xuống cạnh giường vừa cầm chăn đệm bị Phó Nhữ Trật đá văng
ra trong lúc giãy giụa sau đó đắp lên người cho ông ta. Chân tay ông ta
bị trói chặt thời gian dài nên đã lộ ra bầm tím.
Bốn ngày chưa uống một giọt nước khiến sắc mặt Phó Nhữ Trật tái nhợt, bao
nhiêu máu như tụ hết ở đôi môi khô khốc nứt nẻ loang lổ vết máu khô của
ông ta.
Thấy có người ngồi xuống thế là ông ta run rẩy chậm rãi mở đôi mắt suy yếu ra.
“Ngươi…… muốn làm gì…… Ve Vũ……”
Lý Thước nhìn ông ta và hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vì sao nhũ danh của công tử lại là Ve Vũ thế?”
Phó Nhữ Trật không trả lời vấn đề của hắn.
Lý Thước cũng chẳng đợi mà nói ra đáp án luôn: “Công tử sinh ra vào mùa
thu, tiếng mưa thu như tiếng ve kêu liên miên không dứt, yên lặng thản
nhiên. Có lẽ ngày công tử sinh ra ngươi vừa đứng dưới mái hiên thưởng
mưa thu, bên cạnh còn có một ấm trà Đại Hồng Bào giá trị ngàn vàng. Con
vợ cả ra đời nên dù là ngươi thì cũng cảm thấy thật vui mừng.”
Lý Thước nhẹ giọng tiếp tục: “Thế nên ngươi mới lấy nhũ danh Ve Vũ cho công tử.”
“Còn ta thì sao……” Hắn hỏi, “Vì sao ta lại được đặt tên là Bất Bình?”
“Ta hy vọng ngươi…… thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, là người ngay
thẳng…… Ta dạy ngươi đọc sách…… viết chữ…… dạy ngươi đánh đàn…… vẽ
tranh…… Ta đối đãi với ngươi như con trai ruột……” Phó Nhữ Trật cất giọng khàn khàn, nếu không chăm chú lắng nghe thì sẽ không phân biệt được
những lời ông ta nói, “Ai biết…… lại dẫn sói vào nhà……”
“Mỗi một chữ của ngươi ——” Lý Thước quay đầu đi, tầm mắt dừng lại trên bức
tường trống không phía trước và xoa xoa bụng nhỏ, sau đó quay đầu nhìn
Phó Nhữ Trật, “Đều khiến ta muốn nôn. Ngươi biết vì sao không?”
Phó Nhữ Trật không nói chuyện.
“Bởi vì ngươi và đứa con vợ cả của mình giống hệt nhau, đều là thứ súc sinh
mặt người dạ thú. Mà súc sinh nói chuyện thì đương nhiên là khiến người
ta buồn nôn.” Lý Thước nói.
“Ve Vũ là
mong muốn tốt đẹp còn Bất Bình là ước nguyện dơ bẩn.” Lý Thước nhìn ông
ta và chậm rãi phun ra những lời chứa đầy hận ý lạnh lẽo này, “Ngươi hy
vọng ta ôm lấy bất bình, chịu đựng nó, khuất phục nó. Bởi vì ta —— chính là sản phẩm ra đời vì bị quyền thế ức hiếp.”
Ánh mắt Phó Nhữ Trật lập tức thay đổi. Ông ta vẫn nhìn chằm chằm Lý Thước
nhưng trong mắt có kinh ngạc, có hồ nghi, có dấu vết suy nghĩ.
“Nghĩa phụ?” Lý Thước chống tay ở mép giường, cả bàn tay chậm rãi siết chặt lại, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Hắn nhìn Phó Nhữ Trật nằm ở trên giường sau đó phun ra từng chữ chứa đầy
căm hận: “Ngươi định nói thế nào đây? Chẳng phải ngươi là cha đẻ của ta
ư……”
Phó Nhữ Trật và hắn bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một khắc ngắn ngủi trên mặt ông ta đã thay rất nhiều sắc thái khác nhau.
“Ngươi …… khi nào……”
Lý Thước làm lơ câu hỏi của ông ta mà chỉ lo tự mình nói chuyện.
“Mẹ ta vốn xuất thân nhà quan lại. Ông ngoại ta là Dung Đức Kính, tuy chỉ
là một vị quan bát phẩm thanh bần nhưng cũng coi như được người tôn
kính, áo cơm không lo. Nhưng cuộc sống bình an ấy lại hoàn toàn đổ vỡ
khi mẹ ta 16 tuổi. Ông ngoại bị người ta vu oan, để chứng minh trong
sạch mà tự sát trong tù. Gia quyến trong nhà là nam thì bị sung quân tới biên cương, vĩnh viễn không thể về kinh, nữ tử thì làm kỹ nữ, giúp
người mua vui.”
“Bọn họ đã làm gì sai?”
Lý Thước nhìn Phó Nhữ Trật mà gằn từng chữ một, “Cái sai duy nhất của
bọn họ chính là đã mang mẹ ta tới dâng hương ở chùa Bạch Mã để rồi gặp
phải kẻ mặt người dạ thú như ngươi.”
“Cái sai duy nhất của mẹ ta…… chính là sinh ra giống Bạch quý phi lúc còn trẻ khiến ngươi nảy sinh tà niệm lặp lại trò cũ.”
“Ngươi chẳng cần làm gì, chỉ cần ánh mắt ngươi nhìn lâu một chút là đã có vô
số kẻ nguyện ý tiếp tay cho giặc, đưa thứ ngươi muốn tới trước mặt.
Ngươi chỉ cần…… hơi chăm chú là đã đủ hủy hoại cuộc đời của mấy chục con người.”
Phó Nhữ Trật trầm mặc không nói gì mà nhìn hắn, đôi môi khô khốc run nhè nhẹ.
“Phó đại nhân…… Cả đời ngươi đúng là đáng buồn.” Lý Thước chậm rãi nói,
“Ngươi xuất thân trâm anh thế tộc, lúc thiếu niên đã là thư đồng của
hoàng đế, sau khi thành niên dần làm đến chức Tể Tướng quyền khuynh
triều dã. Ngay cả kẻ đứng trên ngôi cửu ngũ cũng phải nhìn ánh mắt ngươi mà làm việc. Đời này ngươi có đủ vinh hoa phú quý nhưng trước sau vẫn
theo đuổi một ảo ảnh rách nát.”
“Phương
gia tiểu thư, còn có mẹ ta…… bọn họ đều là một phần của ảo ảnh đó. Đợi
cái phần giống với ảo ảnh kia trôi đi thì ngươi sẽ không thèm để bọn họ
vào mắt.”
“…… Ngươi dùng bi ai của mình sáng tạo ra càng nhiều bi ai hơn……”
“…… Phó đại nhân, ta nói có đúng không?”
Phó Nhữ Trật mím đôi môi run rẩy mà nhắm mắt lại.
Lý Thước nhìn khuôn mặt như giếng cổ của ông ta thì trong giọng nói nhẹ
nhàng kia đột nhiên xuất hiện chút điên cuồng khó mà phát hiện: “Trước
kia ta từng hoài nghi một người ngây thơ như mẹ ta sao lại có thể giấu
trời qua biển, lặng yên sinh con rồi nói dối là nhận nuôi một đứa nhỏ bị vứt bỏ chứ? Sau này ta mới hiểu…… Không phải mẹ lừa gạt giáo phường,
lừa gạt ngươi, mà là toàn bộ giáo phường đã lừa gạt bà ấy. Và vị Tể
Tướng thanh cao trong sáng của chúng ta đã lừa gạt bà ấy!”
Giọng nói bình tĩnh của Lý Thước dần dâng lên sóng gió mãnh liệt. Ánh lửa căm hận bừng lên trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
“Sao ngươi còn có mặt mũi —— đặt cho ta cái tên “Bất Bình” —— khi mẹ ta muốn ngươi đặt tên cho ta?!”
Lý Thước vừa dứt lời thì trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh, giống như trong trời đất này không có tiếng động nào khác.
Sau một lúc im lặng thật lâu Phó Nhữ Trật mới cất giọng mỏng manh khô
khốc: “Ta và mẹ ngươi…… chỉ có một lần sau khi say rượu. Nàng không biết tiền căn hậu quả…… chỉ cho rằng lòng ta có người khác nên chủ động giả
làm người đó để an ủi ta. (Hãy đọc thử truyện Lấy thân nuôi rồng của
trang Rừng Hổ Phách) Sau khi tỉnh táo chúng ta giả bộ không có việc gì…… Chẳng qua sau đó…… nàng mang thai, còn muốn gạt ta sinh đứa nhỏ…… Ta tự biết mình thẹn với mẹ ngươi nên đã âm thầm chuẩn bị…… Ta đặt cho ngươi
cái tên Bất Bình là hy vọng ngươi sớm hiểu chuyện bất bình trong trời
đất này nhiều như lông trâu, nếu ngươi ghét cái ác như kẻ thù thì sớm
muộn gì cũng sẽ tự hủy diệt…… Cái gọi là thẳng quá dễ gãy, mềm dẻo mới
trường tồn…… Dung Bất Bình…… chẳng qua ta hy vọng ngươi…… có thể cả đời
bình an vui vẻ, làm một người bình phàm……”
“Nhưng bất bình lớn nhất đời này của ta chính là do ngươi cho!” Lý Thước mất
khống chế rống lên đánh gãy lời Phó Nhữ Trật. Giọng hắn quanh quẩn trong không khí quấy loạn trầm mặc đặc sệt nơi này.
“Ngươi và đứa con vợ cả của mình đều ti tiện như nhau, khiến người ta thấy tởm ——” Lý Thước nói, “Con trai ngươi được ngươi dạy dỗ nên mưa dầm thấm
đất, thậm chí hắn còn trò giỏi hơn thầy. Ngươi còn tưởng hắn là đứa con
nhỏ cần quan tâm, nào biết trong phủ Tể Tướng này hắn đã che lỗ hổng
trộm đoạt quyền mà ngươi chẳng hề hay biết. Ngươi cho rằng chờ hắn trở
lại Kiến Châu là ngươi có thể bình an không có việc gì sao? Ngươi cảm
thấy hắn thật sự có thể nhanh chóng trở về Kiến Châu như thế sao?”
Lý Thước nói: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ vì sao đã ba ngày rồi mà cấm quân còn chưa phá cửa xông vào cứu ngươi à?”
Phó Nhữ Trật trầm mặc không nói.
“Bọn họ chờ ngươi chết…… đã chờ lâu lắm rồi.” Lý Thước nói, “Ta cũng đã đợi một ngày này từ lâu lắm rồi……”
“Mẹ ta biết được chân tướng từ hạ nhân cũ thì tự nhận không còn mặt mũi nào đối mặt với song thân nơi chín suối. Ba ngày bà ấy không ăn không uống, ở nơi ao rượu rừng thịt phô trương lãng phí ấy mà bà ấy cứ vậy đói
chết. Trước khi chết bà ấy nói rõ chân tướng cho ta, còn đoạt tuyệt quan hệ mẹ con. Ở trong mắt bà ấy ta là con của kẻ thù, nhưng bà ấy đâu biết kẻ thù chưa bao giờ coi ta như con đẻ.”
“Sau khi mẹ ta chết thì ta cũng mờ mịt rời khỏi kinh thành, lưu lạc khắp
nơi. Ta dùng cách đó đối mặt với hổ thẹn và phẫn hận trong lòng. Mãi cho tới khi…… ta gặp đại ca, sau đó là tẩu tử…… Khi ấy ta mới dần hiểu…… Ta không phải ai cả.” Lý Thước lấy lại bình tĩnh và chậm rãi nói, “Ta chỉ
là ta, là Lý Thước của Ngư Đầu trấn…… Hỉ thước vui vẻ, nghe có chuyện
vui thì bay tới. Giết ngươi không phải để báo thù cho Dung Bất Bình mà
để trả lại ân sinh thành của mẹ ta.”
“Ta
muốn hoàn toàn trở thành Lý Thước…… Quãng đời còn lại, ta chỉ muốn làm
Lý Thước. Vì thế, ta cần phải giết ngươi. Dùng cách mẹ ta đã chọn kết
thúc cuộc đời mình để giết ngươi, để ngươi tạ tội với 48 mạng người chết oan của Dung gia.”
Đống máu bầm ở tứ chi của Phó Nhữ Trật giống như bò hết lên mặt ông ta khiến khuôn mặt vốn
tái nhợt ấy lộ ra màu xanh lá của kẻ sắp chết. Ông ta giãy giụa một
chút, nhưng sức lực mỏng manh kia chỉ như muối bỏ bể so với sợi dây
thừng trói chặt. Cuối cùng ông ta không làm chuyện tốn công vô ích nữa,
đôi mắt kia đã mất sắc bén, chỉ còn ảm đạm. Chúng yên lặng nhìn Lý
Thước, đôi môi trắng bệch hé ra cố nói cái gì đó.
Lý Thước cúi đầu dán tới gần.
“Ve Vũ…… Ve Vũ……”
Giọng nói đứt quãng giống tiếng đàn đột nhiên đứt gãy tan đi. Ngực ông ta
không còn phập phồng nữa, ngay cả tiếng tim đập như có như không cũng
hoàn toàn ngừng. Lý Thước thì vẫn duy trì động tác ban đầu, mãi lâu sau
hắn mới ngồi thẳng dậy.
Ánh trăng thất lạc chiếu vào từ cửa sổ chiếu trên người Lý Thuớc.
Hắn đã đạt được tâm nguyện cả đời nhưng trong lòng lại không hề có chút
thống khoái nào. Chỉ có một cái hố vắng vẻ rót đầy gió lạnh, vĩnh viễn
khắc trong lòng hắn.
Hắn đứng lên đi ra
khỏi phòng ngủ chính, trên đường có vô số tướng sĩ võ trang đầy đủ. Hắn
đi tới một viện nhỏ được canh phòng cẩn mật. Hạ nhân hầu hạ Phương thị
vừa thấy hắn tới thì sợ hãi tản ra, vì thế hắn đi vào trong phòng mà
chẳng bị trở ngại gì.
Phương thị ngồi
trên giường La Hán, trong tay nắm một chuỗi Phật châu, trên bàn trước
mặt là một chén trà xanh đã nguội. Đôi mắt vô thần của bà ta nhìn hư
không, chẳng biết đang nghĩ gì.
Lý Thước
ngừng lại cách giường La Hán một khoảng sau đó cung kính hành lễ: “Lý
Thước đã báo được thù lớn nên muốn cảm tạ phu nhân.”
Phương thị mặt không gợn sóng, ngón cái nhẹ nhàng lần Phật châu nói: “…… Ta chẳng làm gì hết thì có gì mà cảm tạ ta.”
“Phu nhân không làm gì đã là ân tình rồi.” Lý Thước nói, “Trận ác chiến tiếp theo hẳn cửu tử vô sinh, phu nhân cứ ở trong này đừng ra ngoài để tránh đao kiếm không có mắt khiến ngài bị thương.”
“Ngươi không sợ chết sao?”
“Phu nhân hẳn là người rõ ràng nhất,” Lý Thước cúi đầu nói, “Chết không đáng sợ, đôi khi tồn tại so với chết đi càng cần nhiều dũng khí hơn.”
Lý Thước lặng lẽ hành lễ với bà ta sau đó xoay người đi ra ngoài. Lúc hắn
bước ra khỏi ngạch cửa thì đồng thời phía sau cũng vang lên một giọng
nói lãnh đạm.
“Lúc ông ta cần bí mật ra ngoài sẽ ra vào tĩnh thất của chủ viện.”
Lý Thước ngây ra sau đó xoay người nhìn về phía Phương thị. Phương thị yên lặng lần tràng hạt, mặt không biểu tình giống như người vừa nói chuyện
là một người khác.
Lý Thước phất vạt áo hành đại lễ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT