Đoan Ngọ tới gần, từng nhà ở Tương Châu đều treo ngải thảo. Mùi bánh chưng gạo nếp bay khắp cả đường lớn ngõ nhỏ.
Hai tay Lý Vụ cầm đầy bánh chưng mặn ngọt về nhà lại bị vết máu trên hai
con sư tử đá trước cửa dọa sợ. Trước cửa Lý phủ không một bóng người,
thủ vệ gác cổng chẳng thấy đâu, chỉ còn bãi máu trước cửa.
Lòng Lý Vụ trầm xuống, hắn ném bánh chưng chạy vào trong phủ, vừa nhìn quanh vừa nôn nóng gọi tên Thẩm Châu Hi. Đám hạ nhân ngày thường gọi nhau í
ới nay biến thành thi thể tứ tung ngang dọc. Lý Vụ tìm khắp Lý phủ mà
vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Châu Hi đâu.
“Đại, đại nhân……” Một hạ nhân máu tươi đầy người túm được ống quần hắn.
Rốt cuộc cũng phát hiện người sống sót thế là Lý Vụ lập tức nâng hắn dậy lạnh lùng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân đâu?”
“Đại nhân…… Chạy mau, chạy đi…… Võ Anh quân đánh, đánh tới……”
“Cái gì?!”
Lý Vụ còn muốn hỏi nhưng hạ nhân kia đã cứng người, mí mắt rũ xuống.
Sao Võ Anh quân lại tấn công Tương Châu? Hơn nữa vì sao bọn họ lại có thể
thần không biết quỷ không hay tiến vào phủ đệ của Trấn Xuyên tiết độ sứ
chứ?! Nhưng dù thắc mắc nhiều thì cũng không bằng chân tướng trước mắt,
Lý Vụ nghĩ thế nào cũng không thông nhưng lại không thể không đón nhận
hiện thực trước mặt: Tương Châu tan nát, kẻ địch đánh tới nhà, Thẩm Châu Hi không biết tung tích.
Một tiếng nổ
đất rung núi chuyển vang lên từ phía đông, Lý Vụ lao ra cửa và phát hiện bên ngoài cũng biến dạng hết. Tương Châu rơi vào biển lửa, trên đường
là thi thể bá tánh cả thành, may mà hắn thấy được bóng Thẩm Châu Hi đang đứng dại ra.
“Nàng còn thất thần làm gì?!” Lý Vụ vọt lên lôi kéo tay Thẩm Châu Hi chạy.
“Tương Châu……”
“Trước chạy đã rồi nói sau! Điêu Nhi sẽ tới ngoài thành tìm chúng ta!”
Lý Vụ lôi kéo nàng chạy thẳng đến cửa thành. Bốn cửa thành Tương Dương thì có ba cái bị vây đổ, chỉ còn một cửa chen đầy bá tánh chạy nạn.
Mọi người chen vai chặt như nêm cối, xô đẩy lẫn nhau, ai cũng muốn thoát
khỏi Tương Dương. Trong lúc hoảng loạn Lý Vụ và Thẩm Châu Hi bị người ta chia cắt.
“Thẩm Châu Hi!” Hắn lớn tiếng gọi nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị dòng người đẩy càng ngày càng xa.
“Thẩm Châu Hi!” Lý Vụ vũng vẫy trong đám người mà gọi nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng nàng.
Lần sau gặp lại đã qua ba năm.
Hắn dựa vào việc hót phân để sống, lại bôn ba khắp Đại Yến để tìm người vợ
thất lạc của mình. Ngày nọ lúc hắn gánh phân qua đầu đường nghe thấy có
người ở bên đường nói Việt Quốc công chúa cùng thiên hạ đệ nhất công tử
phu xướng phụ tùy, cử án tề mi, còn sinh mấy đứa con, cuộc sống vui vẻ
khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Không thể nào!
Hắn dọn phân ba năm, căn bản không hề nghe nói Việt Quốc công chúa trở về
cung đình! Còn cái gì mà sinh một đống con —— ba năm sao mà đủ sinh một
đống con? Có phải heo mẹ đâu, sao có thể thế chứ?!
Lý Vụ vọt tới trước mặt kẻ đang nói nắm lấy cổ áo hắn mà đánh.
Tới chạng vạng, hắn mang theo một thân dơ bẩn trở lại căn lều cũ nát. Hắn
nhớ tới kiếp sống của Tiết độ sứ ba năm trước và cảm thấy đó như một
giấc mộng dài.
Thẩm Châu Hi đâu?
Điêu Nhi đâu?
Tước Nhi đâu?
Hắn nhìn quanh bốn phía chỉ thấy trống rỗng, chỉ có mình hắn cô đơn.
Cảm giác buồn khổ tràn ngập trong lòng hắn. Thuần Vu An đoạt địa bàn của
hắn, thiên hạ đệ nhất công tử đoạt nữ nhân của hắn, vậy mà hắn còn ở đây dọn phân ư?
“Con mẹ nó, lão tử không đổ
đống phân này lên đầu các ngươi thì ta không họ Lý nữa!” Lý Vụ tức giận
gào lên sau đó hắn bỗng chốc mở mắt.
Ánh
hoàng hôn sáng chói lóa mắt, hắn theo bản năng híp mắt lại. Chim chóc
kêu vang ríu rít khắp núi rừng khi quay về nhà, dòng suối cách đó không
xa chảy róc rách. (Hãy đọc thử truyện Hòn đảo nhỏ kế tiếp của trang Rừng Hổ Phách) Thẩm Châu Hi đang khều trứng chim từ đống tro tàn lập tức
dừng động tác, Lý Côn cũng thế, cả hai đều ngạc nhiên nhìn hắn.
“…… Chàng gặp ác mộng sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Đói bụng, đại ca đói tỉnh……” Lý Côn nói.
“Đệ còn biết mà về hả?” Lý Vụ cọ một cái ngồi dậy, mặt ủ mày chau nhìn Lý
Côn mắng, “Lúc tẩu tử của đệ bị chó ngậm mất sao không thấy đệ đâu?!”
Lý Côn ngẩn ra nhìn hắn.
“Chó ở đâu ra thế?” Thẩm Châu Hi cũng mờ mịt chả hiểu gì sất.
“Về sau nàng thấy chó phải đi vòng nhớ chưa, cấm không được nói chuyện với hắn! Có nghe không?!” Lý Vụ tức giận nói.
“Sao ta lại nói chuyện với chó?” Thẩm Châu Hi kỳ quái hỏi, “Chàng ngủ đến hồ đồ rồi hả?”
“Nàng mới ngủ tới hồ đồ ấy!” Lý Vụ vẫn cáu, “Buổi tối trở về ăn lẩu thịt chó!”
“Còn ăn nữa hả?!” Trong bụng toàn đồ ăn thế là Thẩm Châu Hi vội kêu lên.
Vào đêm Lý Vụ lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Hắn sắp xếp lại
những cảnh trong mơ từ đầu tới đuôi rồi từ đuôi tới đầu không bỏ qua chi tiết nào. Ngay cả là cờ của Đông Đô thuộc Võ Anh quân hắn nhìn thấy
trong một góc thành Tương Dương lúc thành phá cũng bị hắn lôi ra nghĩ
một lúc.
“Chàng không ngủ à……” Thẩm Châu Hi nửa tỉnh nửa mê bị động tĩnh bên cạnh đánh thức nên mơ hồ hỏi.
“Nàng ngủ đi.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi không nói gì nữa mà lại ngủ say. Lý Vụ thì tiếp tục lăn lộn trên giường như bánh nướng áp chảo.
Hận cướp vợ và thống khổ bị bắt đi dọn phân trước sau cứ quanh quẩn trong
đầu hắn. Lý Vụ càng nghĩ càng giận: Con mẹ nó, kẻ địch đánh tới cửa mà
còn không làm gì thì chẳng phải bị người ta coi thường là vịt không có
răng à?
Hắn trái lo phải nghĩ, ngày hôm sau trời chưa sáng đã lập tức tới phủ nha.
Phương Đình Chi biết Tiết độ sứ đại nhân trời chưa sáng đã tới làm việc thì
chả kịp ăn sáng đã vội đuổi tới. Hắn bước vào phòng thấy Lý Vụ đang ngồi trước bàn, trong tay cầm công văn hôm qua nhận được mà nhíu mày nhìn
chằm chằm, trên bàn là một tấm bản đồ.
Phương Đình Chi đến gần mới phát hiện đó là bản đồ Đại Yến, trong đó địa phận quản hạt của Võ Anh tiết độ sứ được khoanh tròn.
“Đại nhân ……” Phương Đình Chi hành lễ.
“Vẫn chưa có ai hưởng ứng lệnh thảo phạt ư?” Lý Vụ không ngẩng đầu lên đã hỏi.
“Chưa nhận được tin tức……”
“Được,” Lý Vụ nói, “Lão tử sẽ làm người ăn cua.”
Phương Đình Chi sửng sốt, hoàn toàn không biết vì sao sau một đêm Lý Vụ đã thay đổi suy nghĩ.
“Đại nhân quyết định khi nào thì xuất binh? Và tấn công nơi nào?”
“Điểm binh xong chúng ta sẽ xuất phát đánh cho hắn trở tay không kịp.”
Lý Vụ cuốn bản đồ lên nhét vào ngực cùng phong thư thảo phạt.
“Đến đánh tri phủ Đông Đô.”
Nghĩ tới lần trước bị người ta trộm trong nhà thế nên lần này Lý Vụ cố ý để
lại tam hổ cùng tinh nhuệ thủ thành. Ngoài cửa Lý phủ cũng có một đội
tâm phúc canh gác để tránh thảm kịch trong mộng xảy ra ngoài đời.
Tuy Thẩm Châu Hi giật mình vì hắn đột nhiên quyết định khai chiến với Võ
Anh quân nhưng sau khi biết đây là hắn hưởng ứng lời kêu gọi thảo phạt
của triều đình thì nàng vẫn duy trì thái độ ủng hộ.
Lý Vụ dặn đi dặn lại quả dưa ngốc này là lúc hắn rời nhà nàng phải tránh
xa đủ loại chó hoang chó nhà. Sau đó hắn mới mang theo đại quân rời khỏi Tương Dương.
Từ khi nảy lòng tham đến khi xuất chinh tổng cộng chỉ có một ngày một đêm.
Ngày đầu tiên tri phủ Đông Đô còn đắc ý dào dạt nói với đồng liêu là sẽ
không có ai hưởng ứng lời kêu gọi của triều đình đâu. Chả có kẻ nào ngu
xuẩn tới độ đối đầu với Võ Anh quân. Ai biết tối hôm sau ông ta bị Trấn
Xuyên quân tiến quân thần tốc đến cắt đầu.
Chờ tin tức truyền tới chỗ Võ Anh quân thì quân của Trấn Xuyên đã như chẻ tre mà dẹp xong Đông Đô và Nhữ Châu.
“Một đám phế vật!”
Trong phủ Võ Anh tiết độ sứ Thuần Vu An một chân đá văng đám bại tướng đang
nơm nớp lo sợ thỉnh tội. Trên khuôn mặt chữ điền mang theo đặc điểm của
dị tộc tràn đầy phẫn nộ.
“Lý Chủ Tông kia là thần thánh phương nào, chẳng lẽ hắn có bảy đầu sáu tay chắc? Đông Đô và Nhữ Châu không có ai có thể ngăn hắn sao?! Quả thực khiến Võ Anh
quân nhục nhã mất mặt!”
“Đại nhân, mong
ngài cho mạt tướng một cơ hội, mạt tướng nhất định sẽ lập công chuộc tội và mang đầu của Lý Chủ Tông tới gặp ngài……”
Bại tướng ở Nhữ Châu dập đầu liên tục, mồ hôi chảy xuống như mưa.
Võ Anh tiết độ sứ xuất thân dị tộc, tính tình thô bạo, đám thủ hạ trong
quân đều sợ ông ta như sợ quỷ. Chỉ có một người được ông ta tin tưởng và ngăn chặn được sát khí của ông ta và giúp Võ Anh quân đoàn kết như ngày nay.
Đó chính thủ lĩnh số 2 của Võ Anh quân, là cánh tay đắc lực của Thuần Vu An, chính là Hàn Phùng Niên.
Tên bại tướng kia hãi hùng khiếp vía vì sát khí trên mặt Thuần Vu An thế là vội vàng nhìn về phía Hàn Phùng Niên ngồi một bên với ánh mắt cầu xin.
Rốt cuộc người sau cũng đứng dậy chắp tay với Thuần Vu An và bình tĩnh
nói từng chữ một: “Đại nhân, Nhữ Châu thất thủ cũng không chỉ vì tướng
lĩnh bất tài. Nhữ Châu hàng năm được Đông Đô yểm trợ, bất kể số quân và
võ bị đều không bằng Đông Đô. Mà một khi Đông Đô thất thủ thì môi hở
răng lạnh, Nhữ Châu cũng khó mà giữ được. Hiện tại Võ Anh quân bị Đại
Yến thảo phạt, trong ngoài đều khốn đốn, đúng lúc cần dùng người, không
bằng cho hắn thêm một cơ hội.”
Thuần Vu
An ngồi phịch trên ghế, ánh mắt vẫn giận dữ liếc xéo tên bại tướng đang
quỳ trước mặt. Qua một lúc lâu ông ta mới nén sát khí và phất tay mắng:
“Cút ngay!”
Bại tướng tìm được đường sống trong chỗ chết thì vội vàng cáo lui.
“Đại nhân, một thành hay hai thành thất thủ đã không quan trọng nữa.” Hàn
Phùng Niên chắp tay nói, “Lý Chủ Tông vừa xuất kích thì Tuyên Hoài quân
và Lang Ôn quân đều đã tới biên cảnh của chúng ta, quân của Thương Trinh và Lũng Bắc cũng đang trên đường. Nói vậy không lâu nữa Ký Hải quân và
Thư An quân cũng sẽ lên đường. Võ Anh quân có khả năng đánh bất kỳ ai
trong đám người này nhưng nếu bọn họ hợp lực lại thì chỉ sợ chúng ta
không chống đỡ nổi.”
“…… Hàn quân sư có cao kiến gì không?” Thuần Vu An mặt đầy sát khí hỏi.
“Theo hạ quan thấy thì đại nhân nên nhẫn nhịn một lát, tạm thời giải hòa với Đại Yến.”
“Ngươi muốn ta cúi đầu trước tên hoàng đế vắt mũi chưa sạch kia à?!” Thuần Vu An giận dữ hỏi.
Dưới lửa giận của Thuần Vu An chỉ có Hàn Phùng Niên mới có thể duy trì bình
tĩnh này. Hắn cúi đầu cung kính nhưng kiên quyết nói: “Chỉ có bảo tồn
lực lượng hiện tại thì tương lai mới có thể kéo dài. Đại nhân cần gì
phải vì hiếu thắng nhất thời mà hỏng việc lớn?”
“…… Không có cách nào khác ư?”
Hàn Phùng Niên trầm mặc không nói.
“Đại Yến sẽ không tiếp nhận cầu hòa đâu.” Thuần Vu An âm trầm nói, “Phó thị
đã sớm không vừa mắt chúng ta, một cơ hội tốt thế này sao Phó thị có thể buông tha?”
“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè.” Hàn Phùng Niên nói, “Chúng ta có thể xuống tay từ kẻ địch của Phó thị.”
“Ý ngươi là?”
“Việc tiêu diệt thế lực của đại nhân là ý của Phó thị, tất nhiên không phải
của bệ hạ.” Hàn Phùng Niên chậm rãi nói, “Ngoài chúng ta thiên hạ này
không có lực lượng nào có thể chống lại Phó thị. Đại nhân cho rằng bệ hạ sẽ thích nhìn cục diện này sao?”
Thuần Vu An dần thả lỏng mày, tay vuốt cằm lộ ra suy tư.
“Ta hiểu ý ngươi……”
“Đại nhân sáng suốt.” Hàn Phùng Niên nói tới nơi là ngừng và chắp tay khen tặng.
“Cái tên Lý Chủ Tông tự nhiên xuất hiện kia đến tột cùng là người nào? Hắn
đột nhiên nổi lên, vừa ra mặt đã chém được đầu Ngụy Đế. Nếu hắn có vận
khí tốt như thế thì sao trước đây chưa nghe nói bao giờ nhỉ?” Thuần Vu
An hỏi.
“Người này quả thần bí, có kẻ nói hắn là người Kim Châu, có kẻ lại nói là người Tương Châu, còn có kẻ lại nói hắn xuất thân Từ Châu. Có quá nhiều cách nói, quan trọng nhất là kẻ này xuất thân cô nhi, chỉ sợ tới chính hắn cũng không biết lai lịch của mình. Nghe nói trước đây hắn chỉ lêu lổng bắt gà chọc chó, không làm
được việc gì đàng hoàng. Mãi đến khi thành thân hắn mới dần xuất đầu lộ
diện.” Hàn Phùng Niên dừng một chút mới nói, “Lời này cũng không phải
không có đạo lý, vị Tương Châu phu nhân hắn cưới quả thực xứng với hiền
danh.”
“Ta muốn nhìn xem cái kẻ có tài
nhưng thành đạt muộn này trông như thế nào. Ngươi nghĩ cách cho ta một
bức họa của hắn đi.” Thuần Vu An cười lạnh nói.
“Vâng.” Hàn Phùng Niên chắp tay đáp.
“Việc hòa đàm với Đại Yến ——” Thuần Vu An nhìn về phía Hàn Phùng Niên.
“Hạ quan có vài phần giao tình với cận thần bên cạnh bệ hạ, đại nhân không ngại thì có thể giao việc này cho hạ quan.”
“Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi.” Thuần Vu An gật gật đầu, “Ngươi yên tâm đi làm đi.”
“Hạ quan tất nhiên sẽ đưa tin tức tốt tới trước mặt đại nhân.” Hàn Phùng
Niên nói, “Đại nhân cũng đừng quá lo lắng, hiện tại trong đám tiết độ sứ liên hợp lại thì chỉ có Trấn Xuyên quân là hơi khó giải quyết, chúng ta chỉ cần toàn lực phòng bọn họ còn chuyện khác thì không quá lo, sẽ có
cơ chuyển đường sống.”
Thuần Vu An tin tưởng không hề nghi ngờ.
Mà cái kẻ đang bị Võ Anh quân coi như đại địch lại hồn nhiên không biết mình đã trở thành cái gai trong mắt Thuần Vu An.
Sau khi Lý Vụ đánh được Đông Đô và Nhữ Châu thì không tiếp tục tấn công Võ Anh quân như người khác dự đoán nữa.
Một miếng ăn cũng không béo lên được, cho dù có ăn xong cũng sẽ bị kẻ khác
đánh tới. Lý Vụ cực kỳ hiểu đạo lý này. Vì thế hắn không tiếp tục tấn
công địa bàn của Võ Anh quân mà quay đầu tới Đặng Châu.
Hắn muốn xem cái kẻ liên tiếp không coi mệnh lệnh của hắn ra gì như tri phủ Đặng Châu sẽ làm thế nào.
Trấn Xuyên quân chạy đến Đặng Châu, tri phủ nơi ấy vốn muốn dựa vào Thư An
tiết độ sứ nhưng biết ông ta lúc này đã không còn sức chống lại đám tiết độ sứ khác vì thế người này không thể không tự mình mở cửa thành đi ra
ăn nói khép nép chịu tội.
Một tháng sau
Võ Anh quân và triều đình đạt được hòa giải, Võ Anh quân lại lần nữa bị
phân chia và người đầu tiên hưởng ứng lệnh thảo phạt là Lý Vụ cũng được
chia Đông Đô như phần thưởng.
Đoan Ngọ thật sự tới.
Trong lúc hương ngải thảo bay đầy đường thì Lý Vụ mang theo đoàn quân chiến thắng trở về Tương Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT