Ngày thứ hai, Thẩm Châu Hi ở nhà dùng cơm trưa xong thì ngồi xe tới hội họp với Cửu Nương và Tùy Nhụy cùng ở thành Tương Dương.
Sau cuộc chiến bảo vệ thành Tương Dương thì xe ngựa của Thẩm Châu Hi ở
trong thành giống như nguồn sáng di động. Bất kể nàng đi tới đâu cũng
khiến mọi người chú ý. Cũng vì thế nàng mới muốn đổi xe ngựa ở cửa hàng
gà Tùy Ký để tránh mọi người để ý rồi cành mẹ đẻ cành con.
Dâng hương là chủ ý của Cửu Nương, nhưng người kích động nhất lại là Tùy
Nhụy vì cô nương này chưa cùng bạn bè đi dâng hương bao giờ.
Lúc Thẩm Châu Hi đổi đến xe ngựa nhà nàng ta thì lập tức bị sự chuẩn bị
hoàn mỹ của nàng ấy dọa cho sợ ngây người. Ngoài mấy thứ phải có như
chậu than sưởi và trà nóng thì cái xe ngựa nhìn như đơn giản nhưng lại
có chứa càn khôn này còn có một túi hạt dưa to, hai con gà nướng béo ú
—— thậm chí đến gối đầu và chăn mỏng cũng có ba bộ!
Thẩm Châu Hi cẩn thận tìm một chỗ trong cái xe ngựa tràn đầy đồ và ngồi
xuống. Nàng dở khóc dở cười hỏi: “Ngươi tính toán lên núi ở mấy ngày
thế?”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa trên núi lạnh như thế, nếu các ngươi không chịu nổi thì có thể
khoác chăn lên người!” Tùy Nhụy hưng phấn nói.
“Bọc chăn dâng hương ấy hả?” Cửu Nương ghét bỏ mà bĩu môi, “Nô gia mới không thèm làm thế.”
Tùy Nhụy mang vẻ mặt hoài nghi nhìn Cửu Nương lúc này trang điểm tỉ mỉ và
hỏi: “Ngươi trang điểm thế này không giống như đi dâng hương mà giống
như xem mắt —— ngươi mặc có tí quần áo thế này đợi lên núi sẽ lạnh chết
đó.”
Thẩm Châu Hi cũng nghi hoặc đánh giá Cửu Nương. Cả người nàng ta thơm ngào ngạt, khuôn mặt thoa phấn trắng
nõn, áo váy thít eo bó sát, nhìn thế nào cũng không giống lên núi gặp
Phật Tổ.
“Lạnh chết nô gia cũng sẽ không bọc chăn dâng hương.” Cửu Nương trợn trắng mắt.
“Ngươi nói thật đi —— có phải có tình huống gì đó hay không?” Tùy Nhụy bát
quái dâng cao mà dán tới gần Cửu Nương, người sau thì ai nha một tiếng
và né ra. Chỉ nhìn thần sắc trên mặt nàng ta cũng không biết nàng ta
muốn nói hay không.
Biểu tình ái muội của Cửu Nương chọc Tùy Nhụy không ngừng hỏi nhưng nàng ta lại cố ý không
chịu nói. Thẩm Châu Hi nhìn các nàng cãi nhau ầm ĩ thì cũng thường chen
vào hai câu trêu ghẹo, trong lúc đó xe ngựa đã ra khỏi thành Tương
Dương.
“Phu nhân, xe ngựa sắp lên núi rồi, có thể sẽ hơi xóc nảy đó.” Giọng Hồng Liên truyền tới từ bên ngoài xe ngựa.
Thẩm Châu Hi vội vàng gọi hai kẻ đang đùa giỡn kia và dặn dò bọn họ ngồi vững không ngã.
“Các ngươi muốn cầu cái gì?” Tùy Nhụy mới vừa ngậm miệng được một lát đã không nhịn được mở miệng hỏi.
“Thế ngươi muốn cầu cái gì?” Cửu Nương hỏi lại.
“Ta muốn cầu một chàng rể tới cửa!” Tùy Nhụy lập tức hưng phấn nói, vừa
nhìn đã biết nàng ấy đã nghĩ từ trước, “Lớn lên đẹp là được, tốt nhất
vóc dáng phải cao một chút, tính tình phải tốt một chút —— khất cái cũng được, tú tài cũng được, ta có thể nuôi hắn!”
“Ta thật hâm mộ ngươi, đầu thai tốt —— ngoài ngoại hình thì ngươi chả cần
tiêu chuẩn gì nữa.” Cửu Nương nói chua lòm, “Không giống ta, quán rượu
tuy có thể kiếm một chút tiền nhưng cũng chỉ đủ cho mình ta ăn xài phung phí, nếu muốn thành gia thì một mình ta không làm nên trò trống gì.”
“Nếu ngươi tiết kiệm một chút thì chắc chắn sẽ đủ tiền dưỡng một nam nhân.”
Tùy Nhụy nói, “Chẳng qua ngươi muốn chiếm lợi cả đôi đường, nhưng thiên
hạ này lấy đâu ra nhiều chuyện tốt như thế?”
“Trước mặt không phải có rồi sao?” Cửu Nương lập tức phản bác, “Tương Châu phu nhân đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta không phải gả cho người có đủ
ngoại hình, địa vị và nhân phẩm đấy thôi?”
“Sao các ngươi lại nói tới trên người ta rồi……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt.
“Đúng thế!” Tùy Nhụy nhẹ nhàng đẩy Cửu Nương một cái, “Ngươi đừng có lấy nàng ấy ra làm tấm khiên, ngươi còn chưa nói xem ngươi ăn mặc trang điểm thế này là cho ai xem đâu.”
“Còn có thể cho
ai xem? Cho người tới gặp nô gia xem chứ còn ai.” Cửu Nương thuận thế
ngã vào trên người Thẩm Châu Hi và cố ý nhéo giọng nói, “Tương Châu phu
nhân có quen nam nhân nào thích hợp không mau giới thiệu cho nô gia. Nếu có thể hoàn thành một mối nhân duyên thì nô gia sẽ ngày ngày thắp hương cầu phúc cho ngươi……”
“Ngươi đã biết ta
là Tương Châu phu nhân mà còn dám trêu chọc ta hả?” Thẩm Châu Hi xụ mặt
nói, “Ngươi không sợ ta bắt ngươi tới nha môn đánh 50 gậy ư?”
“Nô gia sợ muốn chết ——”
Ba người không hẹn mà cùng cười.
Trong lòng Thẩm Châu Hi bỗng nảy ra một ý và cầm lấy tay hai người nói: “Bất
kể sau này xảy ra chuyện gì, bất kể chúng ta có thân phận gì thì chúng
ta cũng phải giống hôm nay, làm chị em tốt không có khúc mắc nhé.” Thẩm
Châu Hi chân thành nói.
“Đương nhiên, vì sao ngươi lại nói thế?” Tùy Nhụy không chút do dự nói.
“Nô gia mới không có to gan như Tùy đại tiểu thư đâu, Tương Châu phu nhân
của chúng ta về sau nói không chừng sẽ trở thành tiết độ sứ phu nhân,
đến lúc đó nô gia là người đầu tiên hành lễ……”
Tuy miệng Cửu Nương nói thế nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút hèn mọn
nào. Thậm chí nàng ấy còn nháy mắt với Thẩm Châu Hi sau đó cười cười với nàng.
Trong lòng Thẩm Châu Hi cực kỳ cảm động. Nàng chỉ sợ thông báo thân phận thật ra sẽ liên lụy bọn họ, nếu
không phải thế thì nàng thật sự muốn thẳng thắn kể mọi bí mật của mình
với hai người này.
Trong tâm trạng mâu thuẫn đó xe ngựa chậm rãi dừng lại.
“Phu nhân, tới chùa An Hỉ rồi.” Hồng Liên nói.
Thẩm Châu Hi và Cửu Nương lục tục dẫm lên ghế nhỏ xuống xe, tới phiên Tùy
Nhụy thì nàng ấy lơ cái ghế luôn và lưu loát nhảy xuống.
“Chùa đâu? Ở chỗ nào?” Tùy Nhụy nhìn quanh hỏi.
Xe ngựa ngừng trước một loạt bậc thang bằng đá bao la hùng vĩ. Thềm đá vừa rộng vừa to mang màu xám nối tiếp nhau giống như chạm tới tầng mây xám
trên bầu trời. Chúng kéo dài mãi không dứt, thẳng tới đỉnh núi.
Dưới bầu trời có một mái hiên gạch đỏ nhô ra, trong không khí lạnh lẽo nơi núi rừng có mùi đàn hương như ẩn như hiện.
“Xe ngựa chỉ có thể đi tới đây, tiếp theo chúng ta còn phải bò một đoạn đường núi nữa.” Thẩm Châu Hi đã tới đây mấy lần nên nói.
Tùy Nhụy nhìn thềm đá kéo dài tới vô tận trước mặt thì nhíu chặt mày sau đó tặc lưỡi một cái.
“Được rồi, đi thôi.” Cửu Nương kéo áo ngắn trước ngực và dẫn đầu đi lên.
Tùy Nhụy nhìn chằm chằm bóng dáng uyển chuyển của nàng ta, ánh mắt dừng ở
vòng eo lắc lư thế là cực kỳ hoang mang: “Cái nơi chim không thèm ỉa này ngoài chúng ta thì chỉ có hòa thượng —— nàng ta lắc cho ai xem thế
nhỉ?”
Thẩm Châu Hi kéo cái kẻ còn đang lẩm bẩm kia đi nhanh đuổi theo Cửu Nương đang dẫn đầu.
Mấy lần trước nàng tới chùa để thương lượng vấn đề cứu tế nạn dân nên
phương trượng mở cửa sau cho nàng ngồi xe lên núi. Hiện tại nàng chỉ là
một vị khách hành hương bình thường vì vậy chỉ có thể bò lên cửa lớn mà
vào chùa.
Lần đầu tiên bò lên bậc thang ở cửa trước của chùa An Hỉ, lúc đầu Thẩm Châu Hi còn cảm thấy nhẹ nhàng,
nhưng bò được một nửa nàng đã thở hổn hển, trên mặt là một tầng mồ hôi
mỏng. Tùy Nhụy thì vẫn hăng hái mười phần, Cửu Nương lúc đầu đi nhanh
nhất nhưng sau đó cũng dần hết sức mà đi càng lúc càng chậm giống Thẩm
Châu Hi.
Trong bốn nữ nhân thì người
thành thạo nhất chính là Hồng Liên. Nàng ta bình thản đi theo phía sau
ba người họ, bước chân như giẫm trên đất bằng, thần sắc tự nhiên.
Lúc nghe thấy tiếng chuông thản nhiên của chùa An Hỉ vang vọng trong núi
rừng trùng điệp xanh mướt thì rốt cuộc Thẩm Châu Hi cũng bước được lên
bậc cuối cùng.
Ngôi chùa cổ mộc mạc tĩnh
lặng xuất hiện trước mặt nàng, một tiểu sa di cõng giỏ tre chứa đầy thảo dược đưa lưng về phía bọn họ và tung tăng nhảy nhót đi vào cửa hông của chùa. Trong không khí là mùi đàn hương nồng đậm, kỳ diệu khiến tâm tình và trái tim nàng trở nên bình tĩnh hơn.
“Đây là chủ ý của ai thế? Thềm đá cao như thế có mấy người có thể bò lên
đây? Người xây cái chùa này không sợ chẳng có ma nào thèm tới dâng hương rồi đói chết Phật Tổ với hòa thượng à?” Tùy Nhụy thuận miệng càu nhàu.
“Cái miệng này của ngươi —— chỗ khác thì cũng thôi, nhưng tới đây rồi mà
ngươi cũng dám nói bậy à? Chùa An Hỉ là chùa lớn nổi danh tại Cửu Châu,
trong chùa làm gì có thiếu tiền nhang đèn?” Cửu Nương còn chưa thở ra
hơi đã vội vàng sửa lỗi, “Phật Tổ đừng trách móc, đừng trách móc, coi
như miệng nàng ta đánh rắm, tha thứ cho nàng ta một lần……”
Tùy Nhụy bĩu môi, cẩn thận dùng ánh mắt đánh giá ngôi chùa trước mặt.
“Lần đầu tiên ngươi tới chùa miếu ư?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ hỏi.
“Trong tiệm bận rộn như vậy, cha ta lại luyến tiếc mời thêm người nên cả ngày
ta đều bận làm gà nướng, lấy đâu ra thời gian mà tới chùa dâng hương.”
Tùy Nhụy đáp.
“Về sau ngươi muốn đi thì
báo cho ta một tiếng.” Thẩm Châu Hi giữ chặt tay nàng ấy nói, “Ta sẽ tới nhà đón ngươi đi, cha ngươi nhất định sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Tùy Nhụy lập tức vui vẻ: “Đương nhiên là ông ấy sẽ không nhiều lời! Tri phủ phu nhân nguyện ý cùng tiệm gà nhà chúng ta qua lại thì ông ấy cám ơn
trời đất còn không kịp ấy.”
Sau khi mọi
người tiến vào cửa chùa trang nghiêm thì lập tức có một tiểu hòa thượng
tầm 11-12 tuổi đi ra chắp tay trước ngực hành lễ nói: “Thí chủ đường xa
mà đến, quả là vất vả. Các vị có cần tiểu tăng tìm một sương phòng an
tĩnh để các vị nghỉ ngơi không?”
Thẩm
Châu Hi và Cửu Nương lập tức gật đầu. Vốn Tùy Nhụy định vào chùa là lập
tức dâng hương luôn nhưng thấy thế thì cũng gật gật đầu.
Tiểu hòa thượng dẫn mấy người Thẩm Châu Hi tới một sương phòng. Tới nơi hắn
đẩy cửa ra và mời bọn họ vào căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ.
“Sau khi các vị thí chủ dâng hương xong có muốn ở lại dùng một bữa cơm chay không?”
Tùy Nhụy lập tức nói: “Muốn, muốn, muốn!”
Cửu Nương thì nhìn về phía Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi cũng nói: “Cơm chay của chùa An Hỉ nổi tiếng gần xa, chúng ta đành phiền toái tiểu sư phụ vậy.”
Tiểu hòa thượng niệm phật hiệu sau đó cúi đầu đi ra khỏi phòng.
“Ta nghe nói cơm chay ở đây cực ngon vì thế ta nhất định phải nếm thử. Nói
không chừng về sau có thể cải tiến sử dụng cho món gà nướng nhà ta!” Tùy Nhụy kích động nói.
Trong lúc hai người
kia đang thảo luận cơm chay của chùa An Hỉ thì Thẩm Châu Hi cũng nghĩ
tới cơm chay và định tìm tiểu sư phụ kia để hỏi mua mấy phần cơm chay về nhà. Nghe nói ngày ngày Lý Vụ đều lấy thịt kho tàu chiêu đãi Bạch Nhung Linh để báo thù lần trước bị hạ dược. Thẩm Châu Hi không đành lòng bảo
hắn ngừng lại nhưng tên kia vẫn tiêu chảy mấy ngày mới đỡ. Nàng định
mang cơm chay thanh đạm ngon lành này về cho hắn nếm chút mới mẻ, đồng
thời dưỡng dạ dày chịu đủ tra tấn của hắn.
Nhưng không thể để Lý Vụ biết nếu không nàng lại phải đối mặt với câu hỏi “Biểu ca quan trọng hay lão tử quan trọng.”
Tiếng chuông lại vang lên.
Thẩm Châu Hi đẩy cửa sổ bằng gỗ ra nhìn ngắm mái hiên chùa nhuốm màu thời
gian. Trong lòng nàng phác họa một bức tăng nhân gõ chuông. Chùa miếu
trống trải lại sạch sẽ khiến người ta vui vẻ thoải mái, tiếng nói chuyện phía sau của Tùy Nhụy và Cửu Nương khiến nàng an tâm. Nàng chống má dựa vào khung cửa sổ nhìn một con chim sẻ màu nâu nhảy trên chạc cây trụi
lủi trong viện. Bỗng nhiên con chim kia chấn kinh bay lên, xoay quanh
dưới bầu trời và xẹt qua mái hiên biến mất.
“Ngươi đang nhìn cái gì thế?” Giọng Tùy Nhụy vang lên phía sau, “Mau tới đây,
chúng ta đang thương lượng ăn món chay nào mới ngon!”
Thẩm Châu Hi đáp lời và rời khỏi cửa sổ đi tới chỗ Tùy Nhụy và Cửu Nương.
Con chim sẻ màu nâu vẫy cánh bay qua lư hương khói lượn mịt mờ, xẹt qua
bầu trời mênh mông, xuyên qua thềm đá liên miên rồi chui vào khu rừng
rậm rạp.
Ở dưới chân núi có một cái xe
ngựa giản dị nhưng vẫn lộ vẻ cao lớn bất phàm. Tỳ nữ mặc quần áo tinh
xảo nối đuôi nhau bước xuống, thuần thục đứng hầu hai bên xe ngựa.
“Công tử, tới rồi.” Yến Hồi nhảy xuống khỏi vị trí đánh xe và mở hai cánh cửa của thùng xe.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào bên trong. Sau một lát yên lặng có một người
mặc áo xanh nhạt chậm rãi bước xuống xe ngựa, gió lạnh nhẹ thổi qua tay
áo như mây của hắn.
Người này có dáng
người thẳng, tay áo buông xuống, con ngươi trầm tĩnh đen nhánh không hề
gợn sóng giống như một mặt hồ yên tĩnh. Trên người hắn không có bất kỳ
đồ trang sức nào nhưng bản thân hắn cũng đã đủ chói mắt.
Hắn duỗi tay đỡ Phương thị đang bước xuống. Động tác bà ta cứng lại, mặt lộ vẻ ẩn nhẫn chịu đựng.
“Mẫu thân, tới chùa An Hỉ rồi.” Phó Huyền Mạc mở miệng nói, giọng hắn trầm
tĩnh như mạch nước ngầm lạnh băng, “Mẫu thân không nhìn rõ vậy để nhi tử cõng ngài đi qua hơn 1000 bậc thang này.”
“Không cần, Ngưng Vũ mau tới đỡ ta đi lên.” Phương thị lãnh đạm nói.
Nhưng giọng bà ta vừa rơi xuống thì chung quanh lại lặng ngắt như tờ. Mười mấy tôi tớ không có ai nhúc nhích.
“Ngưng Vũ?” Phương thị cất giọng run nhè nhẹ vì tức giận, “Ngưng Vũ?!”
Phương thị nhìn về phía Phó Huyền Mạc không chớp mắt, thân thể run rẩy trong gió lạnh.
Con chim sẻ đậu trên đầu cành lại bay đi, chỉ để lại một cây đại thụ trăm
năm đứng đó. Trên bậc thềm đá lúc này có hai bóng người chồng lên
nhau. Phó Huyền Mạc cõng Phương thị đi từng bước lên tới chùa An Hỉ.
“Ngươi một thân tội nghiệt còn dám bước vào cửa Phật sao?” Phương thị hỏi.
Hai con ngươi ảm đạm của bà ta ẩn ẩn ánh nước, khóe miệng lộ nụ cười chán ghét trào phúng.
“Mẫu thân nói đùa.” Phó Huyền Mạc nói.
“Nói đùa ư? Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi thì tính mạng của những người xuất thân đê tiện đều chỉ như cỏ rác thôi sao?”
Phó Huyền Mạc nhếch miệng khẽ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Mặt Phương thị lập tức vặn vẹo vì phải nén tức giận.
Từng bước một.
Phó Huyền Mạc cõng Phương thị đi lên, bước chân hắn trầm ổn đi về phía đỉnh núi vang vọng tiếng chuông. Chùa miếu cao ngất đã hiện dần ra, mái hiên cong cong hướng về phía bầu trời. Từ xa đã có mùi đàn hương bay tới.
“Nhi tử nói mẫu thân đang nói đùa là vì ——” Phó Huyền Mạc vẫn nở nụ cười nhẹ và nói: “Trên đời này căn bản không có thần phật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT