Thẩm Châu Hi chỉ thấy đầu mình chấn động, hai chân nhũn ra mà nhìn người lính liên lạc trước mặt và cố duy trì bình tĩnh.
Lý Vụ không có ở đây, nàng cần phải gánh vác trọng trách ở huyện Tương Dương.
“Hiện tại tình huống như thế nào?” Nàng cố giả vờ trấn định hỏi.
Lính liên lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi và nói: “Bốn cửa thành Tương Dương
đều bị phản quân vây chặt, trong đó cửa Tây đang bị kẻ địch tấn công
mạnh. Phương Đồng Tri đã chạy tới đó duy trì trật tự.”
“Tương Dương còn nhiêu quân canh giữ?”
Lính liên lạc do dự một lát mới nói: “Tính cả hậu cần và tạp vụ thì có lẽ sẽ có 3000 người…… Tri phủ đã mang đa phần binh lực đi cứu viện Thương
Châu, hiện giờ có thể nói là Tương Dương hoàn toàn trống. Mọi người
trong thành đang cực kỳ hoảng sợ…… Có lẽ không duy trì được bao lâu……”
“Hiện tại viết thư cầu viện các huyện thành lân cận có kịp không?” Thẩm Châu Hi vội vàng hỏi.
“Quân chủ lực của Tương Châu đều ở Tương Dương, dù có thể phá vây cầu viện
thì viện quân cũng chỉ như muối bỏ biển…… Nếu xin giúp đỡ của các châu
thành khác thì một là sợ không kịp, hai là châu thành chung quanh phần
lớn cũng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lũ lụt, cho dù có phái được
quân tới cũng chẳng làm được gì trước mặt 10 vạn quân của Ngụy đế.”
Thẩm Châu Hi nghẹn họng không trả lời được, hơi lạnh theo lưng nàng lan ra mọi nơi trong thân thể.
“Phu nhân…… Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Lính liên lạc bất an nhìn nàng và hỏi.
Thẩm Châu Hi im lặng thật lâu không nói gì.
Rốt cuộc nàng cũng mở miệng, hoảng loạn nơi đáy mắt chuyển thành kiên định.
“Mang ta đi cửa Tây.”
Thẩm Châu Hi mà đã hạ quyết tâm thì không có người nào có thể ngăn cản. Tuy
Thị Nương lo lắng cho an nguy của nàng nhưng trước mắt mà không làm gì
thì cũng không được. Nàng ta ôm áo choàng cho Thẩm Châu Hi rồi đuổi tới
chui vào trong xe.
“Ngươi theo ta làm gì? Nơi đó rất nguy hiểm!” Thẩm Châu Hi chặn nàng ấy lại.
“Phu nhân đi đâu thì nô tỳ sẽ theo đó!” Thị Nương quật cường nhìn nàng nói,
“Nô tỳ không bao giờ muốn bị phu nhân để lại phía sau đâu!”
Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ để nàng ấy đi theo.
Rõ ràng lúc trời sắp sáng phải là lúc an tĩnh nhất nhưng trong thành Tương Dương lại tràn ngập hoảng loạn ồn ào. Rất nhiều cửa hàng đều mở rộng,
chưởng quầy đang chỉ huy tiểu nhị giấu đồ vật đáng giá. Trong một căn
nhà cửa đóng then cài ngẫu nhiên có một đôi mắt sợ hãi lộ ra từ khe cửa.
Thẩm Châu Hi mang theo thái độ khác thường mà mở rộng cửa xe, gỡ mũ có rèm
xuống để mọi người nhìn thấy khuôn mặt trấn định tự nhiên của mình.
Xe ngựa càng đến gần cửa thành thì tiếng ầm ĩ càng lớn.
Một đợt tiến công mãnh liệt đang quét sạch đám quân canh giữ cửa Tây, vô số tên lạc từ không trung rơi xuống, xe ngựa không thể không trốn dưới mái hiên rộng lớn của tửu lầu cạnh đó.
Chờ thế công hơi chậm lại xe ngựa rốt cuộc mới đi được tới dưới thành lâu.
Thẩm Châu Hi được Thị Nương đỡ xuống xe ngựa. Phương Đình Chi mặt mũi chỗ
trắng chỗ đen, cả người chật vật vội vàng vọt xuống từ trên thành lâu,
hai tay giơ lên muốn hành lễ với nàng.
“Không cần đa lễ.” Thẩm Châu Hi giơ tay để hắn đứng lên và đi thẳng vào vấn đề, “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
“…… Không quá lạc quan.” Phương Đình Chi mang vẻ mặt ngưng trọng, “Thành
Tương Dương vốn có hai vạn tinh binh nhưng đều bị đại nhân mang theo ra
ngoài chi viện cho Thương Châu. Tiết độ sứ mới của Trấn Xuyên quân không thể hàng phục mọi người, bị hạn chế khắp nơi nên tình thế các châu chia rẽ rất kinh. Ngoài ra hậu quả của lũ lụt cũng chưa hoàn toàn chấm dứt,
sáu châu hỗn loạn. Hẳn là Ngụy Đế cũng nhìn trúng điểm này nên sau khi
chạy khỏi hoàng thành hắn vẫn ẩn núp xung quanh và có thể phản ứng thật
nhanh ngay khi đại nhân vừa mang binh rời Tương Châu.”
Lòng Thẩm Châu Hi nóng như lửa đốt, lập tức hỏi: “Chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu nữa?”
“Nhiều thì hai ngày, ngắn thì…… một ngày.” Phương Đình Chi mang thần sắc áy
náy chắp tay nói, “Hôm qua Tương Châu quân xuất chinh không hề che giấu
hành tung, hiện tại bá tánh đều biết trong thành chỉ có binh lính già cả yếu nhược thủ thành. Cứ thế này thì còn chưa khai chiến sĩ khí bên ta
đã chạm đến đáy vực. Hơn nữa kẻ địch còn cố ý tuyên truyền lời đồn đãi
trong thành…… Ti chức vô năng, tuy đã bắt mấy kẻ hung hăng nhất vào
trong ngục nhưng vẫn không thể ngăn lời đồn đãi lan ra.”
Thẩm Châu Hi nhíu mày: “Là lời đồn đãi gì?”
“Bọn họ nói Tri phủ đại nhân mang theo hai vạn tinh binh rời khỏi Tương Châu không phải để cứu viện Thương Châu mà vì biết Liêu quân sắp tới công
thành nên…… bỏ thành mà chạy.”
“Nói hươu nói vượn!” Thẩm Châu Hi cả giận mắng.
“Phu nhân bớt giận……” Phương Đình Chi lại chắp tay sau đó do dự hỏi, “Phu nhân có tính toán gì không?”
Hiện tại Thẩm Châu Hi chỉ thấy đầu óc rối nùi thì làm gì có tính toán gì?
Nhưng nàng không thể lộ ra bất an và bối rối trước mặt quan lại, dưới tình
thế cấp bách nàng nhớ tới biện pháp đối phó với triều thần của phụ hoàng ở Ngự Thư Phòng.
“Đồng Tri có cao kiến gì?”
Phương Đình Chi ngây ra sau đó chậm rãi nói: “Ti chức có hai biện pháp: Nếu
phu nhân muốn rời khỏi Tương Châu xin những nơi khác giúp đỡ thì có thể
thoát từ cửa nam, nơi ấy lực lượng địch yếu nhất. Chúng ta có thể triệu
tập tinh nhuệ trong thành thử phá vây từ đó.”
Cái này đâu phải xin giúp đỡ từ chỗ khác? Đây rõ ràng là bỏ thành chạy trốn!
Thẩm Châu Hi nén tức giận hỏi: “Còn một biện pháp khác thì sao?”
“Với biện pháp khác, nếu phu nhân muốn ở lại thủ thành ——” Phương Đình Chi
ngước mắt thản nhiên đón ánh mắt nàng, “Vậy phải chuẩn bị tinh thần sẽ
mất mạng, dùng quyết tâm và kiên trì đập nồi dìm thuyền đến tận phút
cuối cùng sau đó nghe theo thiên mệnh.”
Có thương binh rên rỉ trên thành lâu.
Bên ngoài thành là tiếng quân địch kêu gào.
Trời đất sôi trào nhưng xung quanh Thẩm Châu Hi và Phương Đình Chi lại cực kỳ yên tĩnh.
Thị Nương ngừng thở, thấp thỏm nhìn hai người đang giằng co phía trước.
“Ta chọn cách thứ ba.” Thẩm Châu Hi mở miệng.
Ánh mắt Phương Đình Chi ngưng lại.
Thẩm Châu Hi nhấc chân bước lên thềm đá, vững vàng bước lên thành lâu không
hề sợ hãi. Gió lạnh hiu hiu, trên thành lâu là thương binh nằm đầy đất,
có người tay trúng tên chỉ dùng một mảnh vải tùy ý buộc lại. Có người
đùi trúng tên nằm trên vách tường vẻ mặt tuyệt vọng. Còn có người đang
đứng ở vọng lâu, trên mặt tràn ngập bất an.
Thẩm Châu Hi xuất hiện thế là ánh mắt những người này đều không hẹn mà cùng tụ lại trên người nàng.
Nàng nhìn chung quanh và mở miệng đầy khí phách: “Chư vị tướng sĩ, ta là
Tương Châu phu nhân. Hôm qua, phu quân của ta hưởng ứng lời kêu gọi của
Trấn Xuyên tiết độ sứ nên đã lĩnh 2 vạn binh tới Thương Châu bình định
phản loạn. Lấy năng lực của chàng thì nhất định có thể trở về trong nay
mai. Trước khi ấy mong chư vị tướng sĩ có thể trợ giúp một tay cùng ta
bảo vệ mấy chục vạn bá tánh vô tội của Tương Châu. Ta sẽ cùng các vị
đồng tâm hiệp lực bảo vệ nơi này, bất kể sống chết chúng ta đều cùng
tiến cùng lui!”
Thẩm Châu Hi nói từng chữ mang theo kiên định và thái độ không hề sợ sệt. Trong lúc nàng nói
chuyện không ngừng có thủ vệ lắng nghe, cũng có người lục tục đi ra từ
các công sự quanh đó và ngẩng đầu nhìn bóng dáng mảnh mai trên tường
thành.
Tuy nàng không phải đại thụ nhưng bất khuất kiên cường.
Thẩm Châu Hi xoay người đi tới bên tường thành nhìn xuống bá tánh bên dưới
và cao giọng nói: “Ta là Tương Châu phu nhân, ta tuyệt đối không bỏ con
dân của mình mà rời đi! Mong mọi người hãy tin tưởng ta, cùng ta bảo vệ
nhà cửa, đất tổ và người thân! (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nếu
chỉ trốn trong nhà run bần bật thì dù có thể sống tạm nhưng đợi phản
quân tiến vào chúng ta vẫn sẽ trở thành thịt cá mặc người xâu xé! Mong
chư vị đoàn kết, cầm lấy vũ khí trong tay cùng ta kiên trì đến khi tri
phủ lĩnh quân từ Thương Châu trở về cứu viện!”
Lại một đợt mưa tên nữa giáng xuống, Phương Đình Chi cùng mấy binh lính lấy tấm chắn bảo vệ nàng. Đầu mũi tên cắm lên tấm chắn rung động dữ dội.
Hắn gấp giọng nói: “Phu nhân! Nơi này quá nguy hiểm, ngài vẫn nên trở về Lý phủ trước đã!”
Dũng khí như biển lớn phủ qua sợ hãi.
Nàng không hề cảm thấy sợ hãi nữa, trên lưng nàng là sứ mệnh lớn lao khiến biểu tình của nàng càng thêm kiên nghị.
Thế công tạm ngưng, Phương Đình Chi thử gỡ tấm chắn xuống và bóp đôi tay tê dại. Lúc này bên chân hai người đều là mũi tên.
“Phương Đình Chi!” Thẩm Châu Hi trầm trọng gọi.
Phương Đình Chi ngẩn ra và theo bản năng đáp: “Có ti chức.”
“Ta lệnh cho ngươi sắp xếp một đội kỵ binh tinh nhuệ phá vây từ cửa nam ra báo tin cho tri phủ.”
“Tuân lệnh!”
“Ngươi lại phái một nhóm người giỏi ăn nói đi kêu gọi tráng đinh trong thành
gia nhập công cuộc bảo vệ thành. Nếu tự nguyện gia nhập thì miễn thuế má và lao dịch trong ba năm. Nếu bất hạnh bỏ mình thì vẫn phát tiền an ủi
như tiêu chuẩn. Nếu có cô nhi quả phụ thì Tương Châu phụ trách phụng
dưỡng!”
Thần sắc của Phương Đình Chi càng thêm nghiêm túc. Hắn nhìn chăm chú vào vị phu nhân trước mặt sau đó lại cúi gập người đáp lời: “Tuân lệnh!”
Phương Đình Chi nhanh chóng truyền đạt quyết tâm tử thủ Tương Châu của Thẩm
Châu Hi cho mọi người. Sĩ khí vốn tan rã nay được nàng khích lệ nên mọi
người lại phấn chấn.
Đến nửa đêm cùng
ngày một đội kỵ binh tinh nhuệ chạy ra cửa nam, dù hy sinh hơn nửa nhưng cuối cùng vẫn thành công báo tin nguy cấp tới Thương Châu.
Phương Đình Chi là quan văn, hắn không rành chuyện thủ thành, mà người hiểu
binh pháp trong quân đa phần đều bị Lý Vụ mang đi rồi.
Lúc trước Thẩm Châu Hi chép binh pháp cho Lý Vụ học thì cũng thuận tiện học được chút da lông, không ngờ hôm nay cũng coi như méo mó có hơn không.
Để nắm giữ được hướng tấn công thành của kẻ địch nên nàng chuẩn bị một chỗ ở tạm thời trên thành lâu, ăn ngủ đều ở đó. Nàng cầm bản đồ bố phòng
của bốn cổng thành và thành công tổ chức đánh bại một đột tấn công mạnh
của địch. Lúc ấy Phương Đình Chi chủ động mang sa bàn tới cho nàng xem.
Quần áo Thẩm Châu Hi vốn sạch sẽ nay bẩn lỗ chỗ, khuôn mặt trắng nõn của
nàng cũng chỗ này một vệt chỗ kia một vệt. Cả người nàng giản dị, toàn
bộ đồ có giá trị đều đã sung công, hóa thành một bát cháo, một nồi cơm,
một mảnh giáp hay một thanh trường cung. Hai ngày không ngủ không nghỉ
nên bọng mắt của nàng đã thâm màu xanh lá, trên tóc chỉ có cây trâm vàng được Lý Vụ mài một đầu cho nàng làm vũ khí phòng thân. Nếu người quen
trong cung nhìn thấy nàng lúc này thì tuyệt đối không tin được đây là
Việt Quốc công chúa quen sống trong nhung lụa.
Nàng càng ngày càng giống tướng sĩ ở trên thành lâu.
Nàng đã không còn quần áo và ngựa xe cao quý nhưng bá tánh trong thành lại
càng kính trọng nàng hơn. Mỗi lần nghị sự quan lại và tướng sĩ đều sẽ
nghiêm túc lắng nghe lời nàng, mỗi lần đi ra ngoài bá tánh sẽ vui lòng
quỳ lạy hành lễ.
Những thứ này đều là đãi ngộ mà khi còn là công chúa cao quý nàng chẳng hề nhận được.
Thẩm Châu Hi dần dần hiểu tôn trọng tới từ nơi nào. Phụ hoàng quý vì là vua
của một nước nhưng lại bị đám ngu dân ông ta luôn khinh miệt lật đổ.
Nàng quý vì là công chúa của một nước nhưng đến người nói chuyện cũng
không có.
Một người có cao quý hay không
chẳng phải do huyết thống mà do phẩm hạnh và tài năng khiến người ta
kính nể. Mặc dù là hoàng đế nhưng nếu không có đức hạnh và tài năng
tương xứng thì cuối cùng vẫn sẽ rơi vào kết cục diệt vong giống phụ
hoàng của nàng.
Còn nếu một người xuất thân nghèo hèn nhưng có tài đức thì bản thân vẫn sáng lóa, giống Lý Vụ, có thể hấp dẫn mọi người đến gần.
Xuất thân cao quý là lời nói dối của kẻ đứng trên cao nói với người bên
dưới. Xuất thân của một người trước giờ đều không phân đắt rẻ sang
hèn. Chỉ có kẻ thiếu đức hạnh mới có thể dùng xuất thân cao quý để uy
hiếp người khác.
Lừa người khác không quan trọng nhưng nếu đến bản thân mình cũng bị lừa thì ngày diệt vong cũng chẳng còn xa nữa.
Thẩm Châu Hi từng cảm thấy mình bị mấy sợi tơ vô hình treo giữa không trung
nhưng hôm nay nàng càng ngày càng cảm nhận được sự chân thật của mặt đất này.
Nàng muốn bảo vệ nó.
Bảo vệ con dân của mình, bảo vệ mỗi người nàng quý trọng.
Dùng chính đôi tay của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT