Nam nhi bảy thước đường đường, sao có thể nhận sai trước mặt vợ mình dưới con mắt chăm chú của đám đông chứ.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nếu Lý Vụ hắn hôm nay chịu cúi đầu thì sau này sao có thể nói phục kẻ khác?
Cho nên hắn nhận sai trong phòng ngủ.
Lý Vịt ủ rũ cụp đuôi ngồi trên ghế tròn, hai tay để trên đầu gối co quắp, mi mắt rũ xuống, bộ dạng tiểu tức phụ đáng thương.
Thẩm Châu Hi thì vừa dán thuốc mỡ lên cằm, hai tay chắp sau lưng dạo bước qua lại, vẻ mặt tức giận hằm hằm một nén nhang rồi.
Tuy nàng cực kỳ tức giận nhưng vì miếng thuốc dán buồn cười trên cằm nên Lý Vụ phải cố lắm mới dịch được tầm mắt khỏi người nàng. Nếu không một khi hắn không nhịn được bật cười thì việc này sẽ không xong đâu.
Không đau lòng sao?
Đương nhiên là đau lòng.
Nhưng dù đau lòng rất nhiều…… vẫn muốn cười. Lúc hắn tự tay dán miếng cao
thuốc mỡ kia lên không nghĩ thứ này ở trên mặt dưa ngốc lại buồn cười
như thế.
“…… Lúc cứu tế nạn dân có đôi
khi vội nên đến mũ che ta cũng không mang, vạn nhất ai đó nhận ra ta và
nói với Phó Huyền Mạc thì làm sao bây giờ? Chuyện lớn như vậy vì sao
chàng lại gạt ta?” Thẩm Châu Hi tức giận chất vấn.
“Kẻ lưu lạc tới độ cần cứu tế thì sẽ không quen Phó Huyền Mạc……” Lý Vụ lẩm bẩm.
“Chàng nói cái gì?” Thẩm Châu Hi dừng bước và nhíu mày nhìn hắn.
“Ta nói,” Lý Vụ thẳng sống lưng, thái độ cực tốt, “Phu nhân nói quá đúng!”
“Chàng thật sự biết sai chưa?” Thẩm Châu Hi hồ nghi hỏi.
“Biết sai rồi, biết sai rồi.” Lý Vụ gật đầu như gà con mổ thóc.
Thái độ của hắn tốt như thế nên Thẩm Châu Hi cũng không tiện nói thêm
gì. Nàng ngây ra một hồi lâu mới đi tới gần Lý Vụ một bước. Hắn đang
trầm mặc thấp thỏm, còn nàng thì muốn làm bộ nhàn nhã nhưng trên mặt
không giấu nổi vẻ nhảy nhót.
“Ta có một tin tức tốt muốn nói với chàng……”
Thẩm Châu Hi sửa sang lại từ ngữ và kể đầu đuôi chuyện cướp được…… Í, kiếm
được năm vạn lượng hoàng kim cho hắn. Vốn nàng tưởng khi kể chuyện có
thêm vàng để cứu tế thì Lý Vụ sẽ vui. Quả thực hắn rất vui nhưng nguyên
nhân lại khác hẳn những gì nàng dự đoán.
“Nàng không bao giờ có khả năng trở về nữa…… Nàng sẽ không hối hận chứ?” Lý Vụ hỏi.
“Chẳng lẽ chàng cho rằng lời ta nói lúc trước là giả à?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi.
Nàng còn chưa dứt lời thì Lý Vụ đã vươn một tay cuốn lấy nàng ôm vào lòng.
“…… Ta tin tưởng nàng.” Hắn ôm chặt lấy vợ mình, giống như không muốn tách
ra, “Mà nàng cũng phải tin tưởng ta sẽ không khiến nàng phải hối hận.”
Một lát sau Thẩm Châu Hi mới vươn tay ôm hắn trịnh trọng nói: “Ta sẽ không hối hận.”
……
Hai ngày sau số ngân phiếu ước định được đưa tới Lý phủ. Lại qua ba ngày
thì liên quân xuất phát khởi hành từ bình nguyên Bạch Linh. Một vị tướng nhà nghèo không chút tiếng tăm được chỉ định làm Trấn Xuyên tiết độ sứ. Lý Vụ là tri phủ thuộc quyền của ông ta nên nhận được lệnh hỗ trợ vị
tiết độ sứ Hứa Du này cai quản địa phận vừa bị tai ương.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn đi qua con đường ngoài huyện Tương Dương, mấy
chục vạn người cùng đi khiến đất đai rung chuyển, quả thực không khác gì một con rắn đen dữ tợn.
Thẩm Châu Hi đội mũ có rèm đứng trên tường thành rưng rưng nhìn đại quân vây quanh xa
giá dần dần đi xa. Đây có lẽ là lúc Thái Tử a huynh cách nàng gần nhất.
Có lẽ lễ vật hắn tiện tay tặng nàng đã bị hắn quên luôn nhưng Thẩm Châu Hi vẫn ghi tạc trong lòng. Nàng vẫn luôn chờ đợi Thái Tử a huynh có thể
bước lên đế vị và gánh vác tương lai Đại Yến, chỉnh đốn và đưa nó về
vinh quang ngày xưa.
Sức lực của mình
nàng nhỏ bé không đáng kể nhưng dù thế nàng vẫn muốn gánh vác chức trách của mình, dùng thân thể phàm nhân hiến một phần sức lực gánh giang sơn
này.
Ngân phiếu được đổi thành 5 vạn
lượng hoàng kim chảy vào phủ kho của Tương Châu và nhanh chóng được phân cho các hạng mục cứu tế.
Khắp kinh đô và vùng lân cận chỉ có mình Tương Châu chịu cứu tế, vì thế nạn dân của
hồng thủy từ bốn châu phủ xung quanh đều chạy tới đây. Vốn bọn họ bị
ngăn ở ngoài vì không gian và tài nguyên có hạn nhưng mấy ngày nay nhờ
tiền bổ sung mà những người này cũng lục tục được sắp xếp.
Nạn dân quá nhiều, Tương Châu đã tiếp nhận số lượng không nhỏ, càng miễn
bàn đến bộ phận lớn dân chúng không nhà để về nghe tin nên cũng chạy
tới.
Lý Vụ không để bụng chuyện mỗi ngày
phủ kho tiêu tốn bao nhiêu tiền. Hắn giao tài chính của cả châu cho Thẩm Châu Hi và đám quan lại quản lý. Lúc nàng mặt ủ mày chau hắn còn an ủi
nàng “Ngàn vàng tan hết còn có lại, không có tiền ta lại đi nhặt mót là
ổn”.
Cứu tế nạn dân là chủ ý của Thẩm
Châu Hi, nàng không muốn thêm phiền toái cho Lý Vụ vì thế nàng ngồi
trong phòng tính toán mọi đường. Trong phòng ngủ chỗ nào cũng là giấy
ghi tính toán, mỗi ngày nàng gõ bàn tính bận tối mặt mày. Trước kia Lý
Vụ về nhà nàng sẽ kích động ra cửa lớn đón hắn, hiện tại hắn vào tới
phòng ngủ rồi nàng vẫn vùi đầu gảy bàn tính bùm bùm.
Lý Vụ tới cạc cạc gọi bậy, Lý Vụ đi rồi, Lý Vụ lại tới cạc cạc gọi bậy.
Lý Côn bưng bát mỳ tới tham quan, Lý Côn đi rồi, Lý Côn lại cầm đùi gà tới tham quan.
Lý Thước đưa một chén trà nóng tới, Lý Thước đi rồi, Lý Thước lại đưa một đĩa bánh hoa quế tới.
Tiểu Hổ tới và ghé vào trên bàn ngủ, Tiểu Hổ tỉnh ngủ đi rồi, Tiểu Hổ lại tới ngủ trưa.
Ngày ngày trôi qua và Thẩm Châu Hi ngày càng nôn nóng. Có vô số người đang
chờ ăn cơm, mỗi một khắc nàng nghỉ ngơi đều sẽ khiến vô số bạc chảy ra
khỏi phủ kho. Nhưng nếu bọn họ đóng kín phủ kho thì vô số người sẽ phải
chịu lạnh và đói. Mà đây không phải chuyện đơn giản vì mùa đông sắp tới
rồi.
Thẩm Châu Hi cần phải nhanh chóng
nghĩ một biện pháp mới có thể sắp xếp nạn dân một cách thỏa đáng. Như
thế Tương Châu cũng sẽ không bị kéo sụp vì chi phí quá mức khổng lồ.
Nàng lật hết các sách địa phương chí để tìm biện pháp rồi cuối cùng quyết
định tham khảo phương pháp lấy công đổi lấy đồ tiếp tế.
Đây là một cách có thể giải quyết tình trạng này, ngoài ra nàng cũng muốn
cung cấp nhân tài sức người xây dựng lại bốn châu đã bị hồng thủy xói
mòn.
Tương Châu trước đây từng gặp chiến
loạn một lần, hơn nữa tri phủ tiền nhiệm gom tiền vô độ nên nhân tài nơi này điêu tàn. Mượn cơ hội này nàng muốn kêu gọi những người có tài năng nhất gia nhập Tương Châu. Trong ngắn hạn thì việc này có vẻ không có
tác dụng lớn, nhưng lâu dài sẽ có tác dụng quan trọng với sự phát triển
của Tương Châu.
Sau khi hạ quyết tâm nàng triệu tập đám quan lại và định ra một chế độ nhập hộ cho nạn dân. Lều
trại và đồ ăn cùng thuốc men không thể phát vô điều kiện được nhưng mỗi
người nghiêm túc làm việc đều sẽ có một kỹ năng sở trường để cống hiến
sức lực đổi tiếp tế. Vì thế người bị đói bụng khi áp dụng chính sách mới này sẽ không nhiều.
Sau ba ngày chính
sách mới được thực hiện Thẩm Châu Hi mang theo Thị Nương và mấy gia đinh đi lên thành lâu thị sát tình huống nạn dân bên ngoài thành.
So với tình huống loạn như nồi cháo mấy ngày trước đây thì khu vực ngoài
thành lúc này đã trống hơn nửa. Phần lớn nạn dân dựa vào tài nghệ của
mình đã thuận lợi định cư ở Tương Châu. Nạn dân mới chạy tới cũng đang
tiến hành đăng ký, qua sát hạch, được quan phủ cho phép là có thể lấy
thân phận bá tánh Tương Châu tiến vào các thành trấn bên trong.
Thẩm Châu Hi đứng trên thành lâu vui mừng nhìn quang cảnh trật tự rành mạch bên dưới.
Thị Nương trêu ghẹo nói: “Cuối cùng nương tử cũng có thể ngủ an ổn rồi.”
“Còn sớm lắm.” Thẩm Châu Hi nói, “Nhiều người ùa tới Tương Châu như thế nhưng không tìm được việc thì sẽ xảy ra chuyện.”
“Chúng ta cũng đâu thể biến ra việc làm cho bọn họ?” Thị Nương bối rối.
“Khai hoang, xây đường, còn có tu sửa đê điều lâu năm chưa đụng tới…… Hiện
tại giá hàng tăng cao, nhân công lại bị hạ thấp, không bằng xây cái nên
xây, nhân cơ hội này sửa sang lại một loạt.” Thẩm Châu Hi trầm ngâm một
lát mới nói, “Việc này còn cần người có cấp bậc ra mặt nói và đám huyện
quan bên dưới làm theo.”
“Việc này đơn
giản quá.” Thị Nương cười nói, “Người khác muốn tri phủ làm việc đều
phải cầu khắp nơi, nhưng phu nhân chỉ cần thổi gió bên gối là được.”
“Đi thôi —— nhân lúc còn chưa ngừng kinh doanh,” Thẩm Châu Hi cười cười
nói: “Chúng ta mua một vò rượu ngon, lại lấy mấy cây giò heo kho.”
Thẩm Châu Hi đi xuống thành lâu. Một nam nhân mặc trường bào vốn đang tựa
vào tường thành thấy thế thì tiến lên một bước chắp tay hành lễ với
nàng.
Có vết xe đổ của Dương Liễu nên Thị Nương và mấy cái gia đinh như lâm đại địch mà che chở Thẩm Châu Hi. Thị Nương thì hé miệng, chuẩn bị hô to báo cho thủ vệ chung quanh.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, Thẩm Châu Hi thấy hắn thì cả kinh, vội vàng kéo Thị Nương đang định thét chói tai ra phía sau.
“Phương Đồng Chi?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn người trước mắt.
“Phương mỗ đã sớm không phải cái gì mà Đồng Tri.” Phương Đình Chi tự giễu cười.
“Ngươi đây là……” Thẩm Châu Hi khó hiểu mà nhìn hắn.
Đã hơn một năm không gặp, Phương Đình Chi sớm đã không phải vị quan khí
thế nghiêm nghị lúc trước nữa. Hắn mặc trường bào giặt đến trắng bệch,
tóc dài buộc bằng một mảnh vải xanh, dưới chân là ủng bình thường nhất.
Bộ dạng hắn nhìn cũng già không ít, trên mặt là bộ dạng tiều tụy.
“Năm đó xảy ra chuyện Phương mỗ tự biết Phạm Vì sẽ tự diệt vong nên không
lâu sau cũng vứt bỏ quan chức mà chạy. Sau một năm trằn chọc Phương mỗ
vì nhớ nhà mà lần thứ hai quay lại Tương Châu, không nghĩ vị phu nhân
danh tiếng truyền tám hướng hiện tại lại là cố nhân khi xưa ——”
Phương Đình Chi trầm giọng khẩn cầu nói: “Phương mỗ tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng mỗ vẫn khẩn cầu phu nhân cho ta một cơ hội hối cải làm người. Không biết phu nhân có thể đại nhân đại lượng tha thứ cho sai lầm trước kia của ta hay không?”
Thẩm Châu Hi giật mình rồi trầm mặc.
Sau một lúc lâu nàng nói: “Ngươi nên xin lỗi bá tánh Tương Châu chứ không
phải ta. Lúc trước ngươi trợ Trụ vi ngược, mà người bị hại thảm nhất
chính là những người dân vô tội.”
“Phu
nhân nói đúng, Phương mỗ nhận bổng lộc nhưng không tẫn trách. Lúc trước
ta bị quỷ che mờ mắt, vì con đường thăng chức làm quan mà giúp đỡ cẩu
quan bóc lột bá tánh quê nhà. Là Phương mỗ không xứng làm người, Phương
mỗ tội đáng chết vạn lần ——”
Phương Đình Chi bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu mấy cái với Thẩm Châu Hi.
“Ngươi làm gì vậy?!” Thẩm Châu Hi hoảng hốt nói, “Mau đứng lên!”
“Bốn châu gặp khó, Thần Châu bi thương. Phu nhân đức hạnh quý trọng, Phương mỗ tự giác không bằng! Ta gian khổ học tập hơn 20 năm, không muốn
khoanh tay tiếp tục đứng nhìn nữa. Cầu phu nhân khai ân cho ta có cơ hội lập công chuộc tội!”
Phương Đình Chi nói xong lại dập đầu mấy cái. Mắt thấy cái trán của hắn bắt đầu chảy máu
thế là Thẩm Châu Hi vội vàng tiến lên đỡ người này dậy.
“Phương tiên sinh mau mau đứng lên ——”
Phương Đình Chi là số ít người Tương Châu có thực học, hơn nữa còn nguyện ý
làm quan chân chính. Lúc trước hắn có thể giúp Phạm Vì gom tiền chứng tỏ hắn không phải kẻ cứng nhắc, tự cho mình là thanh cao. Chỉ có người như thế mới có thể thành thật kiên định đi theo một Lý Vụ xuất thân tam
giáo cửu lưu mà làm việc.
Lúc Phương Đình Chi đi theo Phạm Vì thì chính là đồng lõa trợ Trụ vi ngược, nay nếu hắn có thể ra sức vì Tương Châu thì nói không chừng sẽ là trợ lực lớn ——
Hơn nữa có Phương Đình Chi thì đám quan lại lãnh bổng lộc nhưng không
làm việc tại đây cũng sẽ dần bị thay đổi.
Thẩm Châu Hi nén tâm tình vui vẻ xuống rồi ra vẻ khó xử rối rắm một lát mới
đồng ý để Lý Vụ khảo sát, nếu hắn thông qua thì bọn họ sẽ nhận hắn lại
làm quan.
Phương Đình Chi cực kỳ vui vẻ và tiếp tục chắp tay hành lễ thật sâu.
Sắp xếp xong cho Phương Đình Chi nàng vội vã về nhà muốn báo tin tốt này
cho Lý Vụ, đương nhiên —— nàng không quên ghé quán trên đường để mua sắm rượu ngon và giò heo.
Sau khi mua đồ chỗ Cửu Nương nàng cảm thấy không thể nhất bên trọng nhất bên khinh thế là
lại đi qua cửa hàng gà nướng mua hai con.
Cửa hàng gà nướng Tùy Ký vĩnh viễn có người xếp hàng dài đứng chờ. Tuy rằng Thẩm Châu Hi có thể dựa vào quan hệ với Tùy Nhụy mà không cần xếp hàng
nhưng nàng vẫn đội mũ có rèm và thành thật xếp hàng.
Chờ đến đến lượt mình nàng vạch một góc rèm mũ nghịch ngợm cười với Tùy
Nhụy. Nàng chỉ muốn cùng nàng ấy chào hỏi một tiếng không ngờ lúc mang
theo gà nướng về xe ngựa thì Thị Nương lại kinh hô: “Phu nhân, sao ngài
lại mua ba con gà nướng?!”
Có hai gói lá
sen, một trong số đó to tương, Thẩm Châu Hi còn tưởng đó là một con gà
đặc biệt béo. Nhưng hóa ra trong đó lại có 2 con gà, vậy là nàng mua 2
con còn Tùy Nhụy đưa thêm một con.
Nhiều gà nướng như thế, lại thêm một đống giò heo kho, vì muốn ủng hộ việc
làm ăn cho Cửu Nương nên nàng cũng mua không ít rượu……
Một khi đã như vậy ——
“Không bằng đêm nay mời mọi người tới trong phủ ăn bữa cơm xoàng đi!” Thẩm Châu Hi nói.
Nói làm là làm, nàng lập tức nghĩ đến danh sách khách mời: Ba anh em Lý Vụ
là chắc chắn rồi, ba anh em tam hổ cũng ra sức rất nhiều trong lần cứu
tế này, Phàn Tam Nương giúp nàng mọi việc, Hồ Nhất Thủ, Cửu Nương, Tùy
Nhụy…… Còn có rất rất nhiều binh tướng làm bè gỗ đi vào nơi nguy hiểm
cứu người. Tuy Lý phủ không thể chứa hết nhưng bọn họ vẫn có thể được
phân một cái đùi gà cho bữa tối nay……
Thẩm Châu Hi tính toán cặn kẽ, càng nghĩ càng vui vẻ, hận không thể lập tức bay đến bữa tiệc đêm nay.
Xe ngựa dừng ở cửa sau của Lý phủ, Thẩm Châu Hi vừa vặn thấy hạ nhân dắt
ngựa của ba anh em Lý Vụ đi vào hậu viện thế là nàng mang theo tâm tình
nhảy nhót và xách váy bước nhanh vào cửa.
“Lý Vụ!”
Trong viện là cây hoa quế gầy yếu nay đã cao hơn một chút. Cuối thu hoa quế
treo trên đầu cành đã rụng gần hết. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những bông hoa cuối cùng bay bay, mùi hương thoảng qua rồi tiêu tán trong
không trung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT