“Hổ Khiêu Hiệp chết tiệt này lạnh quá!”

Sắc mặt Nhị hổ tái nhợt, tay siết chặt cổ áo, hơi thở hóa thành sương trắng. Hắn cuộn người ngồi trước lửa trại run rẩy tay theo thói quen định đi sờ quạt của mình nhưng vừa mở ra thì cây quạt đã bị gió lạnh tạt cho rung bần bật.

“Mẹ, mẹ nó… Ta, ta không nên tới đây……” Nhị hổ run rẩy cả người sau đó lại khép quạt lại.

Trên đầu Ngưu Vượng lúc này đã mọc ra một nhúm tóc xù xù, hắn cầm một thanh gỗ chọc chọc đống lửa trại và ha ha cười nói: “Nhị hổ huynh đệ, ngươi cũng quá không chịu được lạnh rồi. Lúc này mới thế mà ngươi đã không chịu được thì làm sao. Trên đỉnh của Hổ Khiêu Hiệp mới là lạnh nhất, hiện tại chúng ta mới tới sườn núi thôi!”

Nhị hổ hâm mộ rồi ghen và lại hận mà nhìn Ngưu Vượng mặc ít hơn hắn một nửa nhưng không hề sợ lạnh rồi nói: “Ngươi, sao ngươi lại không lạnh……”

“Quê nhà của ta lạnh hơn thế này nhiều, thế này đã tính là gì!” Ngưu Vượng tùy tiện nói.

“Lạnh, lạnh đến mức nào?” Răng Nhị hổ va lập cập, “Ngươi mô, mô tả chút đi.”

“Mô tả ấy hả?” Ngưu Vượng suy nghĩ mãi, nghiêm túc sắp xếp từ rồi khoa tay múa chân nói, “Nơi này lạnh thì chỉ là do gió thổi lạnh, còn ở quê nhà chúng ta giống như nước lạnh thấm vào trong thân thể ấy, đó mới thực sự lạnh……”

Ngưu Vượng nhớ tới mùa đông cố hương thì trong lòng vẫn sợ hãi mà sờ sờ tay nói: “Cái này tính là gì…… Chỗ chúng ta lạnh đến độ trứng của ngươi cũng đông thành đá ấy.”

Ngưu Vượng miêu tả sinh động khiến người Nhị hổ càng run kinh hơn.

“Con, con mẹ nó…… Trách không được Đại Hổ và Tiểu Hổ tham gia quân chủ lực, còn lão, lão tử không chết trong tay địch thì sợ là cũng chết vì lạnh ở nơi hoang vu này……”

“Nhị hổ huynh đệ, ngươi nhịn một chút đi, tốt xấu gì ngươi còn ngồi trước lửa trại. Ngươi nhìn tướng quân của chúng ta xem, để càng nhiều tướng sĩ được ngồi gần đống lửa mà ngài ấy ngồi tít bên ngoài kia kìa!” Ngưu Vượng tận tình khuyên bảo.

Nhị hổ hậm hực ngậm miệng, không oán giận nữa. Ngưu Vượng thì hơ tay bên ngọn lửa, dùng sức chà xát bàn tay sau đó đứng dậy đi về phía một cái lều ở doanh trại lâm thời.

Lều trại rời xa đống lửa vì thế trong trướng là lạnh lẽo, mặt đất đông cứng có một bản đồ ai đó dùng hòn đá vẽ ra, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dạng của Hổ Khiêu Hiệp. Lý Vụ ngồi bên cạnh bản đồ đơn sơ không biết nghĩ cái gì. Trong tay hắn là một cục đá hình tam giác bén nhọn, hai đứa em trai hắn thì ngồi hai bên giống như hai vị môn thần tận trung với cương vị công tác.

Rèm cửa bị vén lên, gió lạnh thổi tới khiến cả ba người đồng loạt ngẩng đầu.

Ngưu Vượng oang oang hỏi: “Sư phụ, ta tới đổi cho ngài, mau đi qua đống lửa sưởi ấm đi.”

“Ta không cần.” Lý Vụ nhìn về phía đứa em trai thân thể yếu nhất nói, “Tước Nhi đi đi.”

“Đệ không lạnh.” Lý Thước lắc lắc đầu, híp mắt cười nói, “Nơi này có một cái bếp lò siêu cấp lớn.”

Lý Thước thò tay ra duỗi về phía cổ của Lý Côn lúc này đang mơ màng sắp ngủ. Tên kia lập tức giật mình mở mắt, thấy kẻ “xin tý lửa” chính là Lý Thước thế là lại nhắm mắt mơ màng.

“Ngươi ra ngoài tuần tra một chút xem ai không kiên trì nổi thì để hắn đi tới gần đống lửa sưởi một chút.” Lý Vụ nói, “Trời sáng chúng ta sẽ phải lên đường, không ai được tụt lại.”

Ngưu Vượng thở dài và lĩnh mệnh tự đi.

Lý Thước thì nhìn bản đồ thô sơ trên mặt đất và tiếp tục đề tài lúc trước: “Nếu viện quân cần chỉ đường thì phái một đội tiểu binh là đủ, ấy vậy nhưng Phó Huyền Mạc lại cố ý sai khiến Lý Kháp cử thân tín đi tiếp ứng, hoàn toàn là điều thừa…… Đệ cảm thấy trên đỉnh núi chỉ sợ sẽ có Liêu quân mai phục. Đại ca nghĩ sao, có cần phái mấy người lên núi trước thăm dò tình hình không?”

Lý Vụ lắc lắc đầu: “Phía trước đã có trinh sát, cũng không cần tăng thêm người.”

“Đệ luôn cảm thấy…… hành động lần này không đơn giản.” Lý Thước mang vẻ mặt ngưng trọng, “Phó Huyền Mạc muốn tách phụ tá đắc lực của Lý Kháp ra chứng tỏ hắn muốn làm gì đó.”

Lý Vụ không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ trên mặt đất. Giả sử bệnh đa nghi của Lý Kháp không phát tác và giả sử ông ta không tự mình đa tình cho rằng một loạt hành vi của Phó Huyền Mạc là nhắm vào ông ta thì mục đích chân thật của thiên hạ đệ nhất cẩu là gì?

Phó Huyền Mạc chỉ đích danh thân tín của Lý Kháp đi tiếp viện quân, hậu quả là khiến Lý Kháp nảy ra cảnh giác, ngược lại giữ chặt thân tín bên cạnh mình.

Thoạt nhìn thì kế hoạch của Phó Huyền Mạc là thất bại.

Nhưng nếu đây mới là kế hoạch thực sự của hắn thì sao?

Nếu Phó Huyền Mạc nghĩ như vế đầu thì mục đích của hắn là phân mà đánh. Nếu hắn nghĩ theo ý sau thì mục đích của hắn là một lưới bắt hết.

…… Vào lúc mấu chốt này ư?

Nguyên Long Đế lệnh cho Phó Huyền Mạc làm thống soái liên quân, mà một khi bọn họ bại thì hắn cũng không thoát được tội. Trấn Xuyên quân là quân chủ lực, lại trung thành và tận tâm với Lý Kháp, nếu ông ta có chuyện thì quân tâm sẽ dao động. Kết quả chiến cuộc vốn không quá trong sáng nay càng khó coi.

Nếu thần trí Phó Huyền Mạc bình thường thì sẽ không xuống tay với Lý Kháp vào lúc mấu chốt này.

“Liệu có cái gì……” Lý Vụ nhíu mày nhìn chằm chằm bản đồ, lẩm bẩm như tự nói, “Vừa có thể tổn thương địch lại giải quyết được gai nhọn bên trong…… Một biện pháp đẹp cả đôi đường ấy?”

Hắn đưa ra một câu hỏi không có lời giải đáp. Lý Thước rơi vào trầm mặc, giữa mày nhíu thành hình chữ xuyên 川.

Trong lúc bất giác trời đã sáng. Đội ngũ vạn người sửa sang lại hành trang và tiếp tục bước trên con đường gian nguy hướng tới đỉnh núi. Chẳng ai biết phía trước có cái gì, đến tột cùng là viện quân hay quân địch.

Trên Hổ Khiêu Hiệp không có một bóng cây ngọn cỏ, vách núi chênh vênh như một thanh trường kiếm sắc bén chỉ mũi về phía trời xanh xa xôi không thể với tới. Bụi đất bốc lên dưới chân tướng sĩ, còn chưa kịp rơi xuống đã bị bước chân phía sau hất lên. Quang cảnh giống như một trận đồ bằng sương khói thật lớn lại hẹp vây chặt lấy đoàn quân vừa mệt mỏi vừa bất an.



Bầu trời cao bên trên vừa mở mang lại khô ráo, đến một tia mây mù cũng không có. Khuôn mặt các tướng sĩ che đầy ánh nước ướt át, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán và cằm lẫn vào đất đai và biến mất.

Lý Vụ đưa ngựa cho một binh lính ngã bệnh, bản thân hắn đi bộ với mọi người, dùng giọng khàn khàn lớn tiếng ủng hộ sĩ khí.

Nơi xa có dãy núi tầng tầng lớp lớp, càng lên cao ngày càng sáng tỏ khiến dãy núi kia chuyển từ màu xanh đen sang một mạt xanh biếc cuối chân trời.

Đến lúc hoàng hôn đám người lặn lội đường xa rốt cuộc cũng bước lên chỗ cao nhất của Hổ Khiêu Hiệp. Bình nguyên mênh mông vô bờ kia lại chẳng có bóng người nào.

Đám binh lính vất vả lắm mới tới được điểm đích lúc này hai mặt nhìn nhau.

Lý Thước lĩnh một đội trinh sát cưỡi ngựa đi về phía trước, sau nửa canh giờ hắn lại chạy vội về nhìn Lý Vụ đứng đầu hàng mà lắc đầu với vẻ mặt ngưng trọng. Quân đội chờ thật lâu ở Hổ Khiêu Hiệp, đến khi mặt trời hoàn toàn trốn vào sau rặng núi mà viện quân vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, đám binh lính chờ tại chỗ bắt đầu không nhịn được đưa tay lên miệng hà hơi.

Không có viện quân, không có kẻ địch, giống như một quyền đấm ra lại chỉ có không khí. Mọi người nơi này đều cảm thấy hư vô. Lý Vụ thì rời khỏi đội ngũ, một mình đi tới vách núi cách đó không xa.

“Đại ca…… chỉ sợ không có viện quân, vậy chúng ta có nên nhân lúc mặt trời còn chưa tắt hẳn mà nhanh chóng xuống núi không? Ít nhất phải đi được tới giữa sườn núi chứ ở trên này quá lạnh, mọi người đều không chịu nổi……” Lý Thước thúc ngựa tiến đến.

“Không nên……” Lý Vụ đứng bên vách đá không nhúc nhích, cũng coi như không nghe thấy lời Lý Thước, hàng mày nhíu chặt.

Lý Thước dừng một chút, dứt khoát xoay người xuống ngựa bước nhanh đến chỗ hắn. Theo tầm mắt của Lý Vụ hắn nhìn ra ngoài thì thấy thành trấn ẩn hiện trong sắc trời chuyển giao.

Giờ phút này liên quân hẳn đã phải bắt đầu phản công.

“Đại ca, chúng ta……” Lý Thước muốn nói lại thôi.

Lý Vụ nhìn chằm chằm núi rừng nơi xa, lại lần nữa nhớ tới bản đồ phụ cận Hổ Khiêu Hiệp. Hắn lục tìm trong trí nhớ một vòng. Có cái gì vừa có thể tấn công Liêu quân vừa dọn dẹp kẻ khó chơi như Lý Kháp chứ?

Nếu là hắn…… Nếu là hắn…… Bản đồ trong lòng hắn nhanh chóng mở rộng, thẳng tới ——

Một tia sét giáng xuống như xé tan sương mù.

Lý Vụ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Không tốt!”

“Đại ca, làm sao vậy……”

Lý Thước còn chưa dứt lời thì một tiếng sấm nặng nề át tiếng hắn. Đám binh lính đang đứng trên Hổ Khiêu Hiệp không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại. Nhưng trên đầu là vạn dặm không mây, gió êm sóng lặng thì lấy đâu ra sấm?

Tiếng sấm này dội đến từ mặt đất.

Tiếng động ầm ầm như sông cuộn biển gầm, sâu trong lòng đất của Hổ Khiêu Hiệp truyền đến tiếng sấm run rẩy. Có binh lính liên tiếp kinh hoảng thất thố quỳ rạp xuống.

Lý Vụ và Lý Thước vẫn đứng trước vách đá như cũ, không ai nói chuyện, cũng không ai chớp mắt. Bọn họ trơ mắt nhìn một cái ô bạc trong giây lát cắn nuốt thành trấn óng ánh ngọn đèn dầu trước mặt.

Chỉ một cái chớp mắt, thành trấn đã hóa thành đại dương mênh mông, ngọn đèn và mái hiên đồng loạt phủ trong sóng nước.

Hổ Khiêu Hiệp có gió gào thét. Chúng quét qua đỉnh núi yên tĩnh rồi bao trùm tứ phía, cuối cùng chỉ còn bóng tối.

……

“Vỡ đê! Chạy mau ——”

Tiêng binh lính thét to còn chưa kịp dứt thì đã bị dòng nước trào dâng nuốt chửng.

Tiểu Hổ cắn chặt răng túm lấy một cây đại thụ chìm nửa thân trong nước. Qua một lúc nước cuồn cuộn chảy qua bên người nàng cuốn theo hai tên Liêu quân, một Yến quân. Dòng nước lũ chẳng phân biệt địch ta, nó đối xử bình đẳng mà cuốn đi mọi sinh mệnh trên đường.

Trời đã tối rồi, đây vốn nên là thời khắc phản công. Nhưng lũ lụt bất ngờ quét qua chiến trường, mang theo mùi tanh hôi cùng cỏ rác bao phủ những cánh đồng vàng óng. Hai bên nhân mã đều bị cuốn đi, cửa thành Thương Châu cao nhất cũng sụp, không thể ngăn nổi mà trôi về nơi xa.

Tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, trước khi bọn họ kịp nghĩ tới nguyên nhân thì hô hấp đã tắt trong làn nước.

Vỏ cây Tiểu Hổ nắm chặt bỗng tách ra, nàng không kịp thét to đã rơi vào trong nước. Nước sông mang theo mùi hôi thối nhàn nhạt tràn vào trong miệng. Tiểu Hổ thân bất do kỷ uống mấy ngụm, thật vất vả mới trồi lên được nhưng người đã bị cuốn đi rất xa, cái cây vừa nãy đã chẳng còn bóng dáng đâu. Nàng như một mảnh bèo trôi, tứ cố vô thân bị dòng nước cuốn về phía trước.

Bóng tối bao phủ đỉnh đầu mọi người, tiếng khóc tuyệt vọng truyền đến từ bốn phía. Một tiếng oành lớn vang lên, là cửa thành Thương Châu bị cuốn sụp. Tiểu Hổ càng ngày càng trôi gần cửa thành, và tiếng động trong thành cũng ngày càng rõ hơn.

Một cơn sóng đánh tới, Tiểu Hổ nín thở chìm vào trong nước, sau vài lần phập phồng nàng lại trồi lên. Nàng vuốt mặt, cố mở mắt nhìn thấy nửa cánh cửa thành Thương Châu màu son qua làn nước tí tách.

Mọi thứ tượng trưng cho văn minh nhân loại đều bị dập tắt. Ánh trăng rằm cao ngạo sáng tỏ thờ ơ lạnh nhạt nhìn xuống.

Tiếng nữ tử khóc kêu, tiếng trẻ con ré lên, tiếng nam nhân gào rống, tiếng ông bà già cầu xin —— mọi tiếng động đều trộn lại tạo thành bản nhạc địa ngục.

“Thất thần làm gì?! Mau vươn tay ra!”



Một tiếng rống to gọi Tiểu Hổ hoàn hồn. Đại Hổ ôm chặt một cây đại thụ trợn mắt duỗi tay phải ra với nàng.

Tiểu Hổ dừng một chút, trước khi dòng nước kéo nàng đi thì nàng nắm chặt lấy tay Đại Hổ. Hắn dùng sức kéo nàng lên cái cây kia.

“Nắm chặt, đừng buông tay!” Sắc mặt Đại Hổ xanh mét, lớn tiếng nói, “Ngươi có thấy những người khác không?”

Mặt Tiểu Hổ cũng tái nhợt, chỉ biết lắc đầu.

“Con mẹ nó!” Đại Hổ mắng.

Lần này phản công, Thanh Phượng quân cử 5000 người —— trong 5000 người này có 3000 là người của sơn trại hắn đó! Đều là họ hàng có quan hệ với hắn!

Tiểu Hổ ho một hồi mới hỏi: “Vì sao…… lại cứu ta?”

“Lúc này còn nghĩ nhiều cái gì!” Đại Hổ nhíu mày nói, “Ngươi thông minh thế vẫn nên nghĩ xem lúc này nên làm thế nào đi!”

“…… Thông minh thì dùng được gì vào lúc này?” Tiểu Hổ cười thảm nói

Sắc mặt Đại Hổ càng thêm khó coi.

Tiếng ầm ầm liên tục vang lên nơi chân trời, dòng nước nhanh chóng chảy tới như vô cùng tận, không hề có xu thế dịu đi. Mực nước dưới chân không ngừng dâng cao, căn bản không có nơi nào là an toàn. Cái cây đại thụ bọn họ đang bám vào cũng sắp bị dòng nước lũ cuốn trôi.

Thân cây không đỡ nổi trọng lượng hai người, dưới chân Tiểu Hổ đã có vết rạn.

“Đại ca…… đời này ngươi có gì tiếc nuối không?”

“Đã lúc nào rồi còn hỏi cái thứ vô nghĩa này!”

“Đại ca có tiếc nuối sao?” Tiểu Hổ chấp nhất hỏi.

Bọt sóng trào dâng, không ngừng táp qua mặt hai người.

Đại Hổ tức giận nói: “Lão tử tiếc nhất là trước khi chết còn chưa kịp sinh một đứa con!”

Tiểu Hổ nhếch miệng cười: “Đại ca tránh được kiếp nạn này thì sau này nhất định phải cưới một nữ nhân mông to rồi sinh mấy đứa nhóc cho an tâm.”

“Vậy cũng phải sống đã……” Đại Hổ nói thầm, lại nhìn về phía đứa em trai tóc ướt đẫm đã tan một nửa và hỏi, “Ngươi thì sao? Ngươi có gì tiếc nuối không?” Hắn nói, “Mặc kệ ai trong chúng ta sống sót thì cũng phải giúp hoàn thành tiếc nuối của người còn lại. Nếu ta chết ngươi phải cưới một nữ nhân mông to rồi sinh con. Nếu ngươi chết đại ca sẽ giúp ngươi hoàn thành tiếc nuối. Mau nói đi!”

“…… Tiếc nuối của đại ca thì ta hữu tâm vô lực, vẫn để tự ngươi hoàn thành đi.” Tiểu Hổ cười, tay phải sờ lên túi thơm ở eo, “Ngươi giúp ta……”

Nàng còn chưa nói xong câu đó đã dừng một chút và rũ tay xuống.

“Thôi, không có gì.”

Đại Hổ bỗng nhiên cảm thấy bất an: “Ngươi……”

Hắn còn chưa nói xong, Tiểu Hổ đã buông tay.

“Ngươi cứu ta một lần vậy ta cũng cứu ngươi một lần.”

“Tiểu Hổ!”

Đại Hổ theo phản xạ có điều kiện duỗi tay túm lấy nàng nhưng lòng bàn tay lại chỉ bắt được không khí ướt sũng.

Tiểu Hổ đưa lưng về phía dòng nước hung mãnh vô sau đó nhếch miệng cười với hắn. Búi tóc ướt đẫm đã lỏng lẻo tan tác một nửa, tóc đen dính trên khuôn mặt thanh tú của nàng khiến Đại Hổ nhìn ra một chút uyển chuyển của thiếu nữ.

Hắn theo bản năng sửng sốt, và chỉ trong nháy mắt ấy dòng nước đã nuốt sống bóng dáng em hắn.

Mọi tiếng động trên mặt nước cũng dần cách xa nàng. Sóng nước cuồn cuộn trên đỉnh đầu Tiểu Hổ, xác người và súc vật trôi nổi bốn phía. Một mảnh nóc nhà lập lờ trong làn nước bao phủ. Nàng ngơ ngẩn nhìn, trong tay nắm chặt túi thơm còn chưa đưa.

Trong túi thơm có tờ giấy viết tên nàng nhưng không có địa chỉ khẩn cấp. Vì với nàng trên đời này không có nơi nào như thế. Mặc dù có tiền an ủi cũng không có người để đưa, nếu có chết thì hình như cũng chẳng ai vì nàng mà khóc.

Đáng tiếc quá……

Tiểu Hổ nhìn bầu trời càng ngày càng ảm đạm phía trên và lộ ra biểu tình buồn bã. Đáng tiếc trước khi chết nàng vẫn không rõ mình đến tột cùng là nam hay nữ.

Nếu người ta có kiếp sau……

Nước gợn ở trước mắt tạo thành sóng, nàng bỗng nhiên tự giễu mà cười.

Đời này quá mệt mỏi rồi, không có kiếp sau thì hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play