Sáng sớm ngày hôm sau cửa phòng của Thẩm Châu Hi bị gõ bang bang.
“Mau ra đây!” Tiểu lâu la bên ngoài thét lên.
Chỉ ngủ nửa đêm đã phải dậy nên Thẩm Châu Hi sửa sang lại dung nhan, đẩy
đẩy cây trâm vàng trên đầu rồi mới ra vẻ trấn định và đi ra mở cửa
phòng.
Hai tên tiểu lâu la cầm đao đứng
trong viện, bộ dạng như hổ rình mồi mà nhìn nàng. Ngoài cửa còn có ba
tiểu lâu la khác. Chờ nàng đi ra khỏi nơi giảm lỏng mình dưới sự giám
sát chặt chẽ của hai tên lâu la kia thì Lý Thước và Lý Côn ở bên cạnh
cũng bị đẩy ra khỏi cửa.
Lý Thước bị
thương nhưng trong đồ ăn đưa cho hắn đám người Bình Sơn trại này cũng
không quên bỏ thêm nhuyễn cân tán, càng miễn bàn đến Lý Côn. Hắn ăn một
chén đồ ăn có thuốc mê thế là ngất hai ngày, mãi tới sáng nay người ta
đánh thức hắn vẫn còn ngáp ngủ liên tục.
Trước cửa có một chiếc xe ngựa, Tiểu Hổ đứng trước xe, mặc cẩm y tay bó màu trúc xanh, bộ dạng chuẩn thiếu niên lang lỗi lạc.
“Trói mấy kẻ này lại.” Tiểu Hổ nói, “Trói chặt chút —— đều là vàng cả đó, đừng để trước khi đổi được đã để chúng chạy.”
Đám tiểu lâu la sôi nổi đáp vâng. Thẩm Châu Hi thì cố nhịn khó chịu, mặc một tên tiểu lâu la buộc chặt dây thừng lên tay nàng.
“Chân tay vụng về —— ngươi trói như thế thì nửa nén hương lão tử đã có thể thoát được rồi! Tránh ra!”
Tiểu Hổ đoạt lấy dây thừng trong tay tên tiểu lâu la và đá hắn sang bên
cạnh, còn mình thì lưu loát tròng lên tay Thẩm Châu Hi. Động tác nàng ta nhìn như thô bạo nhưng cũng không trói quá chặt, có điều chỉ mình Thẩm
Châu Hi biết —— đây là giả.
Nàng phối hợp mà làm bộ đau đớn nhíu mày, đến Lý Côn cũng bị nàng lừa đảo, gương mặt
vốn buồn ngủ của hắn bỗng nhiên cáu giận: “Không cho bắt nạt heo heo!”
Trước khi Lý Côn bùng nổ Tiểu Hổ thức thời buông lỏng tay Thẩm Châu Hi ra.
“Được rồi, đều lên xe đi! Đừng mơ làm trò mèo ở đây!”
Ba người Thẩm Châu Hi liên tiếp lên xe, sau đó xe ngựa lắc lưu theo động tác Tiểu Hổ trèo lên.
“Thất thần gì nữa, các ngươi mau về vị trí của mình đi ——” Tiểu Hổ nói.
“Tam thiếu gia, một mình ngài áp giải liệu có vấn đề gì không?” Có người hỏi.
“Ngươi coi khinh ta hả?” Tiểu Hổ ra vẻ tức giận nói, “Thật sự cho rằng dưới trướng lão tử không có ai sao?”
“Không, không, không…… Tiểu nhân làm sao dám coi khinh tam thiếu gia……” Tiểu
lâu la vội vàng nhận lỗi, sau đó cũng không ai nghi ngờ chuyện nàng ta
một mình áp giải con tin nữa.
Xe ngựa đi về phía cửa lớn của sơn trại.
Xuyên qua cửa sổ xe Thẩm Châu Hi thấy đám tiểu lâu la kia đang hai mặt nhìn nhau, bóng dáng cũng xa dần.
“Chúng ta cứ thế rời đi sao?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi.
“Chờ ra khỏi cửa lớn của sơn trại lại nói lời này cũng không muộn.” Lý Thước vẫn cảnh giác không thôi.
Lý Côn ngáp một cái rõ to, sau khi gặp lại hai người Thẩm Châu Hi thì một chút cảnh giác hắn cũng không hề giữ lại.
“Muốn ngủ, ta……” Lý Côn xoa mắt, lộ ra tủi thân, “Trời còn chưa sáng đâu, muốn đi đâu vậy……”
Thẩm Châu Hi dỗ dành hắn: “Nhịn một chút, đến chỗ an toàn sẽ để đệ ngủ nhé.”
Xe ngựa lắc lư, chậm rãi đi tới. Lý Côn ngủ gật, mắt thấy đầu hắn sắp đập
vào vách xe thì xe lại ngừng lại. Thẩm Châu Hi nghe thấy Tiểu Hổ ở bên
ngoài nói chuyện với tên canh cổng.
“Tam thiếu gia muốn đi đâu thế? Trong xe là ai?”
“Trại chủ phái ta dùng con tin đổi tiền chuộc, trong xe chính là đám con tin lần trước chúng ta mang về.”
“Mời thiếu gia mở cửa cho tiểu nhân nhìn xem.”
Một lát sau xe ngựa cửa mở, tên tiểu lâu la nhìn lướt qua thùng xe và khó hiểu hỏi: “Chỉ có mình tam thiếu gia áp tải thôi ư?”
“Đương nhiên không phải,” Tiểu Hổ mang biểu tình tự nhiên nói, “Người của ta đang chờ ở chân núi cùng ta hội họp.”
Tên lâu la kia không nghi ngờ nàng và buông lỏng tay cầm then cửa, chân cũng lui qua một bên nói: “Nếu như vậy thì ——”
“Từ từ!”
Tình thế vốn rất tốt lại đột nhiên bị một tên Trình Giảo Kim đánh vỡ. Nhị Hổ phe phẩy quạt xếp, cười lạnh bước xuống từ kiệu bốn người khiêng. Mặt
hắn vẫn còn sưng to vì bị Lý Côn đánh, lúc này hắn ra vẻ phong lưu khiến tổng thể cực kỳ buồn cười.
“Tiểu đệ lặng lẽ đi đâu thế?”
Tim Thẩm Châu Hi nảy lên, Tiểu Hổ lại vẫn có thể mặt không đổi sắc, không
chút hoang mang nói: “Ta phụng lệnh trại chủ áp giải ba người này tới Từ Châu đổi tiền thưởng.”
“Trại chủ đã hôn mê bất tỉnh thì ngươi phụng mệnh của ai?”
“Đương nhiên là lệnh trước khi trại chủ hôn mê.” Tiểu Hổ nói, “Ta còn tưởng
nhị ca tai nghe tám hướng, sớm biết sau khi trại chủ chọn thiếu đương
gia thì có cùng ta mật đàm một lúc lâu chứ?”
“Sao ta chưa từng nghe thấy chuyện trại chủ muốn ngươi mang người đi đổi tiền nhỉ?”
“Nếu đã là mật đàm thì nhị ca không biết cũng đâu có gì lạ? Chẳng lẽ cùng một chuyện trại chủ còn dặn mấy người khác nhau sao?”
“Trại chủ để mình ngươi áp giải ba người này sao? Chẳng lẽ vì ngươi có ba đầu sáu tay hả?”
“Ai nói là một mình ta? Sao nhị ca biết trại chủ không phân cứ điểm bên ngoài cho ta?”
“Cha phân cho ngươi?!” Nhị Hổ lập tức biến sắc.
“Cái này chờ cha tỉnh ngươi đi mà hỏi ông ấy.” Tiểu Hồ nói.
Nhị Hổ hỏi cái gì Tiểu Hổ trả lời trôi chảy cái đó. Mắt thấy Nhị Hổ nhất
thời không nêu được lý do nào khác thế là Tiểu Hổ không chút để ý mà
chắp tay nói: “Nhị ca không còn việc gì nữa thì tiểu đệ đi trước. Chờ
lấy được tiền thưởng, trại chủ vui vẻ nói không chừng bệnh tình sẽ tốt
hơn.”
“Ngăn hắn lại cho ta!” Nhị Hổ hét
lớn một tiếng, đám lâu la trông coi cửa lớn của sơn trại không dám trực
tiếp ra tay với Tiểu Hổ nên đành phải đứng thành hàng, tay dang ra chắn
con đường nhất định phải đi qua mới ra khỏi trại được.
“Nhị ca có ý gì? Cãi lời trại chủ ư?” Tiểu Hổ trầm mặt hỏi.
“Tiểu đệ chớ hoảng sợ ——” Nhị Hổ lại mở quạt xếp, cười tủm tỉm nói, “Nhị ca
đã có biện pháp làm trại chủ tỉnh, cho nên ngươi cũng không cần ngàn dặm xa xôi đi đổi tiền thưởng.”
“Ngươi có biện pháp nào?”
Giọng Đại Hổ bỗng nhiên vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Đại Hổ dẫn bảy tám thân tín từ chủ viện đi tới. Sắc mặt hắn không vui, hoài
nghi và cảnh giác đảo quanh người Nhị Hổ.
“Đại ca tới ——” Nhị Hổ lắc lắc quạt xếp và cười nói, “Vừa rồi tiểu đệ còn
nói ta tai nghe tám phương, nhưng ta thấy đại ca mới xứng với lời khen
này. Chúng ta mới nói được vài câu ở đây mà đại ca đã từ trên trời giáng xuống, đây mới là tai nghe tám phương trong truyền thuyết!”
Bệnh tình của trại chủ nguy kịch, trước mắt Đại Hổ chính là đương gia chắc
chắn rồi. Ý cười hòa ý thân thiết trên mặt hắn đã biến mất không thấy,
khuôn mặt dữ tợn cộng thêm cảnh giác càng lộ vẻ hiểm ác.
“Nhị đệ có cái mồm thật lợi hại, chẳng trách trại chủ luôn bị ngươi thuyết
phục. Ta nghe nói các ngươi cãi vã ở cổng trại nên mới vội vàng tới đây. Nhưng mà nhìn xem ngươi nói ta thành cái dạng gì này —— chúng ta là anh em chung dòng máu, hà tất phải để người ngoài chê cười?”
“Đại ca dạy rất phải, là nhị đệ bụng dạ hẹp hòi.” Nhị Hổ nghĩ một đằng nói
một nẻo mà chắp tay tiếp tục, “Ta và tiểu đệ chỉ tranh luận vài câu, nói cãi vã thì còn xa lắm. Đại ca xem tiểu đệ một mình áp tải ba người giá
trị vạn lượng vàng, còn ta chỉ nói vài câu thì có gì không đúng, chẳng
phải cũng vì mọi người trong trại sao?”
Nhị Hổ ngấm ngầm hại người, mỗi lời đều ám chỉ Tiểu Hổ muốn độc chiếm tiền thưởng.
Sau khi Đại Hổ gia nhập tình thế càng khó mà phân biệt, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng khó mà rời khỏi nơi này.
Thẩm Châu Hi không nhịn được nhìn về phía Lý Thước ở trong xe thì thấy hắn
thờ ơ dựa vào vách xe xem náo nhiệt giống như không hề nóng vội trốn
khỏi sơn trại này. Còn Lý Côn thì sao, hắn dứt khoát nằm luôn trên ghế
mà ngáy như sấm.
“Nhị đệ nói đúng không? Ngươi muốn một mình đi lĩnh thưởng ư?” Đại Hổ nhìn về phía Tiểu Hổ, ánh mắt mang theo uy hiếp.
“Thiếu đương gia minh xét,” Tiểu Hổ cung kính chắp tay, “Ta phụng lệnh trại
chủ mang ba người này tới Từ Châu đổi thưởng. Nếu đại ca không tin thì
gọi Thái Đầu tới đây xem trước khi trại chủ hôn mê có phải đã hạ lệnh
với ta hay không. Huống hồ ở dưới chân núi ta còn mấy người nữa hỗ trợ,
giúp đỡ hộ tống xe là dư dả, tuyệt không phải lên đường một mình như nhị ca nói.”
Ba chữ thiếu đương gia khiến
Đại Hổ cực kỳ hài lòng, biểu tình của hắn trùng xuống nói: “Tiểu đệ làm
việc luôn trầm ổn, ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Chẳng qua hiện tại
trại chủ đang hôn mê bất tỉnh, đại phu nói ông ấy khó có thể qua khỏi
cửa ải này. Nếu có gì vạn nhất tiểu đệ lại một mình ra ngoài thì chẳng
phải chúng ta sẽ không biết làm sao ư? Vẫn nên chờ mấy ngày nữa rồi nói
sau ——”
“Vừa rồi ta nghe nhị ca nói hắn
có biện pháp để trại chủ tỉnh lại,” Tiểu Hổ mang vẻ mặt trào phúng tươi
cười nói, “Đại ca không ngại thì hỏi nhị ca xem hắn đã tìm được linh đan diệu dược gì.”
“Ngươi có thể khiến trại
chủ tỉnh lại?” So với vui vẻ thì biểu tình trên mặt Đại Hổ càng giống
kinh hoàng hơn. Nhưng hắn mau chóng che lấp không tình nguyện đó và lập
tức biến thành một đứa con có hiếu, vội vàng hỏi, “Nếu ngươi có thể
khiến trại chủ tỉnh lại thì sao không nói sớm?! Nhị đệ, lúc này đã là
lúc mấu chốt, ngươi không thể vì chúng ta có xích mích mà trì hoãn
chuyện sức khỏe của trại chủ được!”
Ba
anh em nhà này nói câu nào cũng phải đâm chọc đối phương một cái, tranh
nhau ngáng chân kẻ khác, cực kỳ giống đám phi tử lục đục trong hậu cung. Trong lúc ấy Thẩm Châu Hi cũng quên luôn chuyện có thể ra ngoài hay
không mà há hết cả mồm ra nghe kịch, chẳng những mê mải nàng thậm chí
còn thấy chút thân thiết.
Đặc biệt là bộ dạng đạo mạo của Đại Hổ quả thực quá giống Thục phi trước kia.
“Đại ca chớ trách, hôm nay ta tới đây đúng là vì nghênh đón vị ‘linh đan
diệu dược’ này. Trước khi thấy người thật, nhị đệ cũng không dám mạo
muội nói với đại ca.”
“Ngươi tìm được thần y rồi ư?” Đại Hổ hỏi.
“Tuy không phải thần y nhưng cũng không khác lắm.” Nhị Hổ nói, “Có một vị
cao tăng đất Thục đang đi vân du tứ hải vừa lúc đi qua dưới chân núi
Bình Sơn trại và để ta biết được. Người này thần thông quảng đại, thông
thiên địa, nghe nói ở đất Thục có người đã từng được hắn cứu sống từ cõi chết ——”
Đại Hổ đánh gãy lời hắn và cười lạnh nói: “Nhị đệ, chẳng lẽ vị “cao nhân” này còn có thể lấy đồ bằng
tay không từ trong chảo dầu ư?”
“Đại ca!” Nhị Hổ bất mãn nói, “Ngươi coi ta như kẻ ngốc à?! Chẳng lẽ ta còn bị
loại xiếc ba xu ấy lừa đảo sao?! Nếu ngươi không tin thì dù ta nói nhiều cũng vô dụng, không bằng để cao tăng tới ngươi tự hỏi là được!”
Đại Hổ hỏi: “Cao tăng mà ngươi nói ở chỗ nào?”
Lời còn chưa dứt đã có tiếng khuyên sắt leng keng rung động truyền tới từ
ngoài sơn trại. Một tiếng phổ thông sứt sẹo quen thuộc hùng hổ vang lên: “Ta ở đây!”
Giọng nói này liên hệ với
một người thế là Thẩm Châu Hi theo bản năng quay người ra nhìn cửa thì
thấy: Ngưu Vượng thân mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng, đầu trọc có
chín nốt hương đang xuất hiện ở cửa chính của sơn trại.
Tuy rằng người này nhìn ngang nhìn dọc đều giống một hòa thượng nhưng rõ
ràng hắn chính là cái kẻ khóc lóc thảm thiết, cùng nàng lên án Trương
sinh tuyệt tình mà! Đây không phải là Ngưu Vượng thì còn ai?!
Ngưu Vượng cực kỳ không kiên nhẫn, ác độc nói: “Đám thổ phỉ các ngươi không
nói đạo lý, mạnh mẽ bắt ta lên núi khiến ta cực kỳ không vui! Các ngươi
muốn gì thì nói, xong rồi thì mau thả ta đi!”
Hắn dùng sức một vung thiền trượng trong tay, chín vòng tròn kêu leng
keng. Thẩm Châu Hi nhìn con vịt trên đầu thiền trượng thì mọi bất an
trong lòng đều tan thành mây khói!
Vịt tới vậy Lý Vụ sẽ còn xa sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT