Một tiếng gầm như sấm rền vang lên trong Vương trạch.
Vương Văn Trung xuống nông thôn tuần tra trở về đã nghe nói con gái tự mình
sai thuộc hạ của ông ta gọi Lý Vụ tới gặp. Sau khi nghe được tin này ông ta giận tới độ máu bốc lên đầu, hận không thể lập tức bạt tai đứa con
gái không biết liêm sỉ này.
Ông ta khí
thế hung hăng đi vào phòng nàng ta vấn tội lại thấy Vương phu nhân cũng ở đó, mấy tỳ nữ chân tay luống cuống đứng ở một bên, bữa tối ở trên bàn
vẫn y nguyên.
Ông ta vừa hỏi mới biết Vương Thi Vịnh thế nhưng tuyệt thực để cự hôn!
Nếu lúc trước Vương Văn Trung còn định bạt tai nàng ta thì lúc này ông ta lại muốn trực tiếp bóp chết đứa con này cho xong.
“Cha có nói gì thì cũng thế.” Vương Thi Vịnh ngồi ở trên giường, cúi đầu
nhìn như dịu ngoan nhưng lời nói ra lại không chừa đường sống, “Con sẽ
không gả cho ai ngoài Lý Vụ.”
Vương phu
nhân lảo đảo, phải đỡ lấy bàn bên cạnh mới đứng vững. Không biết bà ta
bị Vương Văn Trung rít gào dọa hay bị lời nói kinh thế hãi tục của con
gái dọa.
“Đứng ngây ra làm gì?! Cút
ngay!” Sắc mặt Vương Văn Trung xanh mét nhìn đám nô tỳ rống lên, “Lời
vừa rồi kẻ nào dám nói ra ngoài một chữ —— ta sẽ lấy mạng kẻ đó!”
Bọn tỳ nữ kinh hoảng trốn ra khỏi đó.
“Rốt cuộc ngươi đang khùng điên cái gì?” Vương Văn Trung tức giận nói, “Lý
Vụ là người đã thành thân, ngươi muốn làm thiếp cho một tên lục phẩm võ
quan sao?!”
“Có cha ở đây chẳng lẽ còn để con phải làm thiếp ư?” Vương Thi Vịnh hỏi lại.
“Đương nhiên không! Ngươi là con vợ cả của ta, nếu ngươi đi làm thiếp thì Vương thị chúng ta bỏ thể diện ở chỗ nào?!”
“Thế không phải được rồi sao?”
Biểu tình nhẹ nhàng bâng quơ của nàng ta hoàn toàn chọc giận Vương Văn
Trung. Ông ta nhịn không được tát cho nàng ta một cái khiến nàng ta nhào vào trên giường, đầu nghiêng một bên.
“Trừ phi ta chết —— nếu không ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Lão gia!” Vương phu nhân khóc lóc quỳ rạp xuống đất, một tay lôi kéo Vương
Thi Vịnh một tay lôi kéo quan phục của Vương Văn Trung rồi nức nở nói,
“Lão gia, đây là con gái của ông, có lời gì thì từ từ nói, từ từ nói
đi……”
“Bà xem nó có giống muốn từ từ nói
chuyện với ta không?!” Vương Văn Trung phẫn nộ quát, phất tay áo ném
Vương phu nhân ra, “Nó biến thành bộ dạng hiện giờ đều có một nửa công
của bà chiều nó nên sinh ra kiêu ngạo!”
Vương phu nhân ngã trên mặt đất khóc thảm thiết.
“Ta nói cho ngươi biết, việc hôn nhân này đã định, không muốn gả cũng phải gả! Tháng sau sẽ gả luôn!” Vương Văn Trung nói.
“Lão gia!” Vương phu nhân sợ hãi kêu một tiếng, sắc mặt trắng bệch, “Ông hấp tấp như vậy người ngoài sẽ đồn đãi thế nào?!”
“Ta không quản được!” Vương Văn Trung nói, “Lại tiếp tục dây dưa thì không
cần đồn đãi nữa mà chính là người người đều biết bí mật!”
“Lão gia, ông có ý gì? Bí mật gì?” Vương phu nhân trắng mặt.
“Mẹ ——” Vương Thi Vịnh cướp lời Vương Văn Trung nói, “Mấy tháng trước nữ
nhi đi thăm người thân, trên đường trở về gặp phải phỉ tặc và bị khinh
bạc, váy áo không phải bị bẩn mà bị xé rách.”
“Cái gì?!” Vương phu nhân trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất.
“Dù con chưa mất trong sạch nhưng thanh danh cũng đã có tỳ vết. Cha mà gả
con cho quan tứ phẩm, đợi ngày sau sự việc bại lộ chẳng lẽ đối phương sẽ không cảm thấy con mang sỉ nhục tới cho cả dòng dõi nhà hắn, giống hệt
như ngài sao? Đến lúc đó hắn không chỉ ghét bỏ con mà sẽ hận thấu ngài,
thay vì kết thù sao ngài không tính toán một con đường khác?”
Vương Thi Vịnh xoay khuôn mặt đã sưng vống một bên qua nhìn Vương Văn Trung lúc này đã tức đến run lên.
“Lý Vụ có dũng có mưu, trong thô lỗ có tinh tế, cha không phải đang lo
không có biện pháp kiềm chế hắn ư? Nếu con gả qua đó Lý Vụ sẽ thành
người trong nhà, lúc ấy cha dùng hắn sẽ không cần phải lo lắng.”
“Ngươi im miệng!” Vương Văn Trung giận không thể nhịn, “Không biết liêm sỉ!
Những lời này là lời một nữ tử chưa xuất giá như ngươi nên nói sao?! Mặc kệ Lý Vụ có năng lực gì ta cũng không thể để hắn cưới con gái mình! Con gái của ta không thể gả cho một kẻ từng là khất cái!”
“Ăn xin bên đường thì thế nào, hậu duệ quý tộc thì lại làm sao? Lúc này là
loạn thế, thân phận trước kia của hắn chẳng quan trọng, cái đáng chú ý
là năng lực của hắn hiện tại. Nếu Lý Vụ có thể trở thành người của chúng ta thì cha cũng không cần bó tay bó chân khó khăn như bây giờ.”
“Ngươi đúng là bị quỷ mê hoặc rồi!” Vương Văn Trung mắng, “Ta sẽ không đồng ý
chuyện này, ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng thế, một tháng sau
ngươi cần phải lên kiệu xuất giá!”
Vương Thi Vịnh và Vương Văn Trung giằng co một hồi lâu sau đó mới nói: “…… Vậy cha đưa thi thể của con xuất giá đi.”
“Ngươi ——”
“Thân thể da tóc là cha mẹ cho, vốn cha nói cái gì còn cũng nên nghe theo,
nhưng con thực sự không thể thay đổi tâm ý của mình. Nay con rơi vào
đường cùng đành phải nghĩ ra cách này.”
Vương Thi Vịnh mang thần sắc bình tĩnh mà gỡ một cây trâm trên đầu xuống,
dùng đầu nhọn kề lên cổ mình nói: “Nếu cha khăng khăng muốn chi phối
cuộc đời còn lại của con thì hiện tại cha lấy lại thân thể này đi.”
“Ngươi!! Ngươi ——”
Vương Văn Trung đã tức đến độ máu huyết không thông, bước chân lảo đảo.
Vương phu nhân không đi dìu ông ta vì bà ta còn đang vội vàng khóc cầu đứa
con gái lấy chết uy hiếp: “Thi Vịnh! Thi Vịnh! Con đây là làm sao? Trước kia con không như thế…… Con không phải đứa hiểu chuyện nghe lời nhất
trong nhà ư? Con mau buông cây trâm đi, có gì chúng ta cùng nhau bàn……”
“Mẹ, con không muốn làm kẻ ngoan ngoãn nghe lời nhất trong nhà.” Vương Thi
Vịnh nhìn mẹ mình, nước mắt dần dần trào ra, “Nghe lời có ích lợi gì?
Trời cao muốn giẫm đạp người ta đâu có nghĩ xem người ta nghe lời thế
nào —— mẹ, con gặp phải chuyện này còn không phải vì đồng ý thay nhị ca
lên đường ư? Nếu không phải thế…… thì hôm nay sao con lại rơi vào tình
cảnh này……”
“Thi Vịnh……” Vương phu nhân
khóc ròng nói, “Đứa con đáng thương của ta, chỉ tại lòng con quá tốt,
đối xử với đám anh trai con vợ lẽ cũng bình đẳng mới gặp phải chuyện tai bay vạ gió này!”
“Được rồi! Bà còn ngại chưa đủ loạn hả?” Vương Văn Trung cau mày quắc mắt quát.
Vương phu nhân không hề oán trách mà chỉ ngập oán hận mà khóc lóc.
Vương Văn Trung thì mang sắc mặt khó coi hỏi: “Nếu ta không bức ngươi gả cho
tri phủ Thọ Châu thì ngươi vẫn quyết tâm gả cho Lý Vụ sao?”
“Kiếp này con chỉ gả cho hắn.” Vương Thi Vịnh nói, “Bằng không con tình nguyện chết cho xong việc.”
“Hoang đường!” Vương Văn Trung giận dữ, “Như vậy thì tùy ngươi!”
“Lão gia!” Vương phu nhân kêu lên sợ hãi, tay túm lấy ống tay ông ta.
“Kệ nó!” Vương Văn Trung đẩy tay bà ta ra, căm tức nhìn Vương Thi Vịnh nói, “Ta cũng không tin nó có thể thật sự đói chết trong nhà mình!”
……
Tám ngày sau, Vương Văn Trung gặp Lý Vụ ở biệt viện tại đông giao.
“Ngươi và con gái của bản quan đã có duyên gặp gỡ, hẳn cũng biết nó là kiểu người gì.” Vương Văn Trung trầm mặt nói.
Trong thư phòng lịch sự tao nhã có đốt huân hương nhàn nhạt, Lý Vụ đứng ở
giữa thư phòng, phía trước là Vương Văn Trung lúc này mới xoay người
nhìn hắn.
“Biết, đương nhiên biết, nàng ta là đống phân gà.”
Lý Vụ rất muốn nói lời này nhưng đành nhịn mà ra vẻ tùy ý nói: “Không quá quen, chỉ coi như biết mặt.”
“Vậy cũng đủ rồi.” Vương Văn Trung nói, “Ngươi cưới nàng đi.”
Lý Vụ hoài nghi mình nghe lầm.
Hắn đứng thẳng cà lơ phất phơ nhìn Vương Văn Trung nói: “Đại nhân có ý gì hạ quan không nghe rõ.”
“Nam tử hán đại trượng phu sinh ra là phải kiến công lập nghiệp. Những thứ
khác ngươi nghe không hiểu vậy câu này có ý gì hẳn là ngươi hiểu chứ?”
“……”
Vương Văn Trung cao cao tại thượng mà nhìn hắn, bộ dạng chắc như đinh đóng
cột nói: “Ngươi tuy có tài nhưng xuất thân nhà nghèo, nếu không có thông gia có quyền thế giúp đỡ thì suốt đời cũng chỉ làm một võ quan nho nhỏ
thôi. Nếu muốn thêm một bước nữa cũng cực gian nan. Chẳng lẽ ngươi không muốn quang tông diệu tổ, trở nên nổi bật sao?”
Lý Vụ nhếch miệng cười cười: “Đại nhân nói lời này là thừa, trên đời có ai không muốn trở nên nổi bật đâu?”
“Nếu như thế ngươi nên bắt lấy cơ hội này.”
“Cơ hội nào?”
“Cơ hội thay đổi địa vị.” Vương Văn Trung nói, “Con gái ta cầm kỳ thư họa,
thơ từ ca phú đều tốt. Nó là con gái duy nhất của ta, cũng là đích nữ
duy nhất. Ta nguyện gả nó cho ngươi, thành toàn một đoạn lương duyên.”
“Được, vậy hạ quan sẽ về nói với vợ mình, để nàng chuẩn bị uống trà do Vương tiểu thư dâng lên.”
Vương Văn Trung lập tức trầm mặt: “Con gái của ta đương nhiên sẽ không thể làm thiếp cho kẻ khác được.”
“Thế vừa nãy là hạ quan nghe lầm sao?” Lý Vụ lộ vẻ kinh ngạc, “Hạ quan có
hai đứa em trai họ Lý, không biết đại nhân muốn gả tiểu thư cho ai?”
“Lý Vụ, đừng giả ngu trước mặt lão phu!”
Vương Văn Trung đập tay lên bàn sách, không khí bỗng chốc an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng của ông ta vang vọng trong phòng.
“Lão phu thưởng thức ngươi mới đề nghị như thế, mới gả thấp con gái yêu của
ta cho ngươi. Lấy hay bỏ ngươi hẳn phải rõ ràng mới đúng.” Ông ta càng
trầm mặt nói, “Chẳng qua chỉ là một cung nữ chạy nạn, sau lưng không có
gia thế dựa vào, cũng chẳng có trợ giúp gì cho con đường làm quan của
ngươi, thậm chí còn cản trở tay chân. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net)
Nếu ngươi trở thành con rể của ta thì mọi thứ sẽ khác, lão phu đương
nhiên sẽ giúp ngươi mở rộng quan hệ, những gì lão phu có ngày hôm nay
sớm hay muộn ngươi cũng sẽ đạt được, thậm chí vượt qua.”
“Nhưng nếu ngươi muốn nói không lúc này ——” Vương Văn Trung nói, “Xin lỗi,
chức lục phẩm võ quan của ngươi chỉ sợ cũng không giữ nổi. Lão phu tuy
không phải kẻ tâm tư hẹp hòi nhưng cũng không muốn ngày ngày đối mặt với một kẻ không biết tốt xấu.”
Lý Vụ cười
lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn bất động nói: “Ý đại nhân hạ
quan đã hiểu, ngài hy vọng hạ quan bỏ vợ lại cưới con gái ngài đúng
không?”
Vương Văn Trung nói: “Nể mặt mũi
của ngươi ta sẽ cho người dàn xếp để vợ ngươi sống sung túc, nửa đời sau áo cơm không lo, giàu có sung sướng.”
“Đại nhân quả nhiên phúc hậu.” Lý Vụ nói.
“Nói như vậy là ngươi đồng ý rồi hả?”
“Có chuyện tốt như thế thì ai mà bỏ được?” Lý Vụ sờ sờ cổ, “Chẳng qua vợ hạ quan là kẻ đanh đá chua ngoa, lại yêu hạ quan chết đi được, chỉ sợ nàng ta sẽ không dễ dàng đồng ý hòa ly đâu.”
“Một dân phụ nhỏ nhoi không đồng ý thì làm gì?” Vương Văn Trung cười lạnh
một tiếng, “Ta cho ngươi ba ngày, ngươi về thương lượng với nàng ta, nếu nàng ta không biết tốt xấu thì ta ắt có cách làm nàng ta phải nhả ra.”
“Cần gì tới ba ngày?” Lý Vụ nói đầy nhịp điệu, “Đại nhân nguyện ý gả thấp
con gái cho hạ quan đã là phúc Lý mỗ tu ba kiếp mới được, hạ qua sẽ lập
tức trở về nhà để bà thím già kia thu dọn đồ vật cút đi! Quần áo hạ qua
mua cho nàng ta sau khi thành thân nàng ta đừng hòng mang đi, tất cả đều là của Vương tiểu thư!”
Tuy Vương Văn
Trung đạt được mục đích và cũng muốn Lý Vụ bỏ vợ cưới người mới nhưng
thấy hắn không nhớ tình cũ thì trong lòng càng thêm khinh miệt chán
ghét.
Nghĩ tới con gái không tiếc tuyệt
thực tự sát uy hiếp ông ta, dù phải gả thấp cũng muốn cưới kẻ đức hạnh
không ra gì này là Vương Văn Trung đã thấy ghê tởm như bị bắt ăn một con ruồi nhưng chỉ đành bất đắc dĩ.
Cũng
may, năng lực cá nhân của Lý Vụ xuất chúng, có thể bổ sung cho quẫn cảnh thiếu người tài của ông ta —— nếu không phải mấy đứa con trai của ông
ta đều vô dụng thì ông ta sẵn sàng để Vương Thi Vịnh đói chết ở trong
phòng cũng không bao giờ đồng ý cho con gái một tri phủ gả thấp cho một
kẻ từng làm khất cái!
“Cũng đừng làm quá, dù sao đó cũng là vợ cả của ngươi.” Vương Văn Trung sầm mặt nói, “Ta sẽ cho ngươi một món tiền, ngươi về đưa cho nàng ta, coi như đủ để nàng ta sống sung túc quãng đời còn lại.”
Lý Vụ
mang vẻ mặt đau khổ nói: “Bà thím già đó ham ăn biếng làm, xa hoa dâm
dật, nếu đưa thiếu chỉ sợ không thỏa mãn được công phu sư tử ngoạm của
nàng ta. Không bằng để hạ quan về đánh cho nàng ta một trận, để nàng ta
phải kẹp chặt cái đuôi rời khỏi đây……”
“Không thể! Ngươi làm khó coi như thế thì Vương gia chúng ta về sau làm sao
còn mặt mũi ở Từ Châu này nữa?” Vương Văn Trung không cho là đúng, “Ta
cho ngươi năm ngàn lượng ngân phiếu ——”
Lý Vụ buồn rầu nói: “Vẫn để hạ quan về đánh ——”
“Một vạn lượng.” Vương Văn Trung nói, “Việc này cần phải giải quyết thỏa
đáng, để nàng ta vô cùng vui vẻ rời khỏi đó. Tốt nhất là ngươi bảo nàng
ta tự động hòa ly, phải làm cho người ta không nhặt được sai lầm gì.”
Lý Vụ cực kỳ khí phách nói: “Đại nhân yên tâm, Lý mỗ sẽ để nàng ta vô cùng vui vẻ rời khỏi Lý gia!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT