Sau khi Lý Vụ đi ra khỏi Vương trạch thì cảm thấy thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng, đến bước chân cũng nhẹ tênh.

Xa phu đưa hắn tới lúc này đang ngồi xổm bên cạnh xe ngựa gặm bánh nướng, thấy hắn đi ra ông ta vội đứng dậy gọi hắn: “Lý công tử, Lâm Chủ Bộ đã dặn phải đưa ngươi về, mời lên xe.”

Có tiện nghi mà không chiếm thì chính là kẻ ngốc, Lý Vụ không chút do dự lên xe đi về cái sân tầm thường nhưng bên trong có giấu hơn 400 tráng hán.

Lý Thước chờ ở cửa thấy hắn về thì rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tẩu tử của đệ đâu?” Lý Vụ không thấy Thẩm Châu Hi thì bất mãn nhíu mày.

“Tẩu tử và nhị ca lên phố đi mua sắm rồi.”

“Biết bọn họ đi mua cái gì không?”

“Tẩu tử nói muốn đến tiệm vải và cửa hàng quần áo, hẳn là mua xiêm y.”

Lý Vụ quay mũi chân đi ra ngoài, “Đi, đi tìm bọn họ.”

“Không ăn cơm ở nhà sao?” Lý Thước cũng đuổi theo hỏi.

“Chúng ta hôm nay kiếm lời nên ta sẽ mời mọi người ăn một bữa tiệc lớn.” Lý Vụ để lộ một góc ngân phiếu ở trong ngực.

“Vương cô nương quả nhiên nói chữ tín.” Lý Thước cười nói.

Hai người đi lên phố chính thì thấy một chiếc xe bò có tiếng chuông leng keng đi ngang qua thế là bọn họ nhảy lên luôn. Trên xe đã có mấy hành khách quần áo và tuổi tác không giống nhau, trong đó có một nữ nhân ôm một đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn. Nàng ta dùng giọng Từ Châu khẽ hát một bài đồng dao dỗ đứa nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu và thương yêu.

Trong nạn đói lần này tri phủ Từ Châu mở vài kho lúa cứu được mạng không ít người, vì thế dân nơi này mang theo một cỗ bình an thanh thản khó có được trong loạn thế. Bọn họ không có vẻ đói khát, tham lam và thê thảm vì trải qua muôn vàn đau khổ như lưu dân nơi khác.

“Khách quan muốn đi đâu đây?” Xa phu hỏi.

“Tiệm vải và cửa hàng quần áo lớn nhất trong thành ở chỗ nào?” Lý Vụ hỏi.

Lão hán sang sảng đáp: “Chính là Nhứ phố —— các cửa hàng vải hoặc trang phục đều ở đó.”

“Vậy đi tới đó.” Lý Vụ móc ra một xuyến tiền nhỏ ném cho lão hán nói, “Không cần thối lại.”

“Đa tạ khách quan!” Lão hán kia hớn hở nhận tiền.

Xe bò chở hai người leng keng leng keng tiến vào khu vực phố xá sầm uất, Lý Vụ nhìn cửa hàng san sát hai bên đường phố và nói: “Bành thành huyện đúng là khác hẳn Tương Dương huyện.”

“Đúng vậy.” Lý Thước cũng đồng cảm, tầm mắt hắn nhìn khắp hai dãy cửa hàng bên đường.

Tri phủ Tương Châu là Phạm Vì yêu tiền như mạng, tìm mọi cách tăng thuế, cướp đoạt tiền tài khiến bá tánh khổ sở cực kỳ. Chỉ nhìn phố chợ điêu tàn của Tương Châu là biết, ngoài Tương Dương còn đông đúc náo nhiệt thì những nơi khác thương nghiệp thậm chí còn không phát triển bằng một Ngư Đầu huyện nho nhỏ.

Hai người mang theo quan sát mà ngắm nghía kỹ tình cảnh trên đường, trong lúc ấy khách lên xuống xe đã thay đổi vài lần.

“Hu ——” lúc này lão hán lôi kéo dây cương để xe bò chậm rãi ngừng lại, “Khách quan, Nhứ phố đây rồi!”

Lý Vụ và Lý Thước nhảy xuống xe bò một cái là lão hán kia lại vội vàng đuổi con bò di chuyển về phía trước.

Sau khi hỏi rõ vị trí cửa hàng quần áo lớn nhất Lý Vụ mang theo Lý Thước xuất phát.

“Sao đại ca không hỏi vị trí tiệm vải?”

“Nếu tới mua vải rồi mới làm quần áo thì ít nhất cũng mất dăm ba bữa. Tẩu tử đệ ngày thường cẩu thả nhưng tới lúc mấu chốt sẽ không lằng nhằng. Nàng không biết chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu nên khẳng định sẽ chọn mua y phục cho nhanh.” Lý Vụ chắc chắn nói, “Chúng ta đi qua từng cửa hàng quần áo trên phố này khẳng định sẽ tìm được nàng.”

“Đại ca thật hiểu tẩu tử.” Lý Thước cảm khái nói.



“Tẩu tử đệ yêu ta chết đi được ——” Lý Vụ ra vẻ ưu phiền mà lắc lắc đầu, “Ta cũng không thể cô phụ nàng. Đệ đoán xem lúc chúng ta tìm được nàng thì nàng đã mua được mấy bộ quần áo rồi?”

Lý Thước không xác định được mà đáp: “Ba bộ?”

“Chỉ cần không phải ba xe là được.” Lý Vụ thở dài vỗ vỗ tấm ngân phiếu ngàn lượng trong ngực và nói, “Dọc đường này nàng đi theo ta chịu không ít khổ, tấm ngân phiếu này là nàng đáng có được.”

Lý Thước nhìn quanh bốn phía sau đó thấp giọng nói nhanh: “Nói ra cũng kỳ quái, lúc mới quen đệ cảm thấy tẩu tử không giống cung nữ bình thường, hiện tại đệ lại cảm thấy tẩu ấy không giống công chúa bình thường. Đệ còn nghĩ công chúa đều là kiểu không thể chịu khổ, ai ngờ……”

“Nữ nhân lão tử coi trọng có thể là người bình thường sao?” Lý Vụ đắc ý mà liếc hắn một cái.

Lý Thước lập tức giở bài nịnh hót: “Quá đúng, đại ca không phải người bình thường, vì thế nữ nhân huynh coi trọng đương nhiên cũng không bình thường. Tẩu tử xuất thân cao quý, dung mạo lại như hoa, tính tình ôn nhu săn sóc quả là tuyệt phối với người văn võ song toàn, tài cao át cả thiên hạ rồi lại có thể xuất khẩu thành thơ như đại ca!”

Lý Vụ cực kỳ mỹ mãn mà gật gật đầu: “Chính là như thế.”

Hai người đi vào một cửa hàng treo biển “Vân Nghê Các” thì vừa lúc thấy Thẩm Châu Hi đang quay lưng về phía bọn họ và mặc cả trả tiền.

Lý Côn chán đến chết đứng ở một bên, tay cầm không biết bao nhiêu đồ, bao lớn bao nhỏ, còn có mấy gói lá sen be bé.

Thấy bọn Lý Vụ tới mắt hắn lập tức sáng ngời: “Đại ca!”

Thẩm Châu Hi theo bản năng xoay người.

“A ——”

Nàng thiếu chút nữa đâm vào ngực Lý Vụ lúc này đã đứng sát, may cuối cùng nàng vẫn kịp ổn định thân thể.

Lý Vụ lộ vẻ mặt thất vọng nhìn khoảng cách giữa hai người: “Ngày thường nàng ngốc thế sao lúc này phản ứng lại nhanh vậy?”

Còn không phải bị hắn huấn luyện thành thế này hả?!

Thẩm Châu Hi không muốn hắn hiểu lầm nên nuốt xuống một câu oán trách giống làm nũng kia, ánh mắt nàng nhìn Lý Thước phía sau hỏi: “Sao hai người lại cùng tới thế?”

“Nàng không ở nhà chờ nên lão tử cũng chỉ có thể ra ngoài tìm người.” Lý Vụ rút tấm ngân phiếu trong ngực ra đập lên quầy nói, “Nàng cầm lấy, tùy tiện mà tiêu ——”

Thẩm Châu Hi vừa thấy số tiền trên ngân phiếu đã biết đây là lông dê hắn kéo từ trên người Vương cô nương. Nhìn dáng vẻ này có lẽ chuyến thăm tới Vương trạch của hắn không hung hiểm.

Tiểu nhị lúc này cầm một đống đồ màu sắc rực rỡ đi ra từ cửa sau. Trước khi hắn thấy ngân phiếu đặt trên quầy Thẩm Châu Hi đã vội vung tay lên, tay áo lướt qua một cái trên bàn đã trống không.

“Phu nhân, xiêm y ngài muốn đã mang ra hết, ngài nhìn xem thế này đã được chưa?” Tiểu nhị nói.

“Đừng gói vội ——” Thẩm Châu Hi nói xong quay đầu về phía Lý Vụ nói, “Ngươi tới vừa khéo, ta mua quần áo cho ba anh em ngươi, là quần áo để mặc đi gặp khách. Mọi người thử xem có vừa người không, nếu có chỗ nào không hợp thì có thể để tú nương sửa lại luôn.”

“Nàng chọn cho chúng ta ư?” Lý Vụ sửng sốt, lúc này mới chú ý thấy quần áo trong tay tiểu nhị đều là đồ của nam. Hắn tiện tay lật lật sau đó kinh ngạc hỏi, “Còn nàng thì sao?”

“Ta không thiếu xiêm y, đống đồ may ở Kim Ngọc Lâu lúc trước ta còn chưa mặc hết ấy.” Thẩm Châu Hi vui vẻ nói, “Chờ trở về trấn trên ta sẽ mang ra mặc thế là có quần áo mới, không cần lãng phí tiền lúc này.”

Vốn đang nói chuyện vui vẻ Thẩm Châu Hi lại phát hiện Lý Vụ trầm mặc khác thường.

“…… Làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi lộ vẻ nghi hoặc.

“Không mặc cũng đã lỗi thời, mọi người đều mặc quần áo mới, nàng cũng không thể ngoại lệ.” Lý Vụ mở miệng nói, “Chọn cái nàng thích đi, cứ mua thoải mái. Hôm nay không tiêu hết tấm ngân phiếu này thì lão tử không cho nàng về nhà.”

Thẩm Châu Hi do dự một lát, cuối cùng vui sướng cũng chiến thắng lý trí, trên mặt nàng là nụ cười sáng lóa như hoa xuân.

“Ta thật sự có thể tùy tiện mua sao?”



“Mua, mua hết con mẹ nó luôn.” Lý Vụ nói.

Thẩm Châu Hi hưng phấn cực kỳ, nàng vội xoay người nói với tiểu nhị: “Mang cái đai lưng hình phượng lúc trước ta đã xem ra đây, còn có cái áo thêu phượng màu hoa phượng tiên có hoa văn quả nho……”

“Phượng tới phượng đi tục khí quá,” Lý Vụ đứng ở quầy hỏi tiểu nhị, “Lấy cho nàng mấy món xiêm y thêu hình vịt ấy.”

Thẩm Châu Hi lờ tịt cái tên nhãi đứng bên cạnh mà tiếp tục nói: “Còn có cái váy hoa văn cây kim ngân màu đậu côve, váy cẩm thêu chim màu xanh……” Nàng nói liên tiếp một hơi cả đống quần áo mình thích. Tiểu nhị nghe đến cuối cùng mặt đã nghệt ra, không biết là có nhớ hết không.

“Phu nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi lấy ngay.”

Tiểu nhị chạy ào ào lên lầu hai, còn Thẩm Châu Hi thì nhìn Lý Vụ và hỏi: “Tri phủ nói gì với ngươi thế?”

“Cảm tạ ta cứu con gái ông ta.” Lý Vụ nói.

Thẩm Châu Hi lắp bắp kinh hãi: “Vương cô nương thật sự là con gái tri phủ sao?”

“Không chỉ vậy.” Lý Vụ nói, “Vương Văn Trung có ba thê thiếp, bảy đứa con nhưng chỉ có Vương Thi Vịnh là đứa con gái duy nhất. Ông ta cực kỳ chiều đứa con gái này, lần này cũng thế, vì ân cứu mạng ông ta còn thưởng cho ta một vị trí bách hộ (quản lý trăm binh lính).”

“Tri phủ Từ Châu này biết báo ân, hẳn là quan tốt.” Thẩm Châu Hi vui vẻ nói.

“Nếu không để lộ mặt xấu xa của mình là quan tốt —— vậy ông ta đúng là quan tốt.” Lý Vụ châm chọc mà kéo kéo khóe miệng, “Nếu nàng ở đó là có thể thưởng thức được bộ dạng cao cao tại thượng của tri phủ đại nhân rồi. Ở trong mắt kẻ đó việc ta được gọi tới nói chuyện với ông ta chính là một đặc ân. Ông ta thưởng một vị trí bách hộ cho ta cũng không phải vì muốn báo ân mà là hy vọng chúng ta biết điều cách con gái của ông ta xa một chút.”

“Nhưng ngươi và Vương cô nương đâu có chuyện gì ——”

“Có vài kẻ bị mù, luôn cho rằng bản thân là cái chổi nạm vàng nạm bạc, ai cũng nhòm ngó, ai cũng định cướp.” Lý Vụ hùng hổ nói, “Ta nhổ! Lão tử đâu có chọn phân —— sao có chuyện cái gì cũng vơ vào người!”

“Vương cô nương đắc tội ngươi lúc nào thế?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi.

“Nàng ta phiền.” Lý Vụ không hề nghĩ ngợi đã không kiên nhẫn đáp, “Mà phiền nhiễu người khác chính là tội lớn —— lão tử trăm công ngàn việc, bận tới độ chính mình còn chưa lo hết làm sao còn thời giờ nghe nàng ta chít chít? Nàng ta chỉ trả tiền giữ bí mật chứ có trả tiền tâm sự đâu!”

Thẩm Châu Hi lập tức sợ hãi, miệng vội ngậm luôn. Nàng cảm thấy ngày thường mình nói cũng nhiều —— ít nhất là nhiều hơn Vương cô nương, có thể ngoài miệng Lý Vụ không nói nhưng liệu hắn có thầm cảm thấy nàng phiền hay không?

Nghĩ thế nên Thẩm Châu Hi lập tức phát hiện lúc nàng và Lý Vụ ở bên nhau nàng thường nói quá nhiều. Thật là kỳ quái, nàng vốn không phải người nói nhiều như thế.

Đều do tên rắm thối này, lúc ở bên cạnh hắn rất khó duy trì tiết tấu của bản thân. Cả ngày hắn cứ lải nhải, làm nàng cũng không nhịn được chít chít một đống.

Rõ ràng trước khi ra khỏi cung nàng vẫn rất đoan trang văn nhã cơ mà! Nhưng nhìn nàng hiện tại xem, cả ngày rắm này rắm nọ ——

Đều là do cái tên rắm thối này!

“Sao nàng không nói lời nào?” Lý Vụ bỗng nhiên nhìn về phía nàng, mày thì nhíu chặt lại, “Lão tử nói nhiều như vậy nàng lại chỉ nói vài chữ qua loa. Có phải nàng không muốn nhìn thấy lão tử, có phải nàng ngại lão tử nói nhiều phiền lòng hay không?”

Hắn bùm bùm chất vấn liên hồi khiến Thẩm Châu Hi ngây hết cả người.

“…… Nhưng không phải ta nói nhiều ngươi sẽ cảm thấy phiền phức ư?”

“Nàng không phiền phức, dù có nói nhiều cũng không phiền.” Lý Vụ buột miệng thốt ra.

Thẩm Châu Hi há hốc mồm, mặt lập tức nóng bỏng.

“Tam đệ, mau xem…… đệ đang nhìn gì thế?” Lý Côn quay lại thấy Lý Thước lúc này đang cầm một cái áo choàng mà nhìn chằm chằm.

“Đệ thấy Tước Nhi trên cái áo choàng này đều có đôi có cặp.” Lý Thước thở dài một hơi.

“Ta chả hiểu gì sất……” Lý Côn lộ vẻ mặt mờ mịt.

“Nghe không hiểu mới tốt.” Lý Thước mang vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, “Đệ còn không muốn hiểu kia kìa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play