Lý Thước mang theo ánh mắt xấu hổ, Lý Côn mang theo ánh mắt nghi hoặc, Lý
Vụ phồng mắt lên không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi khóc ròng nói: “Thất thần làm gì, chẳng lẽ các ngươi không quen biết đại ca của các ngươi hả?!”
Lý Thước nhìn thi thể không đầu trên mặt đất, lại nhìn khuôn mặt xanh mét
của anh hắn ở bên cạnh thì nghĩ thầm: Hắn xác thật có chút không quen
biết.
“…… Tẩu tử, làm sao vậy?” Lý Thước hỏi.
Thẩm Châu Hi khóc lóc kể một loạt chuyện vừa xảy ra cho bọn họ. Lúc này Lý
Thước và Lý Vụ liếc nhau, dần dần hiểu được tình thế, chỉ có Lý Côn vẫn
mờ mịt.
“…… Đều tại đại ca ngươi tham
tiền mới dẫn tới cảnh anh em bất hòa cuối cùng hại người hại mình và
chết cũng không được toàn thây!”
Thẩm
Châu Hi đập lên mặt đất rồi thương tâm muốn chết nói: “Tướng công, ngươi thật không phải người mà … Ngươi bỏ lại một nữ tử nhu nhược như ta thì
về sau ta phải làm thế nào mà sống đây…”
Biểu tình của nàng cực kỳ kích động, nước mắt đầy mặt. Còn chưa nói xong
nàng bỗng dưng ngây ra sau đó cả người thẳng tắp ngã ra sau.
Lý Vụ theo phản xạ có điều kiện muốn đi đỡ lại bị Lý Thước chắn một bước ở trước mặt sau đó tên kia vội duỗi tay ra đỡ lấy Thẩm Châu Hi đã ngất
xỉu.
Lý Thước quay đầu ra hiệu cho Lý Vụ, lại hơi lắc đầu, gần như khó mà nhận ra. Lý Vụ đành phải dừng bước, âm
thầm cắn chặt răng nhìn một nam nhân khác đỡ nữ nhân của hắn lại còn
duỗi tay muốn ấn nhân chung của nàng.
Ai
biết lúc này bà nương điên kia lại đột nhiên trợn mắt giữ chặt lấy ống
tay áo Lý Thước mà khóc không thành tiếng: “Các ngươi tha thứ cho đại ca của các ngươi đi! Một nữ tử nhu nhược như ta không có cách nào cho hắn
xuống mồ an ổn, đều phải dựa vào hai người các ngươi hỗ trợ mới được……”
Lý Côn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm sau đó gãi gãi đầu nói: “Lắc lư, heo heo bị điên……”
Lý Thước nói: “Tẩu tử yên tâm đi, chúng ta và đại ca có cảm tình nhiều năm như vậy, hiện giờ tình nghĩa không còn thì vẫn còn nhân nghĩa. Đại ca
đã tự nhận kết cục của mình thì chuyện đã qua chúng ta cũng để nó theo
gió bay đi.”
Thẩm Châu Hi nhìn về phía kẻ bị tước đoạt thân phận và đang lấy thân phận một kẻ thần bí để đứng bên cạnh sau đó biểu tình bi thống, lã chã chực khóc nói:
“Lý đại ca, tuy chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau rồi kết bạn mà đi chung
nhưng nếu ngươi đã ở đây vậy nhất định cũng là người có lòng nhiệt
tình…… Ngươi có thể giúp đỡ bọn họ để chồng ta có được nơi yên giấc
không?” Thẩm Châu Hi ngậm nước mắt nói một cách chân thành tha thiết,
“Chồng ta tuy keo kiệt, ấu trĩ, dông dài, kiêu ngạo, thích đánh rắm còn
thực không tự mình biết lấy…… nhưng hắn không đến mức phải lưu lạc thành cô hồn dã quỷ đúng không?!”
Ba nam nhân
đã bị nàng sắp xếp thân phận đến rõ ràng, Thẩm Châu Hi cảm thấy biểu
hiện của mình thực tốt, tên sát thủ đang rình mò tất nhiên cũng sẽ bị kỹ thuật diễn xuất cao siêu của nàng thuyết phục mà mang theo đầu người về báo cáo.
Nhưng không biết sao mọi người lại yên tĩnh như thế.
Thẩm Châu Hi dùng hai mắt vô tội đẫm lệ nhìn Lý Vụ để thúc giục cái tên rắm
thối không có nhãn lực này đuổi kịp bước chân của nàng.
Lý Vụ siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “…… Tuy rằng chồng
ngươi keo kiệt, ấu trĩ, dông dài, kiêu ngạo, thích đánh rắm còn không tự mình hiểu lấy nhưng người chết là lớn nhất, ta sẽ giúp ngươi.”
Nói làm là làm, ba người Lý Vụ lập tức tìm một mảnh đất ở trong rừng để làm nơi chôn cất cho tên họ Giang kia.
“Đây là bộ quần áo chồng ta mặc vào phút cuối, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm
để coi như nhìn vật nhớ người……” Thẩm Châu Hi nức nở lột cái áo choàng
có hoa văn thêu vịt kia sau đó nhanh chóng sờ soạng ngân phiếu giấu
trong đó.
Ngân phiếu vẫn còn, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, nàng cực kỳ tự nhiên mà ôm áo choàng kia vào lòng, sau đó lại
thật lòng khóc rống lên: “Tướng công! Ta sẽ chăm sóc bản thân và hai đứa em trai ngươi thật tốt, ngươi an tâm mà đi đi! Kiếp sau đầu thai nhất
định phải làm người tốt ——”
Nàng tiện tay dứt một cây cỏ đuôi chó bên cạnh thay thế bia mộ mà cắm phía trước ngôi mộ. Tên lòng lang dạ sói này chết rồi còn có kẻ giúp hắn hạ táng, còn A Hoàng của nàng thì sao? A Hoàng của nàng còn chưa được vào gia phả Lý
gia đã ngã xuống kia kìa.
Nghĩ tới A
Hoàng vô tội nay đã mất mạng nên nước mắt Thẩm Châu Hi lại rơi như mưa.
Biểu tình của nàng bi thương, nàng khóc ròng nói: “Tên ma quỷ nhà ngươi
hại không ít người, cũng hại ta thành quả phụ! Ngươi bất nhân nhưng ta
lại không thể bất nghĩa. Điều kiện nơi này đơn sơ, ngươi chỉ có thể chấp nhận một chút. Dù ta phải đập nồi bán sắt cũng sẽ nghĩ cách dời ngươi
về quê……”
Lý Vụ cắn răng hàm nhìn nàng biểu diễn.
Lý Thước không nhịn được lôi kéo Lý Côn quỳ xuống trước mộ, biểu tình phức tạp mà dập đầu: “Đại ca, ân tâm đi thôi.”
Lý Vụ nắm tay chặt tới nỗi khớp xương kêu khanh khách.
Thẩm Châu Hi lấy khăn tay ra xoa xoa nước mắt, dưới sự khuyên can của Lý Thước nàng mới run rẩy đứng lên.
“Tẩu tử, hiện tại chúng ta……” Lý Thước nói với nàng nhưng ánh mắt lại nhìn Lý Vụ ở bên cạnh.
“Tẩu tử của ngươi như thế này mà lên đường thì cũng khó, không bằng chúng ta tìm một thôn xóm gần đây để nghỉ tạm một đêm, ngươi thấy sao?” Lý Vụ
hỏi.
“Cũng tốt.” Lý Thước nói xong dừng một chút sau đó muốn nói lại thôi.
“Còn có vấn đề gì ư?” Lý Vụ hỏi.
“Chúng ta chỉ có một con ngựa……” Lý Thước nói ít ý nhiều, sau đó lập tức rũ mắt nhìn dưới đất.
Một tiếng răng rắc giòn vang do Lý Vụ siết tay chặt quá vang lên. Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đại ca ngươi lúc sinh thời tín nhiệm
ngươi nhất, vậy để ngươi chở tẩu tử của ngươi về khách điếm rồi lại cho
xe tới đón chúng ta.”
Lý Thước thở dài rồi đỡ lấy Thẩm Châu Hi lúc này vẫn nhập tâm mà nức nở: “…… Tẩu tử, đi thôi.”
“A Hoàng……” Thẩm Châu Hi ngước hai mắt đẫm lệ nói.
“Có xe bò, chúng ta đương nhiên sẽ đem A Hoàng về.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi an tâm rồi.
Nàng được Lý Thước đỡ lên ngựa, sau đó tên kia ngồi phía sau nàng. Hắn giữ
chặt dây cương và vội kẹp bụng ngựa chạy ngay dưới ánh mắt chết chóc của Lý Vụ.
Chờ Thẩm Châu Hi và Lý Thước chạy đi xa Lý Côn mới mang vẻ mặt nghi hoặc mà vuốt cái đầu tròn vo.
“Tam đệ và tẩu tử không cần chúng ta sao?”
Lý Vụ cho hắn một cái nhìn lạnh băng: “Đệ không nói gì thì cũng không ai bảo đệ câm đâu.”
Hắn đi đến ven đường tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, Lý Côn không tìm
được tảng đá nào thì ngồi xổm bên người hắn giống con chó lớn hồng hộc
thở.
Để tránh khả năng bị truy tung nên Lý Thước cố ý đi bảy tám dặm đường mới
dừng lại ở một gian nhà cho thợ săn ở trong rừng ghé lại nghỉ tạm.
Lý Thước không yên tâm để mình Thẩm Châu Hi ở lại trong phòng nhỉ nên mượn một cái xe bò từ thôn trang dưới chân núi và mang theo nàng đi đường
quan đạo trở lại đón Lý Vụ và Lý Côn cùng xác A Hoàng đã lạnh ngắt. Bọn
họ cùng nhau trở về căn nhà nhỏ trong núi.
Thẩm Châu Hi ngồi trên xe bò lại vì A Hoàng mà chảy không ít nước mắt. Sau
khi xuống xe nàng vuốt cái bờm của A Hoàng, lặng lẽ khóc không muốn rời
đi.
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm một chỗ an táng nó thật tốt.” Lý Vụ đứng ở bên cạnh nàng nói.
“Nó gọi là Lý Quyên.” Thẩm Châu Hi thương tâm nói.
“…… Chết rồi còn sửa tên được hả?”
“Có thể, cái này gọi là gia phong.”
Lý Vụ muốn mở cái đầu xinh đẹp của nàng ra xem trong đó là cái dạng tào phớ gì nhưng hắn luyến tiếc.
“Được, ta sẽ tìm chỗ tốt để an táng Lý Quyên.” Lý Vụ lại hứa hẹn.
Thẩm Châu Hi thút tha thút thít, lưu luyến từng bước đi vào nhà gỗ.
Lý Vụ quay đầu nói với Lý Thước đang cụp mi rũ mắt đứng ở phía sau giống
như đang chờ bị phạt: “Đi, mau dọn A Hoàng vào phòng bếp.”
Chạng vạng ngày hôm ấy có một nồi thịt tiêu cay được bưng lên đặt ở bàn gỗ cũ trong nhà. Từng tảng thịt lớn được nấu trong nước ớt đỏ tươi, đường gân nửa trong suốt kéo dài qua khối thịt được nấu mềm nát, mùi vỏ quế và
rau thơm bay quanh bốn phía kèm theo đó là khói bốc lượn lờ.
Lý Vụ duỗi đôi đũa gắp một khối thịt mang theo bì, từng giọt nước canh đỏ
tươi nhỏ xuống, bên dưới đáy nồi là táo đỏ chín rục. Hắn gắp miếng thịt
ấy và mặc kệ ánh mắt khát vọng của Lý Côn để bỏ vào bát Thẩm Châu Hi.
“Nếm thử đi.” Lý Vụ lời ít mà ý nhiều nói.
Thẩm Châu Hi khóc cả ngày nên sức lực gần như đã dùng hết, dù trước mặt là
đồ ăn ngon nhưng cứ nghĩ tới Lý Quyên đệ tam là nàng lại bi thương. Nàng không có khẩu vị nhưng cũng không muốn để Lý Vụ thất vọng nên nàng vẫn
gắp miếng thịt kia lên cẩn thận bỏ vào miệng.
Hương liệu và vị cay nóng vọt lên, giống như đại quân thần tốc chỉ trong chớp mắt đã khiến khoang miệng nàng như thức tỉnh.
Đói khát thức tỉnh, lúc này Thẩm Châu Hi mới nhớ tới cả ngày nay nàng chưa
từng uống một giọt nước hay ăn một hạt cơm nào. Nàng mang theo thành
kính nhẹ nhàng cắn miếng thịt kia, nước canh theo miếng thịt chảy ra bọc lấy đầu lưỡi của nàng.
“Đây là thịt gì
thế?” Thẩm Châu Hi bị mỹ vị này thuyết phục, nàng kinh ngạc cảm thán
nói, “Vị này không giống heo bò hay dê, trước giờ ta chưa từng ăn!”
“Là thịt hoẵng.” Lý Vụ nói xong lại gắp một miếng thịt nạc mang bì bỏ vào
bát cho nàng và thúc giục, “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, hôm nay ngươi cũng vất vả rồi.”
Thẩm Châu Hi cảm động mà nhìn hắn. Tên rắm thối này cũng có lương tâm, còn biết nàng vất vả.
“Hôm nay tẩu tử thật sự làm đệ giật cả mình.” Lý Thước cũng gắp một miếng
thịt mang bì bỏ vào bát cho nàng và tán thưởng nói, “Tẩu tử có dũng có
mưu, thật là cân quắc không nhường tu mi, so với đám nữ tử nũng nịu khác thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần ——”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt nói: “Cũng không tính là gì, chẳng qua dưới tình thế cấp bách ta mới tùy cơ ứng biến thôi……”
Lý Thước lắc lắc đầu, kiên trì khen: “Đệ đã từng tiếp xúc với nhiều nữ
nhân, không nói một ngàn cũng có một trăm, các nàng sẽ không nghĩ tới
phản kháng trong tình trạng nguy hiểm, càng không phấn đấu quên mình
cùng kẻ cắp tranh vũ khí. Bọn họ cũng sẽ không nhanh trí hành động theo
hoàn cảnh như tẩu…… Bất kẻ từ phương diện nào thì tẩu đúng là người trăm dặm mới tìm được một.”
Lý Vụ trừng mắt, một bộ vô lại nói: “Nữ nhân lão tử chọn —— mà lại chỉ có trăm dặm mới tìm được một hả?”
“Không không không, ngàn dặm mới tìm được một cũng không ngoa.” Lý Thước vội
vàng bổ sung, “Nói trăm dặm mới tìm được một không phải bởi vì tiểu đệ
kiến thức hạn hẹp không hiểu biết hay sao?”
Lý Vụ nghe thấy hắn bổ sung lời này mới vừa lòng gật đầu mà bỏ qua. Lý
Thước lấy lòng mà tươi cười sau đó lại gắp một miếng thịt cho vào bát
nàng.
“Lắc lư ngoan, heo heo bị ngã, ăn thịt thịt bổ thịt thịt……” Lý Côn cũng học theo mà gắp một miếng thịt cho Thẩm Châu Hi.
Đống thịt trong bát nàng cao như núi, có một miếng còn lăn ra, Thẩm Châu Hi
bị bọn họ cảm động đến thiếu chút nữa lại khóc như mưa.
Nàng lớn từng này nhưng chưa từng được người ta khen như thế này đâu!
“Sát thủ Hàn Phùng Niên phái tới đã về phục mệnh, nếu phát hiện sai người thì chúng ta phải làm sao?” Lý Thước hỏi.
“Chuyện sau này thì để sau này tính.” Lý Vụ gắp một miếng thịt lên bỏ vào bát
Lý Côn rồi lại gắp miếng khác bỏ cho Lý Thước. “Chờ bọn họ phát hiện
Dương Châu không có Chân Da, Ung Châu không có Chu Châu thì chúng ta đã
sớm tới Từ Châu. Tay Hàn Phùng Niên có dài cũng không thể vươn quá xa
khỏi địa phận của Võ Anh quân, nếu hắn dám ——”
Lý Vụ nhếch mép, không chút để ý nói: “Thư An tiết độ sứ sẽ rất vui lòng chặt cánh tay đắc lực của Thuần Vu An.”
“Nhưng chúng ta không có người đảm bảo thì không thể vào Từ Châu.” Thẩm Châu Hi lo lắng nói.
“Hiện tại phiền lòng có ích lợi gì? Tới Từ Châu rồi lão tử sẽ đào hầm mang
nàng vào.” Lý Vụ không để bụng mà bình thản nói. “Phiền não đều do tự
tìm, có thời gian đó thì không bằng ăn thêm hai miếng thịt, tích cóp sức lực cho sau này.”
Lý Vụ nói rất có đạo
lý, Thẩm Châu Hi gật gật đầu sau đó gắp một miếng thịt mềm bỏ vào miệng. Thịt hoẵng thực thơm! Về sau hồi cung nàng phải bảo đám đầu bếp của Ngự Thiện Phòng nấu món này mới được!
Ăn
uống no đủ rồi Lý Thước phụ trách thu thập tàn cục, Lý Côn không biết đã lắc lư đi chỗ nào, Thẩm Châu Hi thì tìm được Lý Vụ đang dọn dẹp nhà
cửa: “Ngươi chôn Lý Quyên ở đâu rồi? Ta muốn đi xem……”
Lý Vụ lập tức đờ người, sau đó hắn ngẩng đầu cực kỳ nghiêm túc nói: “Nàng
xem căn nhà này nhiều bụi bẩn như thế này buổi tối nàng có ngủ được
không? Nàng đã không hỗ trợ rồi còn mang thêm phiền cho ta là sao?”
“Ta chỉ nhìn một cái thôi là về……” Thẩm Châu Hi khẩn cầu nói.
“Thấy mồ như thấy ngựa, nàng không biết cái này ư? Đừng nhìn nữa, phải nén bi thương mới qua được.” Lý Vụ đứng dậy nhét cái chổi vào tay nàng sau đó
nói, “Đây là chỗ tối nay nàng ngủ, mau tự quét tước đi, ta phải đi giúp
Tước Nhi thu dọn phòng bếp.”
Thẩm Châu Hi thất vọng cầm cái chổi nhưng không thể không thừa nhận Lý rắm thối nói đúng.
Thấy cũng chỉ khiến nàng thương cảm hơn thôi.
Lý Quyên, ngươi yên tâm đi nhé. Kiếp sau lại làm người họ Lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT