"Không ai nói với hai người việc không được đến bệnh viện sao?" Thập Nhất nghiêm mặt nhìn Lã Phong và Thần Vũ đang có mặt trong phòng bệnh của Quách Tần: "Bộ hai người muốn bị chụp hình rồi chứng thực tin đồn đánh nhau luôn phải không?"

Lã Phong vội vàng đứng dậy giải thích: "Em đảm bảo không có chó săn đi theo đâu. Thật đó! Em đã quan sát kỹ rồi."

Thập Nhất không nói nữa, bỏ qua bọn họ đi tới bên cạnh Quách Tần.

"Phương tổng, tiền bối chỉ muốn đến thăm hỏi tôi thôi, cô đừng giận."

"Tôi không giận. Cậu thế nào rồi?"

Quách Tần đã được bác sĩ cho phép xuất viện vào ngày mai, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một, hai ngày là hắn có thể tham gia chương trình rồi. Tuy nhiên, bởi vì scandal đánh nhau trước đó nên vết thương trên trán hắn sẽ là một vấn đề.

"Phương tổng, cô mau nhìn xem nè, nếu tôi để tóc xuống thế này sẽ không có ai nhìn thấy được nó hết." Quách Tần hào hứng khoe khoang với Thập Nhất cách che giấu vết thương hắn mới nghĩ ra.

Chàng trai đổi sang kiểu tóc mái ngố khiến gương mặt càng thêm phần non trẻ và ngây ngô, nói hắn là học sinh cấp ba cũng không ai nghi ngờ.

"Thế lúc cậu nhảy nhót thì sao?"

"À… phải rồi nhỉ?" Quách Tần ỉu xìu vì ý tưởng thất bại, nhưng hắn lại rất nhanh nghĩ ra một cách khác: "Vậy lúc nhảy tôi sẽ đội mũ vào."

"Ngốc! Chẳng lẽ cậu định đội mũ từ đầu đến cuối chương trình chắc?"

"Có sao đâu. Tôi càng khác biệt thì khán giả càng chú ý đến tôi mà. He he…"

Hai người bận rộn trò chuyện mà dường như quên đi mất sự hiện diện của Thần Vũ và Lã Phong đang đứng ngay phía sau. 

Chứng kiến khung cảnh ấy, trong ánh mắt của hai người đàn ông đều hiện lên điều gì đó thật tương tự.

Mãi đến lúc Thập Nhất đi ra ngoài nghe điện thoại thì Thần Vũ mới chủ động nói chuyện với Quách Tần: "Tôi và Lã Phong đến đây là muốn xin lỗi cậu vì việc khiến cậu phải bị thương. Hôm ấy cả hai bọn tôi đều quá nóng nảy."

"Hai tiền bối không cần cảm thấy có lỗi đâu ạ. Mọi chuyện đều bắt đầu từ em mà ra. Híc… Mặc dù Phương tổng nói vụ việc này đã giúp chương trình thu hút truyền thông miễn phí nhưng em vẫn áy náy lắm…"

Quách Tần vừa nói xong, Lã Phong đang ngồi nghịch điện thoại bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần săm soi cùng nghi hoặc.

Nói là cả hai cùng đến xin lỗi, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mình Thần Vũ nói chuyện thôi. 

"Cậu là người bị hại mà áy náy gì chứ. Thân là tiền bối, lẽ ra chúng tôi không được hành động như vậy trước các thực tập sinh mới đúng. Haizz… Bây giờ tôi đang xấu hổ muốn chết đây."

"Không có đâu ạ! Tiền bối Thần Vũ lúc nào cũng ngầu, là hình mẫu ước mơ mà thực tập sinh bọn em luôn muốn hướng tới."

"Vậy sao? Ha ha… cảm ơn cậu."

"Quách Tần…" Lã Phong đột ngột lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện đang vui vẻ: "Mấy hôm nay cậu ở bệnh viện có người thân nào chăm sóc không?"

"Hì… em làm gì còn người thân nào đâu ạ. Cũng may Phương tổng là một người chủ tốt, cô ấy thường xuyên vào thăm em lắm, có hôm còn ngủ lại đây nữa."

Quách Tần vô tư trả lời thật thà, như không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt đối phương.

"Nhờ vậy em mới biết Phương tổng có sở thích xem phim kinh dị vào buổi đêm ấy, làm em mấy lần…" Quách Tần nói đến đây thì bối rối gãi đầu, hai má hồng lên như đang nghĩ đến điều gì xấu hổ. Cậu lúng túng nói qua loa vế sau: "Coi phim kinh dị mặc dù hơi sợ nhưng mà cũng vui."

"À…" Lã Phong khẽ cảm thán một tiếng đầy ý tứ: "Bây giờ tôi mới biết Phương tổng là người chu đáo đến nổi ở lại bệnh viên trông thực tập sinh ốm như vậy đó. Anh không thấy bất ngờ sao Đại Thần Vũ?"

Thần Vũ không dưng bị lôi vào, anh chỉ ừ hử một tiếng, không tỏ thái độ gì.

Lã Phong ra vẻ gần gũi với Quách Tần, ôm vai bá cổ như anh em chí cốt, thân mật hỏi chuyện: "Tôi tò mò hai người đã làm những gì suốt thời gian ở riêng trong một căn phòng đấy?"

"Tiền bối, anh đừng nói những lời dễ hiểu nhầm như vậy."

"Lời nói của tôi rất thẳng thắn, là cậu muốn gây hiểu nhầm trước thì đúng hơn. Làm gì có cái kiểu đang kể giữa chừng lại kết thú với cái bản mặt mờ ám kia?" Nụ cười của người đàn ông thật rạng rỡ nhưng đem đến cảm giác uy hiếp rất mạnh mẽ: "Hãy kể thật chi tiết vào, trước khi tôi giúp cậu được nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."

Bả vai Quách Tần hơi nhói lên vì Lã Phong đang cố tình dùng sức mạnh với cậu ta.

"Đây là chuyện riêng của tôi, dù anh là tiền bối cùng không thể làm vậy."

"Ha… Chuyện riêng? Vậy chứ thằng nhóc nào đã cố tình nói lấp lửng chuyện riêng ra trước mặt tôi vậy? Nghĩ tôi không nhận ra mục đích của cậu ư? Quách Tần, người như cậu tôi gặp còn nhiều hơn số muối cậu ăn đấy."

"Tôi không hiểu tiền bối nói gì hết. Anh mau buông tay ra."

Thần Vũ trông thấy một màn đang diễn ra trước mắt, cau mày đứng dậy: "Lã Phong, thôi việc ức hiếp Quách Tần đi, đừng có gây thêm rắc rối nào cho tôi nữa. Không phải bảo tới đây xin lỗi sao? Xong việc rồi thì đi về."

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với cậu ta hết, người tôi phải xin lỗi chỉ có chị Khả Mạn thôi. Còn cậu ta…"

Lã Phong liếc qua người con trai đang bị hắn ôm chặt vai, miệng hắn cười khẩy: "Là tự cậu ta nhảy vào hứng lấy nắm đấm của tôi đấy chứ? Thậm chí cậu ta cũng là nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn trước đó."

Có quá nhiều sự trùng hợp khiến Lã Phong không thể không nghi ngờ. Tính tình hắn hay là mối quan hệ gay gắt của hắn và Thần Vũ chẳng một ai trong công ty không rõ.

"Đôi mắt sáng đấy, có vẻ cậu là người thông minh nhỉ? Nói thử xem cậu đã tốn bao nhiêu thời gian để quan sát bọn tôi và lên kế hoạch vậy?"

Quách Tần muốn thoát khỏi sự kèm cặp của cánh tay Lã Phong nhưng sức lực lại hoàn toàn thua kém. Hắn tức giận đến đỏ mắt: "Anh mới là người ra tay với tiền bối Thần Vũ trước. Còn tôi thì suýt chút nữa không thể tham gia chương trình, anh nghĩ một thực tập sinh như tôi tại sao phải cố tình gây chuyện để làm mất cơ hội debut hả?"

Lý luận chặt chẽ đấy nhưng Lã Phong càng tin vào trực giác của hắn hơn, đặc biệt là khi cậu ta cứ quẩn quanh bên cạnh Phương Khả Mạn.

"Nghe nói cậu đã trượt vài lần đánh giá rồi nhỉ? Cậu có chắc mình sẽ chiến thắng cuộc thi và debut thành công không? À phải rồi… trong cái giới này ai mà không biết tin đồn Phương Khả Mạn rất thích dùng quy tắc ngầm với thực tập sinh." 

Lã Phong nhìn Quách Tần đầy chế nhạo, cứ như đã nhìn thấy nội tâm đen tối của đối phương: "Thế nào? Có muốn làm Lã Phong thứ hai không?"

"Đủ rồi!!!" 

Thần Vũ không nhịn được nữa, đi tới nắm cổ áo Lã Phong, kéo hắn tách khỏi chàng trai đang bị tổn thương vì những lời xúc phạm kia.

"Lã Phong, đừng nghĩ rằng ai cũng giống như cậu!"

"Giống tôi? Giống tôi thì sao nào?" Gương mặt Lã Phong vẫn đầy kiêu ngạo, hắn bình thản chỉnh trang lại cổ áo vừa bị nắm, mỉm cười nói với Thần Vũ: "Có rất nhiều người muốn được như tôi mà không được đó, phải không tiền bối?"

Thần Vũ nhíu chặt lông mày, cuộn tròn nắm đấm, anh đang rất cố gắng để nhịn lại mong muốn đánh thẳng vào gương mặt ngứa đòn kia.

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói nữ đột ngột vang lên. 

Là Thập Nhất đã quay trở lại.

Cô nhận ra không khí trong phòng có chút có chút kỳ lạ, hai tên đàn ông đang đứng kia giống như sắp đánh nhau đến nơi, còn Quách Tần thì…

Khoảnh khắc cô gái lướt qua hai người Lã Phong và Thần Vũ, trái tim ai đó lặng lẽ tan vỡ trong im lặng…

Thập Nhất đứng trước mặt Quách Tần, đưa tay nâng gương mặt đang cúi gằm của hắn lên, đôi mắt đỏ au, ảm đạm  lập tức đập vào mắt cô.

"Mở miệng nói, có chuyện gì?"

Câu hỏi ấy giống như công tắc mở, làm đôi mắt nhanh chóng phủ thêm một lớp sương mờ.

"Dám khóc tôi sẽ để cậu ở lại bệnh viện thêm một tháng."

Quách Tần có vẻ sợ lời đe dọa của Thập Nhất, hắn mím môi nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống.

"Phương tổng à, chuyện này-"

"Người tôi muốn hỏi là Quách Tần."

Lời giải thích của Thần Vũ bị từ chối dứt khoát, anh cụp mắt rơi vào trầm mặc.

Lã Phong cảm thấy bất an, há miệng định nói nhưng một thanh âm nghẹn ngào đã vang lên trước: "Tiền bối Lã Phong, tôi biết anh ghét tôi vì khiến anh dính vào scandal bạo lực. Tôi cũng tự cảm thấy có lỗi và áy náy nhưng điều đó không có nghĩa anh được quyền trút giận lên tôi bằng cách vu khống. Tôi không có thù oán, càng không có động cơ gì để phải cố tình hãm hại cho hai người cả." 

Lợi dụng với trút giận cái quái gì gì??? Lã Phong trợn mắt nhìn chàng trai đang nói chuyện với mình bằng gương mặt đáng thương đầy ấm ức. 

Ha… Hắn đã quá khinh thường thằng nhóc này rồi!

Quách Tần rưng rưng nước mắt, tiếp tục lên án (mách lẻo) đối phương bằng gương mặt vô (số) tội: 

"Tôi không hề có tâm tư lợi dụng Phương tổng hay quy tắc ngầm để debut. Tôi càng không muốn trở thành Lã Phong thứ hai, bởi vì tôi… sẽ đường hoàng đứng bên cạnh người con gái tôi thích, bằng chính tài năng và sức lực của mình!"

Những câu cuối như cái tát thật mạnh vào sự kiêu ngạo của Lã Phong, một tình nhân như hắn mãi mãi cũng không thể đường hoàng đứng bên cạnh Phương Khả Mạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play