Ban ngày bầu trời còn rõ xanh ngắt mà bây giờ đã bị giăng kín bởi mây đen, tiếng sấm vang rền báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập tới. 

Trông thấy tình hình thời tiết không ổn, Quách Tần lo lắng nói với cô gái duy nhất đang ở trong phòng: "Phương tổng, nếu giờ cô không về, chút nữa mưa tới đi đường sẽ nguy hiểm hơn đó."

"Hôm nay tôi ở lại với cậu."

"Hả? Nhưng ngày mai cô còn buổi ghi hình nữa mà."

"Tôi đâu thể để một mình cậu ở lại đây."

"Phương tổng không cần lo về điều đó đâu. Tôi vốn là trẻ mồ côi nên phải tự lập từ nhỏ, chỉ mới thế này mà không tự lo được thì sao có thể sống đến chừng này tuổi."

Quách Tần đã quen với việc sẽ nhìn thấy ánh mắt thương xót của đối phương khi nghe hắn nhắc đến việc này. Nhưng với cô gái kia thì không, không ngạc nhiên, không thương cảm, cô tỏ ra rất bình thường với gia cảnh của hắn.

"Cậu lo được hay không cũng không ảnh hưởng tới việc tôi ở đây. Đó là trách nhiệm của người đã ký hợp đồng lao động với cậu."

"Cô sẽ kiệt sức nếu cứ phải-"

Lời nói của Quách Tần bị ngăn lại bởi một quả nho vừa được đút vào miệng.

Thập Nhất tiếp tục cho hắn thêm vài quả nữa, vừa nói: "Tôi là sếp, cậu chỉ cần nghe lời tôi thôi."

Chàng trai bị ép ăn đến phồng hai má, giống như hamter dương đôi mắt to tròn ấm ức nhìn cô.

Thập Nhất biết Quách Tần mới ăn xong nên thật ra cũng không dám đút nhiều, mặc dù bộ dạng lúc này của hắn cực kỳ gây nghiện.

"Nghỉ ngơi đi. Tôi ở ngay giường bên cạnh, có gì cứ gọi."

Bên ngoài đã bắt đầu rơi những hạt nước đầu tiên, ngày một nặng hạt, thông qua của kính có thể trông thấy cả bầu trời đen kịt nặng trĩu.

Trong không gian âm u ấy, bên tai Quách Tần không ngừng vang lên âm thanh ù ù man rợ, đột nhiên…

"A…"

"A…"

Hai tiếng hét lớn liên tiếp vang lên, Thập Nhất ngẩng đầu trông qua chiếc giường bên cạnh, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng trai.

"Phương tổng à… cô… nếu xem phim kinh dị có thể đeo tai phone vào không?"

"Tôi mở âm lượng nhỏ nhất rồi mà cậu vẫn nghe được hả?"

Quách Tần không nhịn được mắng thầm đối phương, phòng chỉ có hai người, cách nhau chưa tới ba mét, hắn có phải người điếc đâu mà không nghe thấy.

Tức giận là vậy nhưng gương mặt Quách Tần lại đang thể hiện biểu cảm ngượng ngùng và áy náy: "Xin lỗi Phương tổng, tai tôi bẩm sinh thính hơn người bình thường một chút."

"Vậy cậu muốn xem cùng luôn không?"

Nửa đêm rồi còn xem phim kinh dị, sợ người khác không biết cô ta có vấn đề thần kinh hay sao? 

Lòng thì mắng, tay lại kéo chăn ra, Quách Tần bước xuống giường đi qua chỗ cô gái: "Tôi cũng chưa buồn ngủ lắm, chúng ta ngồi xem chung cho vui."

Thập Nhất liếc qua đôi chân đã đi lại bình thường của hắn, vết thương nói phải mất hai tháng mà bây giờ mới một tháng đã có vẻ lành lặn rồi. 

Bỏ qua chuyện khó hiểu đó, cô chậm rãi nhích người sang một bên để thừa một chỗ trống.

"Nếu cậu không ngại thì leo lên đây."

Thấy Quách Tần khá lúng túng, cô giải thích thêm: "Đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi thích nằm xem hơn, yên tâm, tôi không đói khát tới mức phải lợi dụng thực tập sinh kiêm bệnh nhân như cậu đâu."

Xin bóng đèn làm chứng cho Thập Nhất, cô là con người "đứng đắn", "nghiêm chỉnh", có "nhân phẩm", tuyệt đối không làm mấy chuyện sàm sỡ gì đó. Thực chất Quách Tần ngây thơ kia mới là người lợi dụng, đang ôm chặt và rúc đầu vào người cô.

"Híc… Phương tổng, xin lỗi cô, tôi không cố ý." Quách Tần ngượng ngùng thu lại cánh tay, vội vàng kéo ra khoảng cách an toàn. "Cảnh vừa nãy đáng sợ quá nên tôi…"

Chỉ vài phút sau lời xin lỗi ấy, hắn lại tiếp tục như cục nam châm nép vào bên người Thập Nhất.

Thấy không? Cô không làm gì hắn cả, chỉ đơn giản là nằm im để hắn lợi dụng thôi.:)

Đợi hết phim một cái, Thập Nhất còn đường hoàng mời hắn về giường đi ngủ. Chàng trai nào đó bộ dạng chậm chạp lề mề, mãi mới đi vào được đôi dép.

Vừa đi được mấy bước lại quay đầu hỏi cô với bộ dạng ngập ngừng, khó nói: "Phương tổng đối với nhân viên nào cũng chịu trách nhiệm giống vậy hả?"

"Ý cậu là gì?"

Quách Tần bối rối cụp mắt: "Tôi chỉ là thực tập sinh nhưng lại được nằm ở phòng vip tốn kém. Với thân phận của cô… lẽ ra không cần ở lại chăm sóc cho tôi. Trách nhiệm mà cô đã nói lúc nãy ấy… là với mọi đối tượng sao?"

Thập Nhất bình thường đều không ngại thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Hắn, nhưng riêng lần này lại cố tình đưa ra câu trả lời mập mờ.

"Nếu tôi nói mình đối với ai cũng như vậy, cậu có buồn không?"

"Không có. Tôi không dám có suy nghĩ ấy."

Ngược lại với gương mặt ra vẻ điềm tĩnh, bàn tay của Quách Tần không giấu được tâm trạng khẩn trương khi đang không ngừng bấu víu vào nhau.

"Không dám có thì cậu còn đặt câu hỏi ấy làm gì?"

"Tôi… tôi…"

"Thôi được rồi. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ngủ sớm đi. Ngày mai tôi phải lên công ty sớm nên sẽ cử người khác tới chăm sóc cho cậu."

Quách Tần trơ mắt nhìn cô gái nhắm mắt đi ngủ trước, vậy rốt cuộc câu trả lời của cô ta là gì thế?

Trong khi ai đó đang quẩn quanh với những nghi hoặc và tính toán riêng thì Thập Nhất lại thoải mái đi vào giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ ấy có người thợ săn đang canh me, rình rập bắt thú hoang, lại không biết rằng con thú đó thực chất là một cáo già ma mãnh, chỉ chờ thợ săn tự rơi vào chiếc bẫy do chính anh tạo ra.



Buổi ghi hình Who is winner còn chưa được bắt đầu mà tin tức hai đại thần Tinh Hoa đánh nhau với thực tập sinh, khiến người ta phải nhập viện đã chễm chệ trên hot search. Cũng may sự việc xảy ra trong phòng tập chỉ có hai team với nhau nên không hề có hình ảnh được phát tán ra ngoài. 

"Tạm thời không ạ được lên tiếng trả lời bất cứ điều gì về thông tin này. Cứ bắt đầu với đội hình chín người và thông báo sức khỏe Quách Tần không tốt nên tạm vắng trong hai tập đầu."

"Nếu làm thế thì có khác nào đang khẳng định lời đồn kia là đúng sự thật đâu ạ? Phương tổng, dù sao danh sách thành viên vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, chúng ta có thể thay thế Quách Tần mà."

Đề nghị của Chu Diệp tất nhiên bị Thập Nhất bác bỏ, loại người nào cũng không thể loại tình nhân tương lai của cô được.

"Phương tổng-"

"Tôi sẽ không nói lại lần hai."

Thái độ sếp lớn kiên quyết như thế, Chu Diệp dù muốn hay không cũng phải nghe theo. Cô rời đi thông báo cho các bên liên quan còn Thập Nhất thì tiếp tục chuẩn bị cho buổi quay đầu tiên.

Bối cảnh chương trình Who is winner hầu như đều diễn ra trong công ty Tinh Hoa nên việc tổ chức mọi thứ khá thuận lợi.

Trước khi bắt đầu, Thập Nhất nhắc nhở Lã Phong đang bày ra dáng vẻ ủ rũ: "Cậu nhớ hôm nay mình phải làm gì không? Còn chưa chịu xốc lại tinh thần?"

"Chị Khả Mạn, em đã đọc kỹ kịch bản rồi, em sẽ lấy công chuộc tội mà."

Nói là chương trình thực tế nhưng để tăng tính hấp dẫn cho người xem, sẽ có không ít tình huống được dàn dựng. Mở đầu tập một là không khí đối đầu căng thẳng của Thần Vũ với Lã Phong như đúng khán giả mong đợi.

Không biết bởi vì tâm lý thật hay hai người đó diễn giỏi mà lời thoại nào cũng đều nồng nặc mùi thuốc súng.

Tập đầu tiên của Who is winner vừa đăng tải đã nổ ra rất nhiều tranh cãi, không chỉ là trận chiến giữa cộng động fan mà còn cả một lượng lớn khán giả đơn thuần vào xem vì muốn hóng drama.

"Haizz… Tinh Hoa đã quá ngu ngốc khi để gà nhà đấu đá nhau công khai như vầy. Mất hết cả hình ảnh."

"Tại sao Tinh Hoa không lên tiếng về tin tức đánh nhau của nghệ sĩ? Có phải bọn họ lại đang tìm cách tẩy trắng không?"

"Hầu hết mọi người vào đây chỉ để xem trận chiến của hai đại thần, làm gì có ai quan tâm đám thực tập sinh kia đâu nhỉ?"

"Tìm kiếm tài năng đâu không thấy, chỉ thấy sự ganh ghét, đố kỵ nhau. Nghệ sĩ vớ vẩn! Chương trình vớ vẩn!"

Video tập đầu tiên đã đạt top một trending youtube theo một cách thức đầy tiêu cực như thế. 

Trong khi Chu Diệp lo lắng muốn chết thì Thập Nhất lại thảnh thơi chuẩn bị lên đường đi thăm người tình nhỏ.

"Chu Diệp à, thà nổi tiếng mà bị chửi mắng còn hơn là chương trình chìm nghỉm không ai xem. Sếp cô giàu lắm, đã mua sẵn vài tấn ô mô luôn rồi."

Chu Diệp ngơ ngác: Ô mô? Bột giặt? Để làm cái gì cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play