“Hả? Gì á? Cậu nói cái gì?” Thẩm Thường Hi như không tin được vào tai mình. Là gọi Lê Cảnh Nghi tới thanh toán chiếc túi xách kia sao?

“Tớ nói là bây giờ chính là lúc cậu gọi bạn trai cậu tới thanh toán đó.” Tô Mộng Nhiên nghiêm túc nhắc lại. Lời của cô không giống như đang nói đùa.

“Nhưng tại sao chứ?” Cô vẫn không ngừng khó hiểu nhìn Tô Mộng Nhiên.

“Tớ nhận ra hai người đã quen nhau lâu rồi, tớ vẫn chưa gặp ban trai cậu bao giờ.” Tô Mộng Nhiên trả lời.

Nghe Tô Mộng Nhiên nói lý do, Thẩm Thường Hi thở phào một hơi. Hóa ra không phải là lý do kỳ lạ gì đó.

“Ài, thì ra là cậu muốn tớ ra mắt đó hả? Nhưng bây giờ Cảnh Nghi có lẽ vẫn còn đang ở công ty nên không sẽ không đến được. Có cơ hội tớ sẽ để cho hai người gặp nhau.”

Thực ra là đã gặp rồi nhưng lần đó Tô Mộng Nhiên say rượu nên hoàn toàn không nhớ.

“Anh ta là người yêu của cậu mà. Phải có mặt lúc cậu cần chứ.” Không ngờ Tô Mộng Nhiên lại nói một câu khiến cho Thẩm Thường Hi đứng hình.

“Chiếc túi này rất đắt, chúng ta không mua nổi nên phải bảo bạn trai cậu tới thanh toán.”

Đùa cái gì vậy, chiếc túi này cô cũng có thể tự mua, tuy giá cả có đắt hơn so với những chiếc còn lại nhưng chút tiền này so với cô vẫn không ăn nhằm gì. Hơn nữa, cô cũng không phải thích chiếc túi này.

Thẩm Thường Hi vừa hay định thắc mắc thì đột nhiên điện thoại trong túi của cô reo lên.

Thẩm Thường Hi gác lại chuyện khó hiểu kia trước tiên nhấc máy.

“Bạn của em tới chưa?” Lê Cảnh Nghi hỏi cô. Anh vẫn đang ở công ty.

Thẩm Thường Hi gật đầu: “Vâng. Chúng em đang đi mua sắm.”

“Vậy mấy giờ em về? Hôm nay em có ăn tối ở nhà không?”

“Ừm…” Thẩm Thường Hi nhìn đồng hồ, cũng sắp tới gờ dùng cơm, lát nữa có lẽ sẽ đi ăn với Tô Mộng Nhiên vì lâu rồi hai người chưa gặp nhau.

“Chắc là khoảng…”

“Ai da, Hi Hi à cậu rất thích cái túi này hả. Nhưng làm sao đây, chúng ta không có đủ tiền để mua nó.” Thẩm Thường Hi đang nói chuyện với Lê Cảnh Nghi, Tô Mộng Nhiên đứng bên cạnh cố ý lớn tiếng nói, cắt ngang đoạn hội thoại.

“…” Trong điện thoại im lặng một lúc, “Em muốn mua cái gì à? Em cho anh số tài khoản, anh bắn tiền vào cho em.”

“ Hả… à không cần đâu em..” Thẩm Thường Hi còn đang quá bất ngờ với hành động của Tô Mộng Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì Tô Mộng Nhiên lại tiếp tục chen vào.

“Haizz, sao cái gì cũng đẹp hết vậy ta, cũng không biết cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được chúng nữa…”

“…” Thẩm Thường Hi nghệt mặt nhìn Tô Mộng Nhiên.

“Em đang ở đâu, gửi định vị cho anh.” Lê Cảnh nghi đầu dây bên kia cũng phản ứng lại, không phụ kỳ vọng của người nào đó.

Chớp lấy cơ hội, Tô Mộng Nhiên liền nghiêng đầu lớn tiếng hơn.

“Trung tâm Đại Bàng, tòa nhà XY.”

Sau đó Tô Mộng Nhiên nhún vai, mặt đầy hàm ý nhìn Thẩm Thường Hi.

***

Đúng mười lăm phút sau, Lê Cảnh Nghi đã đến được trung tâm Đại Bàng. Tô Mộng Nhiên bám chặt lấy tay của Thẩm Thường Hi, hai người vẫn ngồi ở vị trí cũ.

“Cảnh Nghi.” Thẩm Thường Hi nhìn thấy Lê Cảnh Nghi vẫn đang mặc đồ vest, chứng tỏ vừa từ công ty tới đây. Cô đứng dậy, quay sang Tô Mộng Nhiên cười nói:

“Mộng Nhiên, xin lỗi vì để đến bây giờ mới giới thiệu chính thức với cậu.”

Lê Cảnh Nghi trang trọng trong bộ đồ vest giơ tay ra trước bắt tay với Tô Mộng Nhiên

“Xin chào cô Tô, nghe danh đã lâu, tôi là Lê Cảnh Nghi.”

Tô Mộng Nhiên đã được thấy anh ta trên ảnh, nhưng bên ngoài còn đẹp hơn gấp mấy lần. Ngũ quan hài hòa, cử chỉ lịch sự. Đó là toàn bộ những gì trước tiên cô có thể đánh giá được.

“Thật ngại quá, nghe nói anh đang làm việc mà lại bắt anh phải tới đây.” Tô Mộng Nhiên cũng cười nói với Lê Cảnh Nghi. Lời nói khách sáo nhưng điệu bộ không hề khách sáo.

“Không có gì, là tự tôi muốn tới đây cùng cô ấy.” ANh nhìn về phía Thẩm Thường Hi.

“E hèm! Vậy…” Tô Mộng Nhiên hắng giọng. Sau màn chào hỏi, Tô Mộng Nhiên bắt đầu đi vào vấn đề chính hôm nay

“Cái này!”

“Cái này!”

“Cái kia!”

Tô Mộng Nhiên chỉ vào ba chiếc túi khác nhau được bày trên kệ: “Trừ ba cái đó còn lại dãy này gói hết lại cho tôi.”

“Tô Mộng Nhiên cậu làm gì vậy? Sao lấy nhiều túi thế làm gì, mấy cái này đâu phải thương hiệu cậu hay dùng đâu?” Thấy Tô Mộng Nhiên có biểu hiện vung tay quá trán. Không phải vì tiếc mà là những loại túi trên kệ hoàn toàn không phải là thương hiệu mà cô vẫn dùng, liền cản cô lại.

Tô Mộng Nhiên cầm tay cô bỏ ra khỏi tay mình, cười đầy hàm ý: “Là mua cho cậu đó chứ.”

“Cũng không phải là loại tớ thích.”

“Con gái mà, càng nhiều túi càng tốt.”

“Anh Lê cảm thấy thế nào? Có phải hơi nhiều không?” Lời này của Tô Mộng Nhiên là nói với Lê Cảnh Nghi.

Lê Cảnh Nghi cảm nhận được một không khí thù địch từ phía cô nhưng anh không mảy may bận tâm, chung quy vẫn là chị em tốt của Thẩm Thường Hi.

“Tôi không hiểu về túi xách nữ, chỉ cần là cô ấy thích, bao nhiêu cũng được.” Anh rất từ tốn trả lời. “Cô Tô cũng có thể chọn bất cứ cái nào mà cô thích. Lần đầu chính thức ra mắt, tôi cũng không kịp chuẩn bị quà gì.”

Sự bình tĩnh và phong độ của anh khiến cho mấy nhân viên trong quán đã hò hét không biết bao nhiêu lần.

“…” Tô Mộng Nhiên nhìn Lê Cảnh Nghi có chút ngoài ý muốn nhưng trên mặt vẫn bình thản.

“Không cần đâu, lòng tốt của anh vẫn mong giữ lại cho một mình người mà anh yêu. Đừng đi ban phát lung tung là được.”

Lời nói mang đặc hàm ý khiêu khích sâu sắc của Tô Mộng Nhiên khiến cho Thẩm Thường Hi cảm thấy vừa khó hiểu vừa lo lắng. Phải nói là từ lúc Lê Cảnh Nghi đến đây, Tô Mộng Nhiên vẫn luôn hành động rất kỳ quái.

Cả ba người sau khi ra khỏi trung tâm thì sắc trời cũng đã tối. Lê Cảnh Nghi đề nghị tới một nhà hàng phục vụ tại chỗ ăn tối. Tô Mộng Nhiên cũng không nể nang khách sáo mà đồng ý.

Thậm chí ngay cả khi ăn xong còn tự mình hóa trang cái bóng điện to nhất hành tinh, ép Lê Cảnh Nghi ghét nhất sự ồn ào phải cùng cô và Thẩm Thường Hi đến quán karaoke hò hét một trận.

Kết thúc lịch trình cả một ngày, Lê Cảnh Nghi định đưa Tô Mộng Nhiên về rồi mới cùng Thẩm Thường Hi về nhà của hai người nhưng lúc này, Tô Mộng Nhiên không tiếp tục làm bóng đèn nữa. Nói tự mình bắt xe về.

Thẩm Thường Hi nghĩ thế nào cũng cảm thấy Tô Mộng Nhiên nhất định có chuyện gì đó giấu cô. Cả đêm không ngừng nghĩ ngợi.

“Thẩm Thường Hi, tớ chấm người bạn trai này của cậu rồi.” Hôm trước Tô Mộng Nhiên lại hẹn Thẩm Thường Hi ra ngoài uống cà phê.

Khụ!

Thẩm Thường Hi nghe Tô Mộng Nhiên nói xong, ngạc nhiên tới nỗi cà phê trong miệng cũng phun ra ngoài.

“Cậu gấp cái gì chứ. Ý tớ là, bạn trai của cậu tớ cảm thấy anh ta đối xử với cậu rất tốt. Tớ thấy trong mắt anh ta có cậu.”

“Đó là điều đương nhiên. Đâu phải ai cũng như…” Thẩm Thường Hi suýt nữa thì lỡ lời.

“Cậu không cần phải lo nhắc tới người đó trước mặt tớ. Bây giờ cho dù hắn có xuất hiện trước mặt tớ, tớ cũng coi hắn giống như bãi rác qua đường mà đá đi.” Tô Mộng Nhiên hực hừng khí thế chiến đấu.

“Thường Hi!” Tô Mộng Nhiên đột nhiên nắm lấy tay của Thẩm Thường Hi, nghiêm túc nói: “Người đàn ông nguyện ý tiêu tiền vì cậu không nhất thiết yêu cậu, nhưng người đàn ông không nguyện ý tiêu tiền vì cậu, nhất định là không yêu cậu.”

“Cái đạo lý gì vậy?” Thẩm Thường Hi cũng đến bó tay với Tô Mộng Nhiên.

“Tuy nhiên không phải chỉ xét trên điều này, tớ không có nói dối đâu, sau này cậu sẽ hiểu thôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play