Lê Cảnh Nghi để Thẩm Thường Hi ngồi ở ghế chờ ở sảnh chính trước, đặt vali xuống rồi ra chỗ lễ tân đặt phòng. Thẩm Thường Hi vốn dĩ cứ tưởng anh sẽ nói tiếng anh vì đa số người dân ở khu du lịch đều sẽ biết tiếng anh, tiếng Nga lại là ngôn ngữ khó học nên không có mấy người biết ai ngờ lúc anh nói chuyện với nhân viên lại là dùng bằng tiếng Nga.
Cô chưa từng học qua tiếng Nga nhưng với tốc độ và sự trôi chảy của anh, hoàn toàn không cần dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt cũng biết anh nắm tiếng Nga rõ như lòng bàn tay.
Nghĩ lại mới nhớ. Có lần cô còn nghe anh nói tiếng Pháp với một đối tác trong thư phòng nữa. Cái thứ tiếng khó học ấy cứ tưởng chỉ có Tô Mộng Nhiên mới biết, còn phải lặn lội sang Pháp mấy năm mới học được, vậy mà anh nói trôi chảy không khác gì người bản xứ, còn hay hơn cả Tô Mộng Nhiên học nói nhiều năm.
Sức mạnh của ngoại ngữ thật là phi thường, làm cho anh bỗng nhiên trở nên thần thông quảng đại hơn bao giờ hết. Lúc anh nhìn về phía cô, trái tim cô bỗng loạn mất mấy nhịp.
Thẩm Thường Hi ngồi nhìn anh say sưa nói chuyện với lễ tân, cảm giác trang trọng lại dâng lên. Anh nói gì đó sau đó quay về phía cô cười có chút bất đắc dĩ, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện liền đi về phía cô.
“Anh là thiên tài ngôn ngữ à?” Lúc này cô không nhịn được tò mò, vừa nể phục vừa hãnh diện hỏi anh: “Mới chỉ có một tháng đã nói được trôi chảy như vậy?”
Trong khi cô trước khi đến đây không ít không nhiều cũng tập tành nói được đôi ba câu giao tiếp cơ bản nhưng hoàn toàn đã tiêu hóa hết cùng với thức ăn trên máy bay hôm nay rồi. Đến bây giờ hoàn toàn chỉ nhớ được cách nói hai từ xin chào, sau đó… là cười trừ một cách đầy thân thiện.
Anh nhìn cô cười trả lời: “Trước đây học đại học anh có chọn môn này làm môn tự chọn, sau đó cũng có quen biết được vài đối tác biết tiếng Nga nên có học thêm.”
Hóa ra là như vậy. Nhưng cũng quá lợi hại rồi, Thẩm Thường Hi tự cảm thán trong lòng. Cô thừa nhận, riêng khoản ngôn ngữ nếu như không có năng khiếu quả thật là một cực hình. Cô miễn cưỡng bây giờ có thể nói được tiếng anh trôi chảy đã là rất tốt rồi.
“Vậy bọn họ nói cái gì vậy?” Cô hỏi tiếp. Lúc nãy chỉ nhìn thấy anh nói gì đó rồi cười, rồi nhìn bất đắc dĩ về phía cô, có vẻ đã gặp vấn đề gì đó.
“Bọn họ nói mùa này là mùa du lịch nên lượng khách đặt quá đông không còn phòng đơn nữa.”
“Ồ, là vậy à…” Thẩm Thường Hi gật gù, còn chưa kịp suy nghĩ đến nội dung, đến lúc ngẫm lại thì…
“Chỉ còn phòng đôi á?” Cô trố mắt, suýt nữa hét lên. Sợ cái gì đến cái đó. Đây không phải là kịch bản trong phim truyền hình hay sao?
Thấy bộ dạng khó xử của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cũng biết ý, không ngại đề nghị với cô: “Nếu như em ở không thoải mái, vậy chúng ta đến khách sạn khác.”
“Không phải anh nói kiếm được khách sạn tốt rất khó sao, hơn nữa, bây giờ là thời điểm cao điểm, có lẽ các khách sạn cũng đã kín phòng.”
Thẩm Thường Hi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì cứ lấy tạm phòng đôi đi.”
Thú thật mà nói, Thẩm Thường Hi không còn sức mà đi tiếp nữa, bây giờ chỉ cần có chỗ nằm là đã rất tốt rồi nói gì phòng đơn phòng kép. Vậy nên không nghĩ ngợi gì liền gật đầu đồng ý.
Vừa vào đến phòng, còn chưa kịp cảm thán tán dương cấu trúc hiện đại và sang chảnh, Thẩm Thường Hi đã nhoài người lên chiếc giường king size màu đỏ đun chất liệu tơ tằm tinh xảo, ga giường phủ xuống lớp thảm dày bằng lông tơ mịn như nhung màu trắng như ngọc tràn ngập mùi tình nhân và khơi dậy bản lĩnh của khách thuê.
Với Thẩm Thường Hi bây giờ, bản lĩnh đó chỉ có thể là ngủ.
Cô vừa nằm xuống đã ngủ quên trời đất, hoàn toàn không ra dáng một tiêu thư danh gia vọng tộc một chút nào. Cứ như lần đầu đi du lịch mà bị say máy bay.
Thẩm Thường Hi ngủ nguyên một buổi chiều, không cả ăn cơm trưa. Lúc mở mắt dậy nhất thời không phân biệt được đêm ngày, chỉ biết ánh mắt trời đỏ rực như hòn lửa đang treo lơ lửng trên đỉnh đồi trước mặt qua lớp cửa kính lớn, không rõ là hoàng hôn hay bình minh.
Cô nhìn xung quanh phòng không thấy Lê Cảnh Nghi đâu, đồ trong vali đã được mang xếp ngay ngắn vào trong tủ, đồ của cô một bên, đồ của anh một bên, đồ dùng cá nhân cũng được anh chuẩn bị từ lúc nào. Sau này cô hỏi anh mới nói đồ của khách sạn về cơ bản đều được dùng đại trà, cho dù có là khách sạn sang trọng tới cỡ nào cũng không thể chất lượng bằng đồ mua riêng bên ngoài nên trong lúc cô ngủ đã sai người đi chuẩn bị.
“Anh có vẻ rất có kinh nghiệm ở khách sạn nhỉ?” Cô hỏi anh.
“Em quên là anh làm trong ngành gì rồi à?”
“Thế sao?” Cô mặt đầy nghi ngờ nhìn anh.
Thẩm Thường Hi bước xuống giường lớn, đưa mắt nhìn khắp phòng mới phát hiện phòng này thật sự rất rộng, rộng hơn bất cứ khách sạn nào cô từng thuê khi đi du lịch. Hơn nửa đồ trong phòng đều đầy đủ không thiếu một thứ gì và đều còn là đồ mới. Chất lượng như thế này lần sau có cơ hội nhất định phải bảo ba mẹ đến đây chiêm ngưỡng mới được.
Cô đi dép của khách sạn ra được đến sân sau của phòng, có một hồ bơi mini, bên cạnh hồ là một bồ bàn ghế sơn trắng bóng loáng. Lê Cảnh Nghi đang ngồi ở đó dùng ipad ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ khẽ lướt qua bàn phím một cách nhẹ nhàng, giống như sợ người nằm bên trong lồng kính kia thức giấc. mặc dù tất cả đều cách âm.
Trong thời gian Thẩm Thường Hi ngủ li bì mấy tiếng đồng hồ do bị lệch múi giờ thì Lê Cảnh Nghi đã mở được vài cuộc họp với cổ đông ở Giang Thành và vài nhà đầu tư. Sau đó tư liệu cho chuyến đi thực nghiệm ngày mai vừa đợi cô tỉnh dậy.
“Em dậy rồi à, cảm thấy trong người thế nào rồi?” Nhìn thấy cô, anh để ipad xuống bàn đi đến gần cô trước.
Anh cởi áo khoác trên người khoác lên vai cô. Thời tiết ở đây không giống như ở trong nước. Một ngày bốn mùa, từ hạ sang đông. Buổi tối không khí trên núi tràn về nên rất lạnh.
“Ngủ một giấc trong người liền khỏe rồi.” Cô cười đáp lại: “Em cũng không biết lần này tại sao lại ngủ nhiều như vậy.”
Cô vừa nói dứt lời, anh liền đặt tay lên trán cô, thời tiết buổi tối lạnh. Anh sợ đánh thức cô nên ra ngoài làm việc, tay của anh cũng mát theo. Sờ vào trán cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Em bị sốt nhẹ nên mới ngủ li bì như vậy.” Anh sờ thấy trán cô đã không còn nóng nữa nên mới yên tâm bỏ ra.
“Sốt?” Bảo sao trong người cô cảm thấy khang khác, vì ít bị ốm nên mới không nhận thấy sự thay đổi này sao?
Thẩm Thường Hi cũng tự sờ lên trán mình.
Chắc chắn là do dạo này ăn nhiều lại không vận động thường xuyên nên mới đâm ra yếu như vậy. Mới bị lệch múi giờ có một chút đã bị ốm.
“Ngoài này gió lạnh, chúng ta vào phòng thôi. Anh kiểm tra lại nhiệt độ cho em.”
Nói xong anh ôm lấy vai cô, chuyển hướng quay vào trong phòng.
Anh lấy nhiệt độ trong hộp, trong đó còn có năm bảy loại thuốc khác nhau, sau đó đo cho cô. Cơn sốt đã hoàn toàn tan biến theo giấc ngủ.
Nhìn thấy nhiều thuốc như vậy, Thẩm Thường Hi có chút kinh ngạc. Thiếu niên anh dũng khỏe khoắn giống như anh lại mang theo nhiều thuốc như vậy.
“Loại thuốc gì mà nhiều vậy anh?”
“Một số loại thuốc thông thường. Anh sợ tới đây không mua kịp nên đã mua ở trong nước.” Lê Cảnh Nghi lấy nhiệt kế ra, chuyên chú nhìn con số hiện ra trên đó.
“Cũng may đã hết sốt rồi. Em ngồi ở đây đợi tôi một lát, tôi đi lấy đồ ăn tối cho em.” Nói xong, anh lấy áo khoác ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT