Trong lúc Thẩm Thường Hi đang nói chuyện với Lê Cảnh Nghi ở bên trong, Thẩm Thành ở bên ngoài đã như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, trong lòng đã nóng như lửa đốt.
Anh vốn tưởng rằng Thẩm Thường Hi gặp đối phương nhất định sẽ làm loạn rồi rời khỏi không ngờ đã qua hơn một tiếng mà một động tĩnh vẫn không có.
Không lẽ…
Thẩm Thành nuốt nước bọt, tưởng tượng Thẩm Thường Hi đã nghĩ ra trò gì mới, có khi nào đối phương đã bị cô đánh cho ngất xỉu, rồi tự mình ở trong đó ăn uống no say nên mới yên tĩnh đến kỳ lạ như vậy không.
Thẩm Thành không đoán già đoán non nữa, quyết định dù có không phải phép cũng phải đẩy cửa vào xem thử nhưng lúc mở cửa ra lại bị cảnh bên trong dọa cho một trận. Cô em gái chảnh chọe khó tính từ xưa tới giờ vậy mà đang ngồi yên nói chuyện với người ta?
Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi đang tập trung vào đối phương nên không nhìn thấy Thẩm Thành, sau khi anh xác nhận Thẩm Thường Hi không gây chuyện bên trong, liền có thể yên tâm mà rút lui.
An ổn ăn xong bữa cơm với Lê Cảnh Nghi, anh đề nghị đưa cô về nhà nhưng cô từ chối. Bởi cô nghĩ trước khi cho anh một câu trả lời chính thức, vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Lúc về đến nhà đã ngay lập tức bắt gặp ánh nhìn gian xảo của ba mẹ.
“Hôm nay ba không đi làm ạ?” Thẩm Thường Hi cúi xuống thay đôi dép đi trong nhà.
“Ờm ha ha ta là chủ mà, ta thích đi làm lúc nào thì đến lúc đó.” Ông Thẩm cười cười. Thẩm Thường Hi biết tỏng ông cố nán lại để tra hỏi cô về vụ xem mắt hôm nay.
“Hi Hi à. Buổi xem mắt hôm nay thế nào rồi con? Có phải…” Bà Thẩm vây quanh cô, ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi. Bà muốn xác nhận xem lời tường thuật của Thẩm Thành có phải là thật hay không.
Bọn họ vốn dĩ còn không tin tưởng cho tới khi Thẩm Thường Hi trực tiếp thừa nhận, đáp lại mấy tiếng: “Xem mắt rất thành công.”
“Hả?”
“Hả?”
Ba mẹ đều đồng loạt kỳ quái nhìn cô.
“Đây không phải vừa đúng ý ba mẹ sao? Sao lại ngạc nhiên như vậy chứ?” Thẩm Thường Hi nhíu mày.
“Không phải… thật sự thành công rồi?” Ông Thẩm vẫn nghi ngờ thái độ của cô. Nghĩ cô chỉ là tùy tiện nói để ông không bắt cô đi xem mắt nữa.
Thẩm Thường Hi không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười: “Con đi tắm đây, lát con gái xuống ăn cơm nha.” Sau đó vẫy tay đi lên phòng, không để cho ba mẹ có cơ hội làm phiền nữa, lúc đi một đoạn còn nghe bà Thẩm thầm thì với ông Thẩm.
“Ta đã bảo mà, Cảnh Nghi nó vừa đẹp trai lại ưu tú như vậy, làm sao có thể không thích nó được.”
Rõ ràng ngày đầu tiên Thẩm Thường Hi đối với Lê Cảnh Nghi vẫn còn là thái độ thù địch, chính vì như vậy mà ông Thẩm khá e ngại khi Lê Cảnh Nghi đột nhiên gọi điện cho ông nhờ ông sắp xếp một buổi xem mắt với cô. Ông cũng thấy như vậy rất tốt, vừa hay cho cả hai đứa cơ hội tiếp xúc, còn nếu Thẩm Thường Hi thật sự không thích thì ông cũng không ép được cô.
Tiểu tử này đúng là có bản lĩnh thật. Không hổ là người ta nhìn trúng. Ông Thẩm trong lòng tấm tắc khen ngợi.
Thẩm Thường Hi vừa lên phòng, chưa kịp thay đồ đã nằm phịch xuống giường, nghĩ lại những lời anh nói hôm nay, lại nghĩ tới những chuyện anh làm vừa qua và tình cảm của cô. Trong lòng cô là một cảm xúc hân hoan khó tả.
Anh đã dứt khoát giải thích mọi chuyện còn đề nghị hai người thử hẹn hò một lần nữa, tại sao cô lại chỉ vì những cảm xúc không rõ ràng mà lại bỏ qua cơ hội?
Đây không giống như là cho anh cơ hội, mà chính là tự cho bản thân một cơ hội.
Đang lúc trong lòng bộn bề suy nghĩ lúc này điện thoại trong túi đột nhiên ‘ting’ một tiếng. Thẩm Thường Hi với tay lấy túi, bỏ điện thoại trong túi ra đọc tin nhắn.
“Tôi chờ một câu trả lời thật lòng của em.”
Cô có thể nghe ra được, anh đang hết sức kiên nhẫn với cô.
Nhìn lên trần nhà tường cao mấy trượng, Thẩm Thường Hi thừa nhận rằng bây giờ cô đang vui.
***
Ngày Lê Cảnh Nghi rời khỏi Nhất Thành cuối cùng cũng tới.
Ba ngày, ba ngày vừa rồi, Lê Cảnh Nghi lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải cảm giác, cũng biết được hai tiếng ‘bồn chồn’ có nghĩa là gì.
Anh vừa bồn chồn lại vừa lo lắng. Anh cũng tưởng tượng ra nếu như Thẩm Thường Hi đồng ý thì anh nên thuyết phục cô cùng tới Giang Thành với anh như thế nào.
Nhưng cuối cùng cho tới tận khi máy bay cất cánh, Thẩm Thường Hi vẫn không đến. Máy bay một đường rạch ngang bầu trời, cũng cắt đứt mọi hy vọng của anh.
Anh biết rằng, tất cả mọi cảm xúc thất vọng mất mát anh phải trải qua đều là tự mình hại mình, trước đây nghiêm khắc lạnh lùng, đã vô tâm vô phế bắt chẹt cô còn suốt ngày mở miệng ra là đòi trừ lương cô. Lúc cô điên cuồng theo đuổi thì làm mình làm mẩy, đả kích cô không thôi.
Tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng cầu. Nhưng không thể ngờ được, trái tim lại khó chịu như vậy.
“Giám đốc.” Tống Trần bước vào phòng gọi anh.
Lê Cảnh Nghi đứng ở cạnh cửa sổ văn phòng làm việc, kéo rèm qua mặt, hé mắt nhìn mấy tòa nhà kế bên đang thi công.
Tống Trần đặt ly cà phê vẫn còn nóng lên bàn: “Giám đốc, hợp đồng với Garlic đã được soạn xong. Lát nữa anh kiểm tra xem nếu còn vấn đề gì tôi sẽ gửi trực tiếp sửa lại.”
“Được. Cứ để đó đi.”
“Phải rồi, anh phải tới xem chi nhánh ở phía Tây. Hôm nay bọn họ đã giục lần thứ ba rồi.”
“Bên Garlic cũng gọi điện hẹn anh đến đàm phán hợp đồng vào ngày mai. Vì vậy chúng ta cần phải dời lịch trình đi kiểm tra chi nhánh lại.” Tống Trần nói tiếp.
“Ừ, anh cứ sắp xếp lại lịch đi rồi báo cáo lại cho tôi.” Lê Cảnh Nghi dường như không chú ý.
“Garlic đợt này cùng đến còn có Cơ Hàng nữa. Đây là công ty con, mặc dù quy mô không lớn bằng nhưng những năm nay vẫn luôn hoạt động ổn định. À đúng rồi, tôi cũng điều tra được, chiều nay người thay mặt Cơ Hàng trực tiếp đến giành hợp đồng với chúng ta chính là giám đốc chiến lược mới tới nhận chức. Năng lực cũng không phải dạng vừa.”
“Giám đốc?” Thấy Lê Cảnh Nghi không có phản ứng, Tống Trần lại gọi anh.
“Hợp đồng Garlic anh đã soạn xong chưa?”
Tống Trần lúc này hiểu rõ Lê Cảnh Nghi hoàn toàn không để vào tai mấy lời mình nói ban nãy nhưng anh vẫn cười vui vẻ: “Đã để lên bàn cho anh rồi.”
“Ừ. Gọi điện cho bên họ nói mai tôi sẽ tới.”
“Vâng.”
Tình trạng này của ông chủ đã kéo dài mấy ngày rồi, từ sau khi từ Nhất Thành trở về, chung quy cũng là trạng thái bình thường của người mới thất tình.
Tống Trần nói xong, cầm lịch trình của Lê Cảnh Nghi cẩn thận đóng cửa rồi ra ngoài.
Sáng hôm sau Lê Cảnh Nghi tạm thời lấy lại được khí thế trên thương trường, Tống Trần lái xe đưa anh đến trung tâm tòa nhà trung tâm thành phố, nơi hẹn gặp ông chủ của Garlic, cùng với giám đốc chiến lược mới của Cơ Hàng giành hợp đồng.
Lúc đến nơi, nhân viên thông báo giám đốc chiến lược của Cơ Hàng cũng đã tới, sau đó đưa hai người đến chỗ hẹn trước. Lúc vừa mở cửa ra, nhìn thấy người đang ngồi bên trong. Lê Cảnh Nghi không khỏi sững người.
Thấy Lê Cảnh Nghi bộ dạng ngạc nhiên tới không tin nổi vào mắt mình, cô đi tới trước mặt anh.
“Anh có lẽ là giám đốc của Việt Trí nhỉ. Xin chào, xin được tự giới thiệu, tôi là Thẩm Thường Hi, giám đốc chiến lược mới của Cơ hàng. Rất hân hạnh được gặp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT