Trên xe, Lê Cảnh Nghi ngồi ở ghế sau, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ. Thẩm Thường Hi cảm thấy toàn thân sắp co dãn đến kiệt sức rồi.

Cũng may trên bàn ăn toàn là món cô thích nên tâm trạng của cô có thể nói là thả lỏng hơn một chút.

“Hi Hi à, hôm nay toàn là đồ em thích ăn đấy, phải ăn thật nhiều vào.” Trình Tô đẩy những món ăn mà trước đây bọn họ đi ăn cùng nhau về phía Thẩm Thường Hi: “Anh cảm thấy em hình như gầy đi nhiều rồi.”

Cô vui vẻ đón nhận. Trước đây Trình Tô còn có anh trai của cô thường xuyên ra ngoài ăn tối. So với Thẩm Thành suốt ngày trêu chọc rồi cà khịa cô, Trình Tô càng giống như anh trai ruột của cô hơn.

“Hi Hi à, em nhớ không…”

“Có lần anh….”

“Thế mới nói…”

“…”

Sau đó, hai bọn họ bắt đầu ôn lại chuyện cũ, từ thời cô học cấp hai cho tới khi đi học đại học, cả những chuyện kỳ quái trên đời, có thể vô tư trò chuyện cùng nhau.

Không khí trên bàn hòa hợp vui vẻ chỉ có Lê Cảnh Nghi là không biết nói gì, cũng không thể xen vào một câu. Ngoại trừ hồi còn nhỏ có gặp cô vài lần, những ký ức ấy đến anh còn cảm thấy mờ nhạt, quá khứ của cô, thanh xuân của cô anh một chút cũng không can dự.

Thấy bọn họ trò chuyện rất vui, Lê Cảnh Nghi vẫy tay gọi người phục vụ. Anh nói gì đó với họ, một lúc sau liền thấy họ mang ra một chiếc bánh kem dâu.

“Thường Hi, đây là loại bánh em thích ăn.” Anh cười, đưa bánh cho cô.

“Tôi đã không còn thích ăn loại này nữa.” Nhìn chiếc bánh đặt trước mặt, Thẩm Thường Hi ngay lập tức từ chối.

Lê Cảnh Nghi vẫn không từ bỏ: “Vậy em thích loại nào?”

“Tôi không ăn đồ ngọt sau bữa tối.” Lời này là anh từng nói với cô, cô vẫn luôn ghi nhớ.

“…” Lê Cảnh Nghi không biết nên thuyết phục cô thế nào nữa.

“Ha ha, tôi thích ăn bánh dâu này lắm. vậy cảm ơn anh nha.” Thấy không khí căng thẳng, Trình Tô cười gượng gạo, đem đĩa bánh mang về phía mình.

Sau lúc đó, không khí đang hòa hợp biến thành một trận ngượng ngùng, ai cũng không nói thêm gì nữa.

“Giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi leo núi đi. Tôi cảm thấy bữa ăn hôm nay có chút khó tiêu.” Trình Tô hắng giọng phá tan bầu không khí căng thẳng.

“Vậy anh Lê… chắc còn việc phải làm nhỉ?” Anh quay sang Lê Cảnh Nghi nói

“Tôi cũng muốn đi.”

“Anh cũng biết leo núi sao?”

“Biết.” Chỉ là leo núi, có gì mà không biết. Lê Cảnh Nghi nghĩ thầm.

***

“Hi Hi à, em không tập thể dục bao lâu rồi, lần này chắc chắn không thắng được anh.” Trình Tô đứng bên cạnh nói với cô. Bọn họ đang đeo những loại dây dợ lằng nhằng trên người trước khi bước vào trận chiến khốc liệt.

“Sao có thể chứ. Cho dù em không tập thường xuyên cũng có thể thắng anh.” Riêng cái trò leo núi này, Thẩm Thường Hi chơi từ nhỏ tới giờ chưa từng thua ai. Trước đây ở Giang thành không có thời gian nên không thể đi.

“Gì? Tự tin vậy sao?”

Thẩm Thường Hi tràn ngập khí thế nhún vai.

Thì ra leo núi mà bọn họ nói, chính là trò leo núi trong nhà.

Lê Cảnh Nghi từ trước tới giờ không phải là học tập nghiên cứu thì cũng là đang làm việc, làm sao có cơ hội biết đến những trò chơi của giới trẻ ngày nay, càng đừng nói là biết chơi.

Lê Cảnh Nghi nhìn Thẩm Thường Hi và Trình Tô cười cười nói nói thân mật qua một chiếc dây chắn ngang, người không có phận sự miễn vào. Giống như vòng tròn mà anh hiện tại không thể bước qua. Cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu, trái tim giống như có người nào đó bóp chặt.

Lê Cảnh Nghi vừa đau đớn trong lòng, đưa tay ra sờ lên ngực trái để biết nó vẫn còn đập, thậm chí là đập rất mạnh vì người con gái đang cười hết sức rạng rỡ đằng kia.

Trái tim của anh, sớm đã không còn đập vì anh nữa.

Hai mươi phút sau, Thẩm Thường Hi đánh bại Trình Tô trong vinh quang. Nhận được cái ngả mũ thán phục của anh ta. Cả hai ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Thẩm Thường Hi vốn dĩ cứ tưởng Lê Cảnh Nghi sẽ rời đi, ai ngờ anh vẫn còn đứng ở đây, nhìn cô làm những việc mà anh không bao giờ làm, cũng chưa bao giờ thử.

Hôm nay Lê Cảnh Nghi thật sự rất kỳ lạ. Một người kỳ lạ giống như anh lại đang lãng phí thời gian của mình vào những thứ vô bổ như vậy. Cô không hiểu cũng chẳng muốn hiểu.

“Thường Hi em muốn uống nước gì, tôi đi mua cho em.” Lê Cảnh Nghi đến đưa khăn cho cô nói.

“Không cần đâu.” Đang suy nghĩ thẩn thơ, Thẩm Thường Hi bị tiếng nói của Lê Cảnh Nghi cắt ngang. Phản ứng được, cô chẳng có cớ gì mà không từ chối một cách lạnh nhạt nhất.

“Hai lon coca. Cảm ơn nha!” Trình Tô nhanh nhảu nói thay cho Thẩm Thường Hi.

“Đó là người em thích đúng không?” Sau khi Lê Cảnh Nghi đi, Trình Tô quay sang Thẩm Thường Hi.

“Từ lúc xuất hiện, thái độ của em vẫn luôn rất kỳ lạ. Lúc em nói chuyện với anh nhưng thực chất vẫn luôn để ý đến người đàn ông kia. Nếu như anh đoán không lầm, đó hẳn là người mà em thích nhỉ?”

Hóa ra, ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. Ánh mắt khi thích một người, vốn không thể nào giấu được.

“…” Thẩm Thường Hi im lặng không nói. Nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả.

“Haizz, Hi Hi nhà chúng ta cuối cùng cũng có chàng hoàng tử trong tim rồi, cô gái nhỏ của anh cuối cùng cũng có người mình thích.” Trình Tô tự thở dài, ánh mắt rơi vào nơi xa.

“Nhưng sao em đã thích cậu ta, cậu ta cũng rất thích em, mà hai người lại như thế. Có hiểu lầm cái gì à?”

“Anh nhầm rồi, chỉ là em thích anh ấy, Sao anh ấy có thể thích em được.” Thẩm thường hi chua xót trong lòng khi sự thật ấy vốn dĩ chưa từng biến mất.

“Sao lại không thích. Nếu như cậu ta không thích đã không tới đây lãng phí thời gian xem em với anh ôn lại chuyện cũ. Nếu không thích đã không liên tục nhìn chằm chằm anh. Nói thật với em, bị cậu ta nhìn anh cảm thấy mình sắp khó thở đến chết rồi.”

“…”

Lúc này, Lê Cảnh Nghi đi mua nước về. Đưa một lon cho Thẩm Thường Hi. Là loại không có đá.

“Cảm ơn!” Thẩm Thường Hi hạ giọng nói.

“Làm phiền anh rồi.” Trình Tô nói với anh rồi đưa tay ra định lấy lon coca từ trong tay Lê Cảnh Nghi nhưng thật bất ngờ là anh không có phản ứng.

Trình Tô vẫn nở nụ cười trên môi còn Lê Cảnh Nghi thì ngược lại. Bỗng dưng anh lấy lon coca kia ra chỉ là ngay sau khi bị đem ra thì lon coca đã bị bóp bẹp đến nỗi nước trong lon cũng bị bắn ra ngoài.

Trình Tô thu tay về cười xoà vội chữa cái không khí khó xử này bằng một câu: “Cảnh Nghi, ban nãy anh nói anh biết leo núi, có hứng thú thi với tôi không?”

Lê Cảnh Nghi đương nhiên chưa từng chơi  loại trò chơi như này. Ban nãy nói biết vì cứ tưởng là leo núi theo đúng nghĩa đen, hơn nữa là vì muốn ở gần Thẩm Thường Hi.

Nhưng nhận được lời thách đấu của tình địch thế này, anh làm sao có thể từ chối được.

“Được.” Lê Cảnh Nghi gật đầu.

Lúc nãy xem hai người bọn họ chơi với nhau, đại khái cũng hiểu được một chút, có lẽ giống với leo núi thông thường, đây là trò chơi. Độ nguy hiểm có khi còn thấp hơn so với leo núi thật.

“Anh có biết chơi thật không vậy?” Thẩm Thường Hi dường như nhận thấy vẻ mặt nao núng của Lê Cảnh Nghi, có chút lo lắng hỏi lại.

Lê Cảnh Nghi vẫn cố chấp gật đầu.

Hai người sau tiếng còi bắt đầu leo lên từng bậc. Mới đầu, Lê Cảnh Nghi gắng sức leo lên được mấy bậc, năm giây sau một người nghiệp dư như anh sớm đã bị Trình Tô, dân chơi chuyên nghiệp vượt mặt.

Sau khi thấy tình địch vượt mặt, kết quả vì nóng vội Lê Cảnh Nghi bị trượt chân rơi xuống cũng may đã có dây bảo hộ nên lúc rơi xuống, cả người đập vào núi nhân tạo tuy chỉ là bị thương nhẹ nhưng cảnh tượng cũng khiến cho người bên dưới hết sức hoảng hồn. Đặc biệt là Thẩm Thường Hi.

Cô ngay lập tức lao qua dây chắn đến chỗ anh.

“Anh không sao chứ?” Thẩm Thường Hi trên mặt không giấu nổi lo lắng nhìn anh.

Lê Cảnh Nghi không bị thương nghiêm trọng, trên tay có vài vết xước nhỏ.

“Anh không biết chơi thì ở đây tỏ vẻ cái gì.” Thấy những vết xước nhỏ trên tay anh, Thẩm Thường Hi đã lo lắng tới mất bình tĩnh. Tức giận lớn tiếng nói.

Nhìn thấy Thẩm Thường Hi chỉ vì những vết thương nhỏ mà lo lắng cho mình, tâm tình anh lại vui vẻ lạ thường. Rõ ràng giây vừa rồi, tim vừa khó chịu vừa đau đớn khi thấy cô lạnh nhạt với mình.

Giây phút này anh triệt để thừa nhận, tình yêu anh dành cho cô không chỉ đơn giản là yêu thích nữa mà đã phát triển thành, không thể không có, không ai ngoài cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play