Nhận được cuộc gọi bất ngờ từ anh trai, Thẩm Thường Hi ngay trong phút giây sững sờ nhất thời không biết phải làm sao.
Cô đã chờ ngày này biết bao nhiêu lâu rồi, ngày ba cô nhận thua trước đứa cứng đầu như cô. Ngày cô trở về nhất Thành đoàn tụ với gia đình, tiếp tục vị trí giám đốc chiến lược cao cao tại thượng, không phải khổ sợ làm cấp dưới của người khác, chịu sự sai bảo của người khác.
Nhưng ngay lúc này khi nhận được cuộc gọi của anh trai, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô lại là: Tại sao lại là lúc này? Tại sao ngay lúc cô phát hiện ra bản thân thật sự thích anh mất rồi, lại bắt cô trở về nhà.
Nếu như trở về nhà bây giờ, mối quan hệ của anh và cô có thể chấm dứt mãi mãi, cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Không còn được nhìn thấy anh nữa, ngay cả khi đối với anh, cô chỉ là một người thế thân không hơn không kém.
Sự việc mà đáng lẽ ra cô phải hết sức vui mừng, mừng tới nỗi nhảy dựng lên, vậy mà bây giờ cô lại không thể vui nổi.
Rõ ràng một điều, cảm quan của cô đều vì anh mà thay đổi rõ rệt.
“Em không sao, em vẫn ổn nhưng mà anh à…” Thẩm Thường Hi ngơ ngẩn cầm điện thoại. Tâm trí rối như tơ vò.
“…”
“Em ở chỗ này vẫn còn dở việc. Khi nào giải quyết xong em sẽ về nhà thăm ba mẹ.”
“Gì cơ? Em nói cái gì vậy Thẩm Thường Hi? Vậy em tính ở Giang Thành đến bao giờ nữa? Ở đó thì có việc gì quan trọng hơn làm ở Thẩm Thị chứ….”
“Alo… này này… Tút Tút!”
Thẩm Thành muốn hỏi thêm mấy câu nữa, kết quả Thẩm Thường Hi chẳng nói chẳng rằng cúp máy cái rụp.
Anh cầm điện thoại nhíu mày thật sâu, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Em gái anh chỉ tùy tiện trả lời có mấy câu liền cúp máy. Cũng không giải thích xem rốt cuộc đang làm trò gì ở Giang thành mà ngay cả công việc quan trọng ở thẩm Thị cũng định bỏ bê.
Thẩm Thường Hi nhận điện thoại xong, ngồi xuống ghế sô pha tiếp tục đau lòng.
Cô nhìn ra ngoài cửa. Bầu trời lúc này đã hoàn toàn không còn bóng dáng của mặt trời nữa, thay vào đó là bóng đêm mờ nhạt dưới tác động nhân tạo của đèn điện cao áp.
Lê Cảnh Nghi đến giờ này đáng lẽ phải về rồi nhưng vẫn chưa về. Trong lòng cô lại bắt đầu nảy ra những suy nghĩ miên man. Tự hỏi anh đang làm gì, có phải lại tăng ca rồi hay không?
Cuộc sống của anh thật quá bận rộn, cũng thật nhiều nỗi bận tâm, vốn chẳng còn chỗ nào cho cô nữa.
….
Tám giờ tối, Lê Cảnh Nghi ở công ty vừa tiếp xong một cuộc gọi video của đối tác bên nước ngoài xong liền phóng như bay trở về.
Lúc anh về đến nhà, mở cửa đi vào liền thấy Thẩm Thường Hi nằm cuộn người trên ghế sô pha ngủ.
Lê Cảnh Nghi khẽ đi lại thật nhẹ nhàng, đứng trước ghế sô pha chậm rãi ngắm nhìn cô thật lâu mới sực nhớ ra, đem tay đặt lên trán cô. Xác nhận trán cô không nóng cĩng không sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh cất giọng gọi một tiếng: “Thẩm Thường Hi!”
Thẩm Thường Hi ngủ say vẫn không có phản ứng.
Không thể phủ nhận, ngoài những lúc cô đáng yêu hoạt bát ra, anh đặc biệt rất thích bộ dạng khi ngủ của cô.
Cả căn nhà yên lặng như tờ, tưởng như chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng hơi thở nhịp nhàng của cô hòa vào nhau.
Lúc cô mở mắt, toàn thân cô tràn đầy năng lượng, gương mặt tươi rói luôn mỉm cười. lúc ngủ thì lại yên tĩnh giống như một con mèo nhỏ, trở thành một cô gái mềm mại vừa ôn nhu vừa dịu dàng.
Anh nhìn cô ngủ lại nhìn ra bàn ăn đã dọn sẵn trong phòng bếp được dùng mâm đậy lại. Vậy là cô chờ anh về, trong khi chưa ăn tối đã lăn ra ngủ.
Lê Cảnh Nghi muốn đánh thức cô dậy ăn tối như lại không đành lòng khi thấy cô ngủ say như vậy.
Nhưng nếu cứ ngủ lâu như vậy trên sô pha thì sáng mai ngủ dậy chắc chắn toàn thân sẽ đau nhức.
Nghĩ như vậy, anh cúi xuống ôm lấy vóc dáng nhỏ nhắn tinh tế của Thẩm Thường Hi vào trong lồng ngực.
Bình thường nhìn cô cũng không tới nỗi nào, nhưng lúc trực tiếp bế lên mới biết nó vô cùng nhẹ, toàn thân giống như vô lực. cả lần trước và lần này đều như vậy. Anh vô cùng thắc mắc, cơ thể con gái không lẽ luôn nhẹ như vậy hay sao?
Mải suy nghĩ, đột nhiên cánh tay của Thẩm Thường Hi vô thức vòng lên ôm lấy cổ anh. Từng ngón tay mảnh mai khẽ lướt qua da thịt, chớp mắt cơ thể anh như có một luồng điện chạy qua người, loại khí tức ấm áp ngọt ngào sau đó xông thẳng vào tim.
Bình tĩnh được một chút, anh ôm cô đi thẳng vào trong phòng rồi đặt cô lên giường.
Tối hôm đó, anh không nhớ mình đã dừng chân trong căn phòng đó bao lâu. Cứ đứng nhìn gương mặt của cô không biết chán.
Mãi cho tới khi nhận ra dục vọng trong lòng trào dâng quá mãnh liệt mới bối rối rời đi.
***
Sáng sớm, Thẩm Thường Hi cồn cào ruột gan tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái và tấm chăn đã đắp cẩn thận trên người mình.
Cô lờ mờ nhớ được ý thức cuối cùng trước khi thiếp đi vì buồn ngủ vào tối qua là lúc cô vẫn còn ở trên ghế sô pha đợi anh trở về.
Nghĩ tới việc Lê Cảnh Nghi dịu dàng bế cô vào trong này, dùng bàn tay ôn nhu đó đắp chăn cho cô. Trái tim cô lại một lần nữa bị công chiếm.
Đúng vậy, anh vẫn luôn vô cùng dịu dàng, đối với người khác hết mực quan tâm. Đối với một cấp dưới như cô bao dung rộng lượng, thế mà cô trước giờ đều không nhận ra.
Nhưng nhận ra sớm hay muộn thì cũng có tác dụng gì. Trong tim anh cũng mãi mãi không có cô. Thẩm Thường Hi thở dài.
Cô đứng dậy thay quần áo, tắm rửa một lượt rồi ra ngoài.
Anh vậy mà lại đang ngồi ở trước bàn ăn đợi cô dậy ăn sáng.
Thẩm Thường Hi trống ngực đập liên hồi, chần chừ đi lại.
“Hôm nay cô cảm thấy thế nào rồi, có cần nghỉ ngơi thêm một ngày nữa không?” Anh nhìn cô chân thành hỏi thăm.
Đúng rồi, hôm qua cô đã lấy cớ mệt mỏi rồi xin anh nghỉ một ngày để suy nghĩ vài chuyện.
Nhưng thay vì cơ thể không thấy mệt mỏi, trái tim lại giống như vô lực. Còn khó chịu gấp mấy lần so với mệt mỏi thông thường.
Nói dối đúng là có hại. Tác hại của nó thật quá thống khổ.
“Cảm ơn giám đốc, hôm nay tôi đã ổn rồi, có thể đi làm được rồi.”
“Vậy sao? Vậy thì tốt.” Anh không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục dùng bữa.
“Hôm nay sao giám đốc lại đi trễ vậy ạ?” Thẩm Thường Hi đột nhiên hỏi. Trong ánh mắt có chút mong đợi.
Liệu anh có phải là cố tình đợi cô dậy để hỏi han cô không?
“Tôi… hôm qua tôi tăng ca nên hôm nay dậy muộn hơn.”
Thẩm Thường Hi trên mặt thoáng hụt hẫng: “Giám đốc, tôi nghĩ sau này anh nên bớt tăng ca lại thì sẽ tốt hơn.”
Nếu cứ tiếp tục ngày ngày vùi đầu vào công việc mà nhiều khi còn quên cả ăn cơm như thế này, anh sẽ bệnh mất thôi!
Cô thực lòng muốn nói như vậy, muốn lo lắng quan tâm anh.
Trước đây lúc tán tỉnh anh, cô nhất định sẽ thoải mái nói ra những lời thật thính sến rện mà không một chút lưỡng lự nhưng bây giờ chỉ một lời quan tâm nhỏ cũng thật khó để mở lời.
Cô thậm chí còn không dám hỏi anh có phải hôm qua anh bế cô vào phòng không, rồi hỏi anh tại sao lại làm vậy, có phải cũng có chút để tâm tới cô hay không?
Nhưng rất sợ anh lại nói ra những lời mà cô không thể chấp nhận được.
Yêu một người đúng là khổ sở, yêu một người không có tình cảm với mình lại càng khổ sở hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT