Mẹ Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi vừa gặp như đã quen thân, lần này cùng cô nói chuyện rất nhiều, ngoài việc hỏi thăm tình hình giữa cô và anh sau đó còn tiện thể ôn lại mấy chuyện cũ.

Thường Hi ngồi đối diện bà chỉ có thể ra sức lắng nghe rồi tán thưởng, cũng không dám nói gì nhiều, sợ lộ ra sở hở nào đó bởi dù sao trong quá khứ của anh, cô một chút cũng chẳng tham dự vào. Ngoài kịch bản đã được soạn thảo và nghiên cứu kỹ lưỡng ra, những câu khác hoàn toàn là căn cứ vào tình hình để trả lời cho qua chuyện.

Ngồi trong xe trở về nhà, Thẩm Thường Hi tâm trạng rối bời, nghĩ lại những chuyện mà bà Lê cố tình kể, cũng như vô tình nhắc tới.

“Thực ra con đừng thấy Cảnh Nghi lúc nào cũng mang bộ mặt lãnh cảm, rồi lúc nào cũng tỏ ra bất cần, thực ra đó đều là có nguyên nhân cả...”

“Năm nó chín tuổi, cả nhà rời đến Nhất Thành để nghỉ mát. Cũng chính là nơi này, nó đã bị bắt cóc.” Bà Lê nói bằng vẻ mặt đau thương lẫn mất mát. Nỗi bất lực trong mắt bà mẹ khi không thể bảo vệ được con trai của mình khiến cho Thẩm Thường Hi không khỏi đau xót, cũng vô cùng kinh ngạc.

Bà kể lại, năm đó anh bị một người phụ nữ bắt cóc, từ đó sinh ra ác cảm với phụ nữ.

Khoảng thời gian đầu anh đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu. Không nói chuyện cũng không tiếp xúc với ai. Còn đặc biệt nhạy cảm khi có bóng dáng của bà đến gần, mà không chỉ bà còn có cả những người giúp việc nữ mang cơm đến cho anh. Mỗi lần bà cố gắng trò chuyện với anh, anh đều liên tục hét lên: “Đừng lại gần tôi…” Khiến cho bà không khỏi đau thương.

Mặc dù thời gian qua lâu dần, người bắt cóc anh năm đó cũng đã bị bắt nhưng nỗi ám ảnh về những người phụ nữ của anh cũng không xóa hết được.

Đến nay, Anh đối với phụ nữ, đều sinh ra loại cảm giác chống đối, ác cảm. Khuôn mặt anh lạnh lùng cũng chính là vì như vậy.

Thẩm Thường Hi nghe bà Lê kể xong, cảm giác như ruột gan đứt ra từng khúc.

Thì ra, anh cũng có một góc khuất như vậy.

Người mạnh mẽ và luôn điềm tĩnh như anh, giống như cho dù thế giới có sụp đổ cũng luôn dùng ánh mắt tự tin để có thể đối mặt, hóa ra cũng có mặt yếu mềm.

Lúc anh gặp ác mộng, cơ thể run lên từng đợt, chắc chắn lúc đó trong cơn mơ đã nhớ lại tình cảnh bị bắt cóc ngày xưa.

Ngày anh cùng cô tiếp xúc trong thang máy bị mất điện đột ngột, anh hoảng sợ tới nỗi chân tay vô lực, ngồi thụp xuống đất. Lúc đó không biết đã sợ hãi như thế nào.

Có vô số lần anh biểu hiện khác lạ như vậy mà cô thậm chí còn có lúc lấy đó làm điểm yếu của anh, thỏa mãn thú vui trêu chọc anh nhất thời của mình. Nếu như lúc đó kế hoạch trả thù ấu trĩ của cô thành công, bây giờ cô sẽ phải đối mặt với anh như thế nào.

Nghĩ tới đây Thường Hi cảm thấy hối hận vô cùng. Trong lòng bứt rứt không yên.

“Thường Hi à! Ta thật sự cảm ơn con, cảm ơn con nhiều lắm.” Bà Lê đột nhiên nắm bàn tay hơi run run của cô, ánh mắt chân thành.

“Nếu như không nhờ có con thì Cảnh Nghi đến giờ cũng sẽ không thoát khỏi nỗi ám ảnh về phụ nữ.”

Thẩm Thường Hi mỉm cười với bà, tay còn lại của cô càng nắm chặt đôi tay đang trùm lên tay còn lại: “Bác đừng nói như vậy. Tất cả đều là do anh ấy đã tự kiên cường chữa lành vết thương của bản thân.”

“Không đâu, không phải...” Bà Lê lắc đầu phủ nhận: “Nếu như không phải là con khiến cho nó rung động trước. Ta e là nó sẽ mãi mãi không cảm nhận được tình yêu từ một người khác giới. Ta cũng chỉ là một người mẹ bình thường. Nhiều lúc cũng bất lực nhưng không thể làm được gì ngoài việc để nó ngày ngày chúi đầu vào công việc, vào học tập mà không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác.”

“Ta có thể nhìn ra được nó vô cùng thích con. Con chắc chính là cô gái mà nó thích từ thời đại học đó.” Bà Lê nhìn cô không chớp, trên mặt mỉm cười hiền hậu. . Truyện Hệ Thống

Cô gái mà bà tốn công tốn sức thăm dò biết bao nhiêu lần cũng không thăm dò ra được một chút tin tức từ con trai bà.

Thời đại học?

Nhắc tới đây, Thẩm Thường Hi có chút khựng lại. Thì ra anh thật sự đã từng có một mối tình như vậy?

Thẩm Thường Hi đột nhiên nhớ tới kịch bản lúc cô đọc được. Một cô gái mà anh thích thầm từ lâu, tốn tâm tư theo đuổi bao năm mới theo đuổi được… hóa ra không phải chỉ là câu chuyện anh nhặt bừa trên mạng. Mà cô gái đó hoàn toàn có thật trên đời. Chỉ là không biết cô gái kia hiện đang ở đâu, để cho anh cùng đường phải nhờ cậy đến một trợ lý nhỏ như cô đóng giả.

“Khoảng thời gian khi nó học đại học có lẽ là khoảng thời gian ta thấy tâm trạng thằng bé tốt nhất, cũng hay cười hơn. Mỗi khi gọi điện về nhà còn thi thoảng bóng gió hỏi ta cách làm sao để theo đuổi con gái, lúc đó ta liền biết nó đã thích ai đó. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, ta cuối cùng lại có thể gặp tận mặt con ở đây. Ta cảm thấy đã mãn nguyện lắm rồi.” Bà Lê xúc động nói tiếp.

Thẩm Thường Hi cắn răng hết sức khó xử, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cười cười trong im lặng.

Người con gái có bản lĩnh như vậy đương nhiên không phải là cô. Cô lúc đó thậm chí còn chưa từng biết đến sự tồn tại của anh làm sao có thể nhận được tình cảm chân thành của anh được.

Nhưng cô biết bản thân không thể nào nói ra.

‘Xin lỗi bác, thật tiếc vì cháu không phải là cô gái đó!’ Thẩm Thường Hi nhìn bà Lê vẻ mặt mãn nguyện, cô không nỡ cũng làm sao có thể nói ra chuyện con trai bà thuê cô với tiền lương cao ngất ngưởng để lừa dối bà và gia đình. Làm sao có thể nói ra chuyện, cô thực chất chỉ là trợ lý của anh…. Mà chỉ có thể âm thầm bày tỏ sự hối lỗi chân thành của mình.

Thẩm Thường Hi một mình lái Bối Bối về nhà, suốt dọc đường đi lòng dạ rối bời, tâm trí vì hình bóng một cô gái trong tim Lê Cảnh Nghi mà đảo lộn.

Lúc cô dừng đèn đỏ, còn mải thất thần cho đến khi bị tiếng còi xe chói tai ở đằng sau làm cho giật mình, mới lái xe đi tiếp.

Cô rốt cuộc bị làm sao thế này? Lúc cô nghe chuyện anh từng bị bắt cóc, tâm trạng day dứt xót xa khó chịu cho tới khi lại nghe được chuyện anh vượt qua được nỗi ám ảnh về phụ nữ nhờ có một cô gái, cô lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút ganh tỵ, mất mát.

Nghĩ tới cô gái đó đối với anh đặc biệt nhất, khiến cho anh yêu thích nhất, đến cả nỗi ám ảnh về phụ nữ cũng được hóa giải. Chắc chắn không phải là cô gái bình thường. Lòng ngực không tự chủ được đau nhói.

Về đến nhà, thấy Lê Cảnh Nghi đang nhàn nhã ngồi ở ghế đọc sách giống như mọi lần. Thẩm Thường Hi chẳng có tâm trạng đối mặt với anh nữa, miễn cưỡng chào một tiếng rồi chui vào phòng đóng cửa im ỉm bên trong.

Lê Cảnh Nghi thấy cô có biểu hiện lạ, cũng không khỏi lo lắng đi theo xem sao, ai ngờ lại chỉ nhận được mấy tiếng ‘Mọi việc đều thuận lợi.’ của cô trả lời cho qua chuyện.

Thẩm Thường Hi ở trong phòng ngơ ngẩn cả buổi trời, đến cơm trưa cũng không buồn ăn. Lê Cảnh Nghi có gõ cửa cũng không dám mở.

Không dám nói với anh cũng không biết nên nói với anh cái gì. Sợ anh biết cô đã biết được sự thật, lại sợ anh biết rồi cũng không quan tâm cô nghĩ cái gì. Cứ thế một mình trong phòng suy nghĩ miên man.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play