Thẩm Thường Hi nghi ngờ, Lê Cảnh Nghi bắt đầu thích cô. Hoặc có thể là vẫn chưa thích hẳn, nhưng cảm tình chắc chắn đã gia tăng đáng kể.

Không phải chỉ là tùy tiện nghi ngờ đâu. Cụ thể mọi chuyện đều bắt đầu từ những hành động quá ư lạ lùng của anh mấy ngày gần đây.

Không chỉ chuyện cô làm bể chiếc đồng hồ cát quý giá ở nhà anh được anh nhẹ nhàng cho qua.

Lê Cảnh Nghi là người vô cùng coi trọng thời gian, mỗi một giây một phút đối với anh ta còn quý hơn cả vàng. Thẩm Thường Hi có rất nhiều lúc lỡ đi muộn một chút hoặc thậm chí lúc bị anh triệu tập mà không đến kịp, nhất định sẽ chết ngạt trong mùi thuốc nổ tỏa ra từ người anh. Vậy mà hôm trước, mải chỉ dạy cho một thực tập sinh mới tới ở công ty mà không để ý thời gian. Kết quả quá giờ hẹn đi đón anh ở tiệc xã giao, để anh chờ mất nửa tiếng.

Khi cô chạy bán sống bán chết đến được đến nơi cứ tưởng sẽ bị anh mắng cho một trận, nhưng không hề, anh không những không mắng còn hết sức ân cần mà đưa khăn tay cho cô lau mồ hôi.

Rồi không chỉ cô nhận ra thái độ đối xử tốt với cô một cách bất thường, ngay cả đồng nghiệp cô quen trông thấy không khí kỳ lạ này cũng phải xuýt xoa.

Chính vào tiệc xã giao mà cô nhắc tới đó, lúc cô đang buôn chuyện với các đồng nghiệp. Bắt gặp Lê Cảnh Nghi đi qua. Anh nói anh muốn tham gia một buổi tiệc xã giao nào đó. Cô không do dự để nghị chở anh đi.

Vốn dĩ mấy tiệc xã giao như thế này, với tư cách là một thư ký bên cạnh anh, chắc chắn không tránh khỏi phải uống rượu. Vì vậy Thẩm Thường Hi vô cùng ghét mỗi khi phải đi. Mỗi lần đi đều bày ra bộ mặt vô cùng miễn cưỡng.

Lê Cảnh Nghi giống như biết việc này nên lần này không bắt cô đi cùng. Chỉ nói không cần rồi căn thời gian bảo cô đúng giờ tới địa điểm anh gửi đón anh là được.

Lúc anh vừa đi, đồng nghiệp vừa nói chuyện cùng cô ai nấy đều xán vào người cô, đỏ mắt phân bua.

“Ai yo, chuyện gì thế này. Sao tôi lại có cảm nhận được sự mờ ám là thế nào nhỉ. Hay là do tôi xem ngôn tình nhiều quá ha.” Một chị đồng nghiệp ở phòng quan hệ công chúng nói.

“Cô cũng giống tôi hả, chính là cái cảm giác vợ chờ chồng đi làm vậy.” Một người khác không tự chủ được tính tưởng tượng bay xa của bản thân khiêm tốn nói.

“Thường Hi à, em làm thế nào mà hay vậy? Có thể khiến cho giám đốc chúng ta lộ ra bộ mặt dịu dàng như vậy?”

“Giời ạ, giám đốc chỉ dịu dàng với thư ký nhỏ thôi.”

“...”

Lời bọn họ hết bàn tán, hết xôn xao làm Thường Hi nửa xấu hổ nửa lại có chút hi vọng.

Chẳng lẽ công sức theo đuổi của cô hơn tháng nay đã được đáp lại rồi ư?

Hạnh phúc đến thật quá đột ngột mà.

Buổi tối, sau khi đón Lê Cảnh Nghi từ tiệc xã giao về, anh đề nghị ghé vào một quán hải sản gần đó ăn tối luôn.

Đi từ xa đã thấy đèn đóm của quán này thu hút khách hàng, đi tới gần càng khiến cho người ta hoa cả mắt.

Thẩm Thường Hi đi đỗ xe, lúc đi vào thì Lê Cảnh Nghi đã đặt một phòng riêng trước.

Quán được làm theo phong cách Nhật Bản, khi ngồi thì phải ngồi xuống đất, bên dưới có một tấm đệm dệt và thêu tỉ mì, khiến cho người ta không nỡ ngồi lên nó.

Một lúc sau, người phục vụ bước vào rồi quỳ xuống bàn và đưa thực đơn lên.

“Cô cứ tự nhiên gọi món. Đừng khách sáo.” Lê Cảnh Nghi ra dấu cho cô.

“Vâng.” Thẩm Thường Hi cầm thực đơn lên, xem xét tỉ mỉ.

Cô khách sáo cái gì, cô chỉ ngại không ăn sạch được túi tiền của anh mà thôi.

“Cho tôi một phần cá thu nấu rượu thượng hạng, hai phần gỏi cuốn và sashimi cá ngừ.” Anh nói, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.

“Thêm súp cua và cháo hải sản. Cảm ơn.” Thẩm Thường Hi chọn món xong. Nghiêm túc ngồi ngắm mấy bức tranh không rõ hình dạng treo trên tường của nhà hàng.

“Bình thường cô có bị dị ứng với cái gì không?” Trong lúc chờ đợi đồ ăn được mang lên, Lê Cảnh Nghi hỏi cô.

“Không có.” Thẩm Thường Hi lắc đầu: “Là chim trên trời, là động vật dưới đất đều có thể ăn.”

Trộm vía, Thẩm Thường Hi dù là tiểu thư sống trong nhung lụa đã quen nhưng có thể ăn được mọi thứ. Nói đúng hơn chính là không kén chọn giống như các quý tộc khác. Thay vì vậy, cái cô kén chọn chính là đồ hiệu không độc không dùng, xe hơi phải là loại yêu thích. Những thứ xa xỉ hơn nhiều kìa.

“Là chim trên trời… Quạ, là động vật dưới đất… nòng nọc. Ý cô là vậy?”

“Dạ?”

Thẩm Thường Hi ngồi đối diện toát hết cả mồ hôi khi nghe mấy lời đó từ chính miệng của diêm vương mặt lạnh suốt ngày nhăm nhe muốn ám sát cô bằng mấy bản báo cáo vào hợp đồng trừ lương.

Lê Cảnh Nghi hôm nay thế mà còn biết giỡn chơi.

Đúng lúc này, phục vụ đã bắt đầu lên món dần dần rồi rất nhanh đã có một bàn ăn thịnh soạn.

Cá thu nấu rượu nghe giới thiệu thì là món tủ của nhà hàng.

Cô không bỏ qua cơ hội tỏ ra ân cần. Nhanh chóng múc cá ra đĩa, không cẩn thận làm bắt nước sốt lên tay anh.

“Xin lỗi giám đốc.” Cô vội vàng nói tiếng xin lỗi sau đó rút khăn giấy ra cuống cuồng lau tay cho anh. Cũng may loại đồ ăn này không được nấu nhiệt độ cao nên ngoài việc chỉ làm bẩn bàn tay trắng nõn mịn màng của anh ta thì không gây ra tổn thương gì. Nhưng có điều vẫn đủ để cô phải nhận ánh mắt lạnh ngắt và tiếng gầm lạnh nhạt như muốn giết người qua cảm xúc vì tội bất cẩn.

Vậy mà hình như anh ta chẳng có ý nào tỏ ra tức giận, còn hết sức nhẹ nhàng với cô.

“Không sao.” Sau đó cầm lấy khăn giấy trong tay cô tự mình lau lau.

Thẩm Thường Hi cầm dĩa ngây ngốc một lát sau đó cũng lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng tiếp nhận hình tượng mới của anh.

“Cô đã có bạn trai chưa?”

Khụ!

Chưa yên ổn được mấy giây, Thẩm Thường Hi bị dọa cho ho sặc sụa.

Lê Cảnh Nghi nhanh chóng rút khăn giấy bên cạnh đưa cho cô lau. Hôm nay là cái ngày gì thế này, ngày hội toàn dân trao nhau khăn giấy hay gì.

“Cảm… cảm ơn anh.” Thường Hi cầm lấy khăn giấy che miệng, nhỏ giọng.

Cô toát mồ hôi một lần nữa. Anh ta vừa hỏi gì? Loại lời thoại tầm thường như thế thốt ra từ miệng anh ta thật sự không tầm thường một chút nào.

“Tôi… vẫn chưa, tôi vẫn muốn tận tâm cống hiến cho công ty cho tới khi tìm được người phù hợp.” Cô trả lời. Trả lời xong liền cảm thấy bản thân thật thông minh.

“Ừm.” Lê Cảnh Nghi gật đầu, bình tĩnh đem con cá thu điềm nhiên mổ xẻ.

Vậy là hết rồi?

Lê Cảnh Nghi đột nhiên hỏi một câu. Mà loại câu hỏi này còn mang ý nghĩ gì nữa. Không phải là muốn tiến tới thì là ý gì. Thẩm Thường Hi cũng cảm thấy bản thân trả lời cũng tạm coi là đạt chuẩn nếu không muốn nói là quá ổn, đáp ứng đủ tiêu chí vừa có tâm lại vừa có cơ.

Vậy mà hết rồi sao?

Cứ thế, bữa ăn giá ngàn vàng của cô kết thúc trong sự gượng gạo, còn thuận lợi khiến cho Thẩm Thường Hi lo lắng bồn chồn tới khó tiêu. Trái lại thì Lê Cảnh Nghi thì cứ thản nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sau lúc đó liền không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa. Hai người cứ vậy trải qua hết bữa tối tưởng chừng bình thường này.

Dù vậy, Thẩm Thường Hi vẫn cảm thấy, nếu như anh đã mở lời, lại liên tục cư xử kỳ lạ với cô mấy ngày qua đã dấy lên không ít hy vọng cho cô vào một tương lai anh rơi vào lưới tình của cô không xa.

Công sức thức khuya dậy sớm chịu khó cưa cẩm dài dăng của cô cũng có ngày tu thành chính quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play