Sáng hôm sau, khi một khắc sớm chiếu trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Thẩm Thường Hi. Cô mở mắt tỉnh dậy vẫn thấy Lê Cảnh Nghi đang nằm bên cạnh, hơi thở đều đều, trên bờ ngực săn chắc trắng nõn phập phồng nhấp nhô, trái tim cũng đập nhộn nhạo.
Lần đầu tiên cô thấy anh dậy muộn hơn cô. Thẩm Thường Hi nằm quay mặt lại, ung dung thưởng thức gương mặt anh tuấn cầu kỳ thoáng qua một chút mệt mỏi của anh. Cô nhìn vết mẩn đỏ trên cổ anh đã có dấu hiệu mờ dần, cô mới yên tâm thở phào.
Cô suýt quên mất, anh đang phải chiến đấu chống lại vô số kẻ thù trên thương trường, những âm mưu tính toán, chỉ cần không chú ý đều sẽ bị đem ra ăn sạch không còn một mảnh xương.
Ba ngày bình yên ngắn ngủi, thoáng một cái đã trôi qua. Sau này vẫn phải cố gắng vì nhiều ngày yên bình hơn nữa.
Sau khi cả hai đã tỉnh dậy, cũng là lúc chuẩn bị phải về nhà. Đối mặt với những cuộc chiến khốc liệt trên thương trường vẫn còn đang tiếp diễn.
Lê Cảnh Nghi dọn đồ của mình xong, quay sang giúp giúp cô thu dọn đồ vào trong va li.
“Cái này… từ đâu mà em có?”
Anh nhìn vào mặt phật nhỏ làm bằng gỗ rơi ra từ trong túi cô.
Thẩm Thường Hi không hiểu anh lại quan tâm tới thứ này, hơi khó hiểu nhíu mày: “Cái này vẫn luôn ở trong túi em mà. Một người bạn nhỏ đã đưa cho em.”
“Bạn nhỏ?”
“Vâng.” Cô thành thật gật đầu.
“Hồi còn nhỏ em đã tặng cho một bé trai miếng sô cô la, sau đó cậu bé trả ơn em bằng cái này.”
“Mãi sau này em nghĩ lại đây cũng quá thiệt rồi. Em chỉ đưa cho bé trai kia cái bánh mà lại nhận được cái mặt dây chuyền này nhìn là biết được làm thủ công có giá trị như vậy. Mặc dù em cũng không dùng gì tới nó, nhưng thấy nó có ý nghĩa đặc biệt nên giữ lại tới giờ.”
Thấy anh trầm mặc hồi lâu, cô xích lại gần anh, nghiêng đầu: “Sao thế?”
Anh suy nghĩ hồi lâu, lại vuốt vuốt đầu cô
“Chỉ là anh thấy duyên phận thật kỳ diệu, đưa em tới gặp anh. Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn va vào nhau.”
Cô không biết được, miếng sôcôla mà cô cho là nhẹ nhàng ấy, chính là thứ sưởi ấm tâm hồn anh suốt quãng thời gian bị nhốt trong hầm tối.
Hôm đó anh bị kẻ xấu bắt cóc. Bọn chúng vô cùng thông minh, không ngờ lại giấu anh trong một cái hầm ngay gần địa điểm bị bắt trong một khu đất trống. Hôm đó Thẩm Thường Hi cùng những đứa trẻ khác cùng nhau chơi đùa ở gần đó liền vô tình phát hiện ra có một cậu bé ở trong hầm nhỏ.
Hai đứa trẻ, cách nhau một bức tường, hồn nhiên cùng nhau nói chuyện cả buổi. Cũng chính là cô là người phát hiện ra anh. Cứu rỗi anh không chỉ sửa ấm trái tim nhỏ bé đã bị lòng tham vô đáy của con người làm hại, mà còn chính là người nói với ba mẹ nên anh mới có thể thoát khỏi cái hầm địa ngục nhốt anh trong suốt một thời gian dài đó.
Thẩm Thường Hi cứ tưởng anh nhắc tới chuyện cô vốn dĩ là vị hôn thê của anh, sau đó đào hôn, sau đó lại gặp anh. Kết quả cuối cùng vẫn là lấy anh. Chính cô cũng cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, bọn họ đã bị sợi dây định mệnh trói chặt lẫn nhau.
“Đúng vậy.” Cô nhìn anh gật đầu, cười thản nhiên.
***
Thời gian một tuần trôi qua, trong lúc Việt Trí đang loạn thành một mớ bòng bong thì ở Lê Thị cũng đang tổ chức xét duyệt hội đồng cổ đông. Chọn ra chủ tịch của nhiệm kỳ kế tiếp. Ngày mà Lê Minh Huy mỏi mắt trông chờ suốt hai năm.
Hai năm, anh ta dày công tính kế hai năm, biến bản thân thành một kẻ giả tạo trăm ngàn lớp mặt, đến bản thân là ai anh ta cũng không còn nhớ nữa, lợi dụng cả người mà thích anh ta nhất, đối với anh ta tốt nhất trên thế gian, Tất cả chỉ vì giây phút này.
Anh ta đã sống cả một cuộc đời khổ sở. Bọn họ dựa vào đâu mà có thể vứt bỏ anh ta một mình sống trong sung sướng suốt hai mươi năm trời, Lê Minh Huy thật sự không cam tâm. Những thứ vốn dĩ thuộc về anh ta, anh ta phải lấy lại hết tất cả.
Lê Minh Huy ngay từ lúc bước chân vào nhà họ Lê có truyền thống mười tám đời kinh doanh với sản nghiệp kếch xù, sớm đã mang theo dã tâm lớn, cướp lại hết tất cả.
Anh ta đã tính toán cho đến giờ phút này. Người có nguy cơ cản trở kế hoạch cướp lấy mọi thứ của Lê gia, người có khả năng kế thừa sản nghiệp của Lê Gia, khả năng cao nhất vẫn là Lê Cảnh Nghi. Vì thế, người mà anh cần đối phó chỉ có Lê Cảnh Nghi.
Nhưng giờ đây, Lê Cảnh Nghi đã hoàn toàn không có khả năng có thể tranh giành việc tiếp nhận Lê Thị trong lòng bàn tay nữa rồi. Thứ nhất, với tính tính của ông cụ Lê, chắc chắn sẽ không giao sản nghiệp lại cho người ngay cả công sức mình tạo ra cũng không bảo vệ được nên số phiếu bầu của ông cụ Lê chắc chắn rơi vào tay anh.
Thứ hai, Lê Cảnh Nghi trước giờ chưa từng quan tâm đến việc quản lý Lê Thị, bây giờ lại càng không có thời gian lo tới việc của Lê Thị vì phải giải quyết rắc rối ở Việt Trí.
Chính vì vậy, Lê Minh Huy nắm chắc phần thắng trong tay. Ung dung đến Lê thị trong trạng thái tinh thần tốt nhất.
Ba mươi phút sau, Hội nghị bắt đầu.
Không khí yên bình trôi qua, trong khi mọi người đang hướng mắt vào những chiến công hiển hách của Lê Minh Huy từ khi lên làm giám đốc cho đến nay, cánh cửa gỗ từ phía văn phòng lớn đột nhiên mở toang.
Nhìn thấy người mới xuất hiện, khuôn mặt người nào người nấy đều ngỡ ngàng đến kinh ngạc.
Lê Cảnh Nghi mang theo vẻ mặt hờ hững bước vào.
“Lê Cảnh Nghi? Sao con lại ở đây? Không phải là đang bận rộn lo việc bên Việt Trí hay sao?” Ông Lê là người đầu tiên cất giọng hỏi anh.
Những cổ đông bên dưới đều đã bắt đầu bàn tán xôn xao, đa phần là dị nghị. Lê Cảnh Nghi trước giờ chưa từng tham gia vào bất cứ cuộc họp hội đồng quản trị nào, kể cả lớn hay nhỏ. Hôm nay đùng một phát lại xuất hiện ở đây.
Liệu có phải là Việt Trí đã trên đường sắp sửa phá sản nên tìm cách qua Lê thị nhận chức mới hay là không?
“Cậu Lê, hôm nay cậu đến đây là vì mục đích gì? Có phải cũng muốn tham gia bầu cử hay không?”
“Tôi cùng với mọi người ở đây, đương nhiên là có chung một mục đích.” Lê Cảnh Nghi bình tĩnh đối đáp, “Tôi tới đây ứng cử.”
Lời anh vừa thốt ra càng làm cho các bô lão râu tóc bạc trắng với chiếc trán nhăn nhúm lại.
“Cậu Lê, có phải là cậu quên rồi không? Cậu chưa từng tham gia bất kỳ một cuộc họp cổ đông nào ở Lê thị, hôm nay muốn đến có phải là vì Việt Trí mà cậu đang điều hành gặp vấn đề nên mới chuyển hướng qua đây không?” Một cổ đông không nhịn được lên tiếng.
“Nói cho cậu biết bây giờ cậu đã không có đủ tư cách để đứng trong cuộc họp này rồi.”
“Mọi người bình tĩnh lại, dù sao cậu Lê cũng là người nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần của Lê Thị, sao có thể không đủ tư cách tham dự được.” Một cổ đông khác xen vào giữa bầu không khí căng thẳng.
“Ông Trương, bây giờ người điều hành một công ty đã sắp sửa phá sản, lấy tư cách gì để đứng đây tiếp tục ứng cử chức chủ tịch của Lê thị.”
“Mọi người, mau xem tin tức mới nhất!” Đột nhiên một cô đông lên tiếng.
Vừa mở điện thoại ra, lại là một loạt bài báo mới với tiêu đề Việt Trí đã đồng loạt đưa ra một loạt dự án mới thay thế, hứa hẹn mở ra nhiều cơ hội, ngành xây dựng trong nước có khả năng vươn ra thị trường quốc tế?
Bên dưới phản ứng của những người quan tâm tới lĩnh vực xây dựng và bất động sản cũng nhận được những phản hồi tích cực.
***
Thông báo của tác giả:
Dương ngoi lên rồi đây mọi người ơi. Truyện sắp đi tới hồi kết nên mình muốn hỏi mọi người để mọi người biểu quyết nhé!
Phần ngoại truyện có ai muốn đọc thêm về chuyện tình của Tô Mộng Nhiên và anh Hàng Vũ Thuỷ không nhỉ? Mọi người comment cho mình biết nha. Nhớ vote, like và theo dõi truyện cho mình nhé! Cảm ơn các tình iuuu nè
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT