Nghe xong câu trả lời của Thẩm Thường Hi, khóe miệng Lê Cảnh Nghi bỗng nhiên cong lên một đường cong sắc lẹm, cười mà giống như không cười, bởi nét mặt không có chút gì hiện lên vẻ mặt hài lòng trái lại còn khiến cho người khác phải lạnh sống lưng.

Sau đó Lê Cảnh Nghi đứng dậy rời khỏi chiếc ghế giám đốc, hướng tới bộ bàn ghế hoa văn trạm trổ tinh tế dành để tiếp khách phía tường bên phải. Khoan khoái cầm ly cà phê được pha sẵn trên bàn ngồi xuống trước mặt Thẩm Thường Hi.

Hành động này vốn rất bình thường nhưng không hiểu sao Thư ký Trần đứng gần đó lại cảm thấy bất an thay cho cô nhân viên nhỏ kia, khóe miệng không ngừng giật giật.

Quả nhiên không khiến anh phải thất vọng, giọng nói ấm như thái dương mà đong đầy hàm ý chỉ sau mấy giây của Lê Cảnh Nghi vang lên: “Cô không nghĩ là nếu rời khỏi phòng này thì cô đến cả cơ hội bưng trà rót nước cũng không có à?”

Thư ký Trần vuốt mồ hôi đứng bên cạnh thầm cảm thán.

Những tưởng lời đe dọa đầy hàm ý của Lê Cảnh Nghi sẽ làm vơi đi vài phần kiêu ngạo của Thẩm Thường Hi nhưng không, vẻ mặt cô không hề dao động.

“Nếu như năng lực của tôi có hạn không vượt qua được kỳ thử việc thì tôi chấp nhận nhưng tôi nghĩ mình được ngồi ở đây cũng có chút bản lĩnh. Nếu như giám đốc kiên quyết muốn đuổi việc thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Một người lãnh đạo tốt sẽ không ép nhân viên của mình.” Cô bình tĩnh đáp lại Lê Cảnh Nghi.

“…”

“Cô thực sự nghĩ mình có năng lực vậy cơ à?” Lê Cảnh Nghi nói tiếp.

Hai người đối mắt nhìn nhau không ai chịu ai. Giống như đang trong một cuộc chiến đấu mắt thầm lặng, mà người chớp mắt lập tức sẽ bị ánh mắt của người còn lại ngộ sát không chút manh giáp.

Lời này là có ý gì, là mỉa mai, hay là đang thử cô? Thẩm Thường Hi lần đầu tiên trong cuộc đời thật muốn suy đoán một người, xem xem người đó rốt cuộc đang nghĩ gì mà người này lại một chút cũng không thăm dò ra được.

Cho dù có là làm việc bao năm ở Thẩm thị, dù chưa từng phải dò xét tâm ý người khác như cô cũng có thể tự tin chinh phục được lòng người nhưng đối với người đàn ông này, đúng là phải khiến cô có nửa phần bối rối.

Lê Cảnh Nghi người này quả là khó lường.

Hôm nay ở đây nói chuyện đã vượt qua sức tưởng tượng của cô rồi.

Nhưng đã nói đến đây, e là không đánh cược một chút đúng là có chút uổng. Dù gì kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị đuổi việc, cùng lắm đi tìm công ty khác.

“Nếu như giám đốc nghi ngờ năng lực của tôi, giám đốc có thể thử.” Thẩm Thường Hi cuối cùng quyết định đánh cược một chút, lại không kiêng dè thử lại đối phương.

“Ồ, thử thế nào?” Lê Cảnh Nghi tràn ngập hứng thú nhìn Thẩm Thường Hi không chớp mắt. Khí thế và vẻ tự tin đúng là không tầm thường chút nào. Khí chất này rất khó để tìm được ở một người mới.

“Thực ra vị trí trước đây của tôi ở công ty cũ là làm ở bộ phận chiến lược, tôi vào đây cũng là mong muốn có thể vào bộ phận chiến lược tận lực. Nếu như giám đốc đồng ý điều tôi qua bộ phận phát triển chiến lược, tôi tin rằng mình có thể làm tốt, cũng là giúp cho giám đốc không bỏ phí nhân tài.”

Nói đúng ra, Thẩm Thường Hi ở Thẩm thị là giám đốc bộ phận chiến lược đã có mấy năm kinh nghiệm. Mặc dù một nửa cũng là do sự nâng đỡ của Thẩm gia ba Thẩm và Thẩm Thành - anh trai cô nhưng cô không tin bây giờ đổi lại một vị trí cỏn con mà cô cũng không làm được. Nếu như lần này có thể cược thành công, sự nghiệp của cô chắc chắn sẽ ngày càng huy hoàng. Giấc mơ trở thành phú bà độc lập tài chính không phụ thuộc gia đình cũng không còn xa nữa.

Lại có thể tự tin nhận mình là nhân tài.

Hành động cùng lời nói của Thẩm Thường Hi ngay từ lúc bắt đầu khiến cho Tống Trần đứng bên cạnh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Làm việc ở đây bao nhiêu lâu, anh chưa từng thấy có người nào lại tự tin đến mức kiêu ngạo như vậy, hơn nữa lại còn ngay trước mặt giám đốc, mà kỳ lạ là vẻ mặt của giám đốc trông cũng không giống như là đang tức giận.

“Nghe có vẻ rất tốt, vậy nếu như làm không tốt như cô nói thì sao? Vậy càng không phải sẽ làm cho tôi mất thời gian hơn à?” Lê Cảnh Nghi nói tiếp, vẫn không quên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thường Hi giống như đang từng bước thăm dò động thái của cô, xem xem cô sẽ tiếp tục tự tin như vậy đến khi nào.

Không để cho Lê Cảnh Nghi thất vọng, Thẩm Thường Hi ngay lập tức đối đáp: “Tôi đảm bảo trong một tháng, nếu như tôi không làm ra được bất kỳ một thành tựu lớn gì cho công ty, giám đốc có thể tự ý điều tôi qua bất cứ phòng nào thậm chí nếu anh muốn tôi sẽ lập tức xin nghỉ việc.”

Đương nhiên bản tiểu thư sẽ không để cho anh có cơ hội đó.

Mời phật đến thì dễ, tiễn phật đi thì khó. Cái vị trí thư ký gì đó, tôi tuyệt đối sẽ không nhảy vào đâu. Thẩm Thường Hi trong lòng tự nghĩ.

Nghe xong câu này, Lê Cảnh Nghi cuối cùng cũng như buông lỏng khí tức áp bức, tạm thời di dời ánh mắt xuống tách cà phê hơi nóng đã tắt, cầm lên hớp nhẹ một ngụm: “Được, vậy thì cứ như cô nói đi.”

Sau đó anh phẩy tay ra lệnh cho thư ký Trần: “Tống Trần, cậu đi sắp xếp cho cô Thẩm chuyển công tác.”

Tống Trần nghe lệnh làm việc, ngay lập tức đi báo người sắp xếp.

“Cảm ơn giám đốc đã cho tôi một cơ hội.” Thẩm Thường Hi nghe được tin này, quả thực vui như mở cờ trong bụng, suýt chút không kiềm chế được mà la lên, cũng may mà nhịn lại được nhưng ngữ điệu so với khi nãy vẫn là khác hẳn một trời một vực.

“Đừng vội mừng. Tôi chỉ nhìn kết quả.”

“Tôi nhất định không làm giám đốc thất vọng.”

***

Thẩm Thường Hi vừa phấn chấn rời khỏi phòng, trên mặt từ đầu tới cuối đều vẻ mãn nguyện hạnh phúc, hai mắt sáng rực lên lấp lánh, đi qua Tống Trần vừa đi gọi điện về còn vẫy tay chào một tiếng, khiến cho Tống Trần không khỏi bất ngờ.

Người này đúng là vui vẻ, thất vọng hay không đồng tình đều hiện hết lên mặt không chút dấu diếm.

Tống Trần theo lời dặn của Lê Cảnh Nghi đi gọi cho bộ phận nhân sự nói với bọn họ chuyển Thẩm Thường Hi của phòng kinh doanh sang bộ phận phát triển chiến lược xong thì về văn phòng, thấy Lê Cảnh Nghi vẫn an vị ngồi ở vị trí cũ, khuôn mặt không rõ vui buồn khác hẳn với người nào đó.

“Giám đốc, vậy vị trí thư ký tạm thời thì thế nào? Anh thật sự muốn để Thẩm Thường Hi chuyển sang phòng chiến lược phát triển ạ?” Tống Trần nhẹ nhàng đứng bên cạnh anh, giọng dò hỏi Lê Cảnh Nghi.

Theo như sự hiểu biết của Tống Trần, giám đốc xưa nay là người đã có kế hoạch làm gì thì bằng mọi giá phải làm được, nay lại có thể dễ dàng từ bỏ như thế, đúng là không phải phong cách thường thấy.

Lê Cảnh Nghi cầm ly cà phê lúc nãy đưa lên miệng định làm một hớp sau đó nhớ ra điều gì, lông mày nhíu lại sau đó liền đứng lên trở lại chiếc ghế giám đốc quyền lực. Cũng không biết lần này sẽ định đóng đô đến khi nào.

Mà khoan, câu hỏi vừa rồi…

Tống Trần đang định hỏi lại, vì không giấu nổi tò mò, một phần cũng vì lo cho tình cảnh sẽ phải lỡ hẹn một lần với vợ và con thơ ở nhà.

“Không phải cậu nghe nói rồi sao, tôi cũng không muốn bỏ phí nhân tài.” Lê Cảnh Nghi dựa người vào ghế nói, hàm ý đầy mỉa mai: “Cô ta đã tự tin mình có thể làm tốt đến vậy, với tính cách đó của cô ta không để cho cô ta thử chắc chắn cô ta có chết cũng gọi hồn tôi cả đêm.”

Thực ra thì Lê Cảnh Nghi cũng muốn xem xem Thẩm Thường Hi có thật sự có năng lực như sự tự tin của cô hay chỉ là nói khoác quen thân.

“...”

“Được rồi, cậu cứ thu xếp nghỉ phép như đã nói đi, thư ký tạm thời tôi sẽ tự có sắp xếp.”

“Vâng giám đốc.”

“Tống Trần.” Thư ký Tống đang định ra ngoài thì Lê Cảnh Nghi lại gọi lại.

“Vâng? Giám đốc còn chuyện gì cần phân phó?” Tống Trần quay người cũng kính nghiêm túc nghe phân phó.

“Cà phê nguội rồi, đi pha ly khác cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play