Anh vậy mà lại cầm cái ly giấy dùng một lần mà tôi đã vẽ cho anh, chỉ vào trái tim nhỏ bên cạnh “MOF” nói với tôi: “Tiểu Tô Diệc, sau này em phải vẽ lớn hơn một chút, để cho bọn họ đều thấy rõ, em là của anh!”
Vào một ngày nào đó, lúc Chef Ông nội dễ thương đi ngang qua tôi đã đột nhiên nói với tôi: “Tô Diệc, có phải cháu có bạn trai rồi hay không?”
Tôi sửng sốt, “Không có ạ, sao lại hỏi như vậy chứ?”
Chẳng lẽ đã bị ông ấy nhìn ra tôi và MOF tiên sinh…
“Cháu xịt nước hoa.” Ông ấy nói rất khẳng định.
Không nhìn ra đấy, Chef Ông nội dễ thương mặc dù đã lớn tuổi, nhưng mũi thật đúng là rất tốt, tôi chỉ xịt một chút xíu mà cũng bị ông ấy đã ngửi ra, ông ấy thuộc hệ gâu gâu sao?
“Ồ, đúng vậy, Chef ông có cảm thấy thơm không?”
“Không tệ.” Chef Ông nội dễ thương gật đầu, “Bạn trai tặng sao?”
Làm ơn đi, tại sao nước hoa lại nhất định là bạn trai tặng chứ? Có mối liên hệ trực tiếp gì sao?
“Cháu chưa có bạn trai!” Tự mua được không?
“Vậy Tô Diệc còn muốn gả cho MOF không?” Chef Ông nội dễ thương lại hỏi.
Tôi muốn quỳ lạy ông ấy, logic của việc nhảy đề tài này là gì chứ?
Nhưng tôi cũng chỉ dám nói: “Nếu như cháu muốn, thì ông sẽ làm gì?”
Chef Ông nội dễ thương suy nghĩ một chút, “Rất đơn giản, lập tức giới thiệu bạn trai cho cháu.”
Tôi thật sự muốn quỳ lạy ông ấy, rốt cuộc logic ở đâu chứ?
———o———
Nói muốn giới thiệu không ngờ lại thật sự giới thiệu cho tôi.
Ngày hôm nay MOF tiên sinh dạy lớp thực hành ở trên tầng ba, Chef Ông nội dễ thương thì ở trên tầng hai. Vào lớp được một nửa thì Chef Ông nội dễ thương liền đi bộ lên, đi một vòng quanh các phòng học trên tầng ba, sau đó kéo một nam sinh hỏi người ta có muốn làm bạn trai của tôi hay không, còn nói đặc biệt to tiếng, ngay cả MOF tiên sinh đang đứng ở một phòng học khác cũng nghe được.
Thật là xấu hổ, xin ông hãy dừng tay đi mà, buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính mình đi.
Chef Ông nội dễ thương cố tình đi hỏi ý kiến của MOF tiên sinh: “Cậu cảm thấy cậu con trai này có hợp với Tô Diệc của chúng ta không?”
MOF tiên sinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát cáu trực diện, “Cũng không phải là chọn bạn trai cho cháu, em ấy cảm thấy tốt thì tốt, Tiểu Tô Diệc em nói sao?”
Hử, tôi nói? Tôi có thể nói cái gì? Nói tôi rất hài lòng thì đợi một lát nữa anh có bóp cổ tôi không?
“Không tốt lắm, quá lùn, còn không cao hơn cháu nữa mà.” Nói thế nào thì cũng phải cao hơn tôi đi, nếu không sau này tôi làm sao mang giày cao gót được.
“Vậy đeo kính đó thì sao?” Chef Ông nội dễ thương lập tức chỉ vào một người khác.
“Đeo kính?” Tôi lắc đầu, “Không thích.” MOF tiên sinh của tôi có đôi mắt xanh rất đẹp.
Chef Ông nội đầu dễ thương đổi sang một người khác, “Tóc dài, cột đuôi ngựa đó thì sao?”
“Không được không được, chắc chắn không được.” Tôi thích mái tóc xoăn màu nâu sẫm của MOF tiên sinh hơn, rất dễ thương.
“Tô Diệc! Cháu yêu cầu nhiều thật đấy! Cháu như vậy thì sẽ không tìm được bạn trai đâu!”
He he, Ông nội dễ thương ơi ông quá ngây thơ rồi. Bây giờ bạn trai của cháu đang ở bên cạnh cháu, cháu mà nói ai phù hợp yêu cầu, thì cháu nhất định sẽ chết chắc đó có được không?
Thấy không, đại vua giấm đang hung dữ nhìn chằm chằm tôi này.
Khi Chef Ông nội dễ thương vừa đi, chỉ còn lại một mình tôi với đại vua giấm, thì cơn ghen của anh liền nổi lên.
MOF tiên sinh: “Trong số những người đó em có thích ai không?”
Tôi: “Tất nhiên là không rồi.”
MOF tiên sinh: “Thật không?”
Tôi: “Không thể thật hơn nữa.”
MOF tiên sinh: “Đều không thích à?”
Tôi: “Hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn của em.”
MOF tiên sinh: “Vậy tiêu chuẩn của em là gì?”
Tôi: “Chính là giống như anh vậy.”
MOF tiên sinh: “Em có thể nói sự thật.”
Tôi: “Những điều em nói đều là sự thật. Em thích anh như thế này.”
MOF tiên sinh: “Tại sao em lại thích anh?”
Tôi: “Bởi vì tất cả dáng vẻ em thích anh đều có.”
MOF tiên sinh: “Nếu như sau này có một người có điều kiện tốt hơn anh xuất hiện thì em làm sao?”
Tôi: “Em đã có anh rồi, nên sẽ không thích người khác nữa.”
MOF tiên sinh: “Nếu anh ta chủ động theo đuổi em thì sao?”
Tôi: “Từ chối anh ta.”
MOF tiên sinh: “Anh ta kiên trì không từ bỏ thì sao?”
Tôi: “Mạnh mẽ từ chối anh ta.”
MOF tiên sinh: “Anh ta quấy rầy không ngừng thì sao?”
Tôi: “Vậy thì đưa anh đến trước mặt anh ta show tình cảm, nói cho anh ta biết, anh tuyệt vời như thế nào.”
MOF tiên sinh: “Ôi, đúng là Tô Diệc ngoan của anh. Nào, hôn một cái.”
Chụt chụt chụt, hôn ba cái. Chụt chụt chụt, lại hôn ba cái.
Cuối cùng cũng dỗ xong đại vua giấm, xin hãy gọi tôi là vua thả thính.
Đại vua giấm sở dĩ không được gọi là tiểu vua giấm cũng là có nguyên nhân, sau khi Chef Ông nội dễ thương lên kế hoạch “làm mai dẫn mối” như thế này một lần nữa, thì đại vua dấm đã không thể nhịn được, chủ động chạy đến trước mặt Chef Ông nội dễ thương tuyên bố quyền sở hữu đối với tôi.
Anh vậy mà lại cầm cái ly giấy dùng một lần mà tôi đã vẽ cho anh, chỉ vào trái tim nhỏ bên cạnh “MOF” nói với tôi: “Tiểu Tô Diệc, sau này em phải vẽ lớn hơn một chút, để cho bọn họ đều thấy rõ, em là của anh!”
Được, tôi là của anh.
Nhưng mà lần sau anh có thể thông minh hơn một chút không?
Chỉ số thông minh đều bị giấm chua ăn mòn rồi sao?
Không cảm thấy ê răng sao?
Được rồi, cũng không trách anh được, có trách thì hãy trách Chef Ông nội dễ thương dùng chiêu này thật là khéo.
Kế thứ sau trong ba mươi sáu kế: Giương đông kích tây.
Diệu kế, hay lắm.
———o———
Trong giờ giải lao giữa các tiết học tôi lấy điện thoại ra lướt tài khoản WeChat công khai, xem loạt bài đăng của Đại Nịnh.
MOF tiên sinh sáp đến, hỏi tôi đang làm gì.
Tôi thuận miệng đáp một câu “Đại Nịnh”.
“Sao vậy?” MOF tiên sinh hỏi.
“Không sao có. Em nói là Đại Nịnh.”
“Em đang gọi anh là Darling (người yêu dấu) [1] à? Lần trước không phải em nói em sẽ gọi anh là Manh Tuyêt Lê sao? Sao bây giờ em lại quyết định muốn gọi anh là Đại Nịnh rồi?”
[1] Đại Nịnh (大柠 – dàníng) phát âm gần giống Darling.
Tôi bỏ lỡ cái gì à? Một sự hiểu lầm lớn.
“Đại Nịnh không phải là gọi anh! Em có một người bạn tên là Đại Ninh!”
MOF tiên sinh cau mày, “Em còn gọi người khác là Đại Ninh ư? Là Tôn Hạo đó hay là người Hàn Quốc đó?”
Còn có thể trao đổi vui vẻ không?
“Em có một người bạn nữ, cô ấy tên là Đại Nịnh, Nịnh của quả chanh, vừa nãy em đang xem bài đăng của cô ấy trên tài khoản công khai.”
MOF tiên sinh “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Đến khi xem xong tôi mới chú ý tới sự im lặng của MOF tiên sinh, tôi đẩy anh, “Anh sao vậy? Sao không nói lời nào vậy?”
“Em gọi một cô gái là Đại Nịnh, nhưng không chịu gọi anh là Manh Tuyết Lê.”
Đây là đang làm nũng sao? Tôi phá lên cười.
“Manh Tuyết Lê! Manh Tuyết Lê! Manh Tuyết Lê!” Ôm ôm, hôn hôn, bế lên cao, “Manh Tuyết Lê, anh là Tuyết Lê duy nhất của em.”
Thật là không thể tin được, sao tôi lại thích một người đàn ông ấu trĩ như vậy chứ! Dỗ anh giống như là đang dỗ con nít vậy.
Lúc đang nói chuyện, thì MOF tiên sinh hỏi trong nhà tôi có poisson (cá) hay không.
Tôi sững sốt một chút, boisson (đồ uống)? Hỏi kiểu câu hỏi này chẳng lẽ ám chỉ… muốn rượu vào mất lý trí?
Tôi cũng là một girl ngay thẳng, “Có, nhưng chỉ có một tủ lạnh đầy Coca thôi.”
MOF tiên sinh bị tôi làm cho mơ hồ, “Coca? Không không không, không phải boisson, là poisson.”
Hóa ra là tôi nghe lầm à? Hừ, không trách tôi được, trách chúng phát âm gần quá!
Nhưng mà hỏi cá, thì càng kỳ lạ hơn có được không? Muốn đến nhà tôi ăn cá sao?
Bỏ đi, tôi vẫn nên trực tiếp trả lời theo nghĩa trên mặt chữ là được, “Nhà em không có cá.”
“Nuôi cá không phải là truyền thống của người Trung Quốc sao?” MOF tiên sinh hỏi.
“Anh nghe ai nói?” Đây là truyền thống gì vậy?
“Trước đây có một trợ giảng đã nói với anh, người Trung Quốc thích nuôi cá.”
“Trợ giảng đó là người Trung Quốc sao?” Người nào nói thì đứng ra cho tôi!
MOF tiên sinh nhún vai, “Một người châu Á? Quên mất rồi.”
Anh quên mất người ta là người ở đâu, nhưng lại nhớ những lời lung tung này.
“Có một số người làm kinh doanh xem phong thủy thích đặt một bể cá, bởi vì gặp nước thì sẽ phất.” Nhưng đây là mê tín chứ không phải là truyền thống. Nhớ tới Thiên Ngọc từng nói gia đình bọn họ có nuôi một bể cá, tôi còn nói, “Trung Quốc đất rộng của nhiều, cho dù là cùng một tỉnh, thì người ở các gia đình khác nhau cũng có những thói quen khác nhau.”
MOF tiên sinh như có điều suy nghĩ, “Thật sao? Nhà em không có à? Em không thích cá sao?”
“Em thích ăn cá.”
MOF tiên sinh nói anh không có lời chống đỡ.
Nhưng mà tôi cũng không thể nói với MOF tiên sinh rằng, mỗi lần mẹ tôi nuôi cá thì cá đều nuôi chết được.
Cảm giác này sẽ càng vỡ mộng hơn.
“Tiểu Tô Diệc, vậy em có muốn tới nhà anh xem cá không?”
Ông trời ơi! Tôi vừa nghe cái gì vậy?
Tôi rất sợ anh sẽ đổi ý, nên lập tức nói: “Muốn!”
———o———
Nhà của MOF tiên sinh là một căn nhà đúng chuẩn dành cho người đàn ông độc thân, một phòng ngủ một phòng khách, tất cả đều được trang trí một màu.
Anh có một cái kệ sách món tráng miệng lớn, bên trong kẹp đầy ghi chú. Ngoài ra còn có một giá trưng các cúp mà anh đã giành được trong những năm gần đây, và một số ở quê nhà Bretagne của anh.
Căn nhà này là căn đi thuê. Thật ra thì điều này cũng không có gì hiếm lạ, người nước ngoài bình thường đều chọn thuê nhà để sống, huống chi còn là ở Paris tấc đất tấc vàng này.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên vẫn là một bể cá cảnh lớn ở trong phòng khách kia.
Tôi chỉ vào bể cá, “Anh còn nuôi cá à?”
Cũng may không nói với anh mẹ tôi nuôi cá đều để cá chết.
MOF tiên sinh đắc ý tựa vào trước bể cá, “Tiểu Tô Diệc, anh là một aquariophilie.”
“A khoa cái gì?” Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi nhìn MOF tiên sinh, nói cái quái gì vậy? Nghe không hiểu có được không?
Cái thứ “A khoa cái gì” này quá sâu xa, tôi quá nông cạn, không có năng lực tiếp nhận.
“Aquariophilie chính là…” Trong lúc nhất thời MOF tiên sinh cũng không biết nên giải thích với tôi thế nào, “Trong điện thoại em có từ điển tiếng Pháp không?”
Tôi đưa điện thoại cho anh, đợi MOF tiên sinh đánh vần cho tôi.
Aquariophilie, người nuôi cá cảnh, chuyên gia nuôi cá cảnh.
Tuyết Lê của tôi thật lợi hại, tiếng Pháp không tốt thì thật sự thể nào giao tiếp với anh được.
Anh nói anh tuyệt vời như vậy, thì tôi còn phải cố gắng bao lâu mới có thể đuổi kịp trình độ của anh đây chứ?
Sau đó?
Sau đó chúng tôi chính là nhìn con cá bơi lội trong nước, bơi à bơi, bơi lội một cách vui vẻ hạnh phúc.
Xảy ra cái gì không? Không xảy ra cái gì cả.
Rượu vào mất lý trí không? Căn bản là không uống rượu.
Đắp chăn trò chuyện đơn thuần sao? Hơn tám giờ tôi đã về đến nhà rồi…
Tôi thề là tôi không có qua đêm ở nhà anh đâu!
Được rồi, là anh đã qua đêm ở nhà tôi…
MOF tiên sinh: “Tô Diệc…”
Tôi: “Hả?”
MOF tiên sinh: “Em có hối hận không?”
Tôi: “Hối hận điều gì?”
MOF tiên sinh: “Anh rất nhàm chán.”
Tôi: “Em cũng rất nhàm chán.”
MOF tiên sinh: “Ý anh là, bình thường anh không có trò tiêu khiển gì sau giờ làm việc cả, em có cảm thấy nhàm chán khi ở bên anh không?”
Tôi: “Em vừa vặn là một siêu cấp trạch nữ [2], chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo.”
[2] Trạch nữ (宅女): Người con gái không thích ra ngoài, chỉ thích ở nhà.
MOF tiên sinh: “A.”
Tôi: “Không!”
MOF tiên sinh: “Ý gì?”
Tôi: “Không ý gì cả!”
MOF tiên sinh: “Tô Diệc, em nói cái gì?”
Tôi: “Hơ hơ, không có gì, không có gì.”
Tôi sao có thể nói cho MOF tiên sinh biết, dùng phương pháp mở chữ để giải thích thì cái “A” này có ý gì chứ, tôi thật là càng ngày càng đen tối mà.
Đôi lời tâm tình của editor: 2 người mà nhạt nhẽo á, tui không tin đâu. =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT