*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Về phần cái này…” Ngón tay của anh lướt qua môi tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Nếu như em ngại màu ở đây còn chưa đủ, thì không cần thoa son đâu, anh có thể làm giúp, cho anh hôn một cái là được.” 

Sau khi xác nhận mối quan hệ với MOF tiên sinh, tôi bắt đầu chú trọng đến ngoại hình của mình trong vô thức. 

Có lẽ thật sự là phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp đi. 

Học rất nhiều thứ ở trên mạng, xem giới thiệu của một vài blogger, cũng tham khảo ý kiến của Tiểu Yến, cuối tuần còn chạy đến Galeries Lafayette [1] mua một đống đồ mỹ phẩm. 

[1] Galeries Lafayette: là một chuỗi cửa hàng bách hóa cao cấp của Pháp, lớn nhất ở châu Âu. Cửa hàng hàng đầu tiên của nó nằm trên Đại lộ Haussmann ở quận 9 của Paris. 



Kem lót, kem nền, phấn phủ, phấn highlight, má hồng, phấn mắt, eyeliner, chì kẻ mày, còn có son môi, nước hoa đủ loại. Ừm, tôi mua toàn bộ. 

Rảnh rỗi không có việc gì làm thì thử bôi bôi ở nhà, hóa ra đánh phấn thật sự sẽ mang lại hiệu quả mài da, đánh phấn mắt, kẻ eyeliner sẽ làm cho mắt to hơn, một chút phấn highlight làm gò má nổi hẳn lên, ừ hử, cảm giác rất tốt. 

Kiệt ca tìm tôi video call trên WeChat, tôi thuận tay bấm nhận. 

“Con đang làm gì vậy?” Kiệt ca có vẻ không vui. 

“Trang điểm ạ.” Tôi đưa ống kính lại gần, “Trông đẹp không?” 

“Không đẹp, xấu chết đi được, giống yêu quái.” 

Gì? Tôi cảm thấy rất đẹp mà, tôi không dùng má hồng vẽ mình thành cái mông khỉ, cũng không đánh phấn highlight biến thành Thập bát đồng nhân [2], thì giống yêu quái ở chỗ nào chứ? 

[2] Thập bát đồng nhân: 



“Sạch sẽ không phải rất đẹp sao?” Kiệt ca sốt sắng nói, “Con không giống một vài người, bọn họ trời sinh đã có vẻ ngoài lẳng lơ, thích tô son trát phấn lên mặt, đi ra ngoài làm yêu quái.” 

“Ý của bố là con đẹp tự nhiên sao?” 

“Bố cũng không có cái ý này.” 

Chết tiệt! Vậy rốt cuộc là có ý gì? 



Sáng hôm sau tôi trang điểm đơn giản đến trường, dọc đường đi tôi đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi của sinh viên. 

Nhìn đi, tôi nói đẹp là đẹp, sao giống yêu quái được, Kiệt ca chính là thiếu khiếu thẩm mỹ rồi. 

Thay đồ xong thì đi vào phòng học đợi MOF tiên sinh tới, không biết sau khi anh thấy dáng vẻ của tôi khi trang điểm thì sẽ nói cái gì, hì hì. 

“Chào buổi sáng, Tiểu Tô Diệc của anh.” 

“Chào buổi sáng.” 

Sau câu chào hỏi đơn giản này, lòng tôi tràn đầy mong đợi chờ MOF tiên sinh nói chút gì đó, kết quả anh lại mở hộp dụng cụ của mình ra, lấy các dụng cụ cần dùng trong lớp một học lát nữa đặt lên bàn, không hề nhìn tôi một cái. 

Vậy thì tôi chỉ có thể chủ động thôi. 

Tôi nhoài người trước bàn, “Mau nhìn em này, hôm nay anh không phát hiện ra em có gì thay đổi sao?” 

MOF tiên sinh đặt đồ đánh trứng ở trong tay xuống, giọng điệu buồn tẻ: “Anh đã thấy rồi, em trang điểm.” 

“Vậy anh không nói chút gì sao? Ví dụ như, khen em rất đẹp?” 

“Ừ, rất đẹp.” MOF tiên sinh dừng lại một chút, “Tối nay em có hẹn sao?” 

“Không có.” 

MOF tiên sinh liếc mắt nhìn tôi, “Vậy thì em trang điểm cho ai xem?” 

“Đương nhiên là cho anh xem rồi!” Tôi đi vòng qua chỗ anh, “Sao vậy? Em trang điểm anh không thích sao?” 

“Không phải là không thích.” MOF tiên sinh khẽ vuốt khuôn mặt của tôi, “Cặp mắt của em rất có sắc thái, không cần đánh phấn mắt nữa. Nước da của em thì đều màu khỏe mạnh, cũng không cần dùng phấn che đi.” 

“Em thấy anh thì sẽ đỏ mặt rồi, còn cần đến má hồng nữa sao?” 

“Về phần cái này…” Ngón tay của anh lướt qua môi tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Nếu như em ngại màu ở đây còn chưa đủ, thì không cần thoa son đâu, anh có thể làm giúp, cho anh hôn một cái là được.” 

Nói xong anh liền hôn, tô thêm màu đỏ độc quyền của “MOF” lên môi tôi. Trong lúc ngẩn ngơ tôi đã nghe thấy anh nói thì thầm bên tai tôi: “Anh không phải là không thích, chỉ là em xinh đẹp như vậy, sau này chỉ cần cho một mình anh xem là được.” 

Ha ha ha ha miệng của tôi, ha ha ha ha tôi thiếu dưỡng khí. 

Nhưng kết luận cuối cùng lại là, tôi bỏ ra bao nhiêu tiền mua đồ trang điểm chỉ có thể phủi bụi thôi sao? 

Mở bao rồi thì còn chấp nhận hoàn tiền vô điều kiện trong vòng bảy ngày không? 

A a a a a a a a a a a! 

———o———



Sau khi thi socola cao cấp xong thì tới học kéo đường. 

Người châu Á thông thường sẽ có bàn tay hơi nhỏ, rất khó để mua được găng tay đúng kích cỡ ở Pháp. Cho nên trước những buổi học kéo đường, MOF tiên sinh đều yêu cầu sinh viên mua găng tay trước. 

Anh còn kéo tay tôi qua, để sát với bàn tay của anh cho sinh viên so sánh nhìn thấy sự khác biệt. 

Tay của anh có lẽ là to gấp đôi bàn tay của tôi, vừa to vừa rộng lại còn dày. Mà tôi mặc dù cao 168 cm, nhưng cỡ giày chỉ có 36, bàn tay cũng là bàn tay mini. Không có cách nào cả, thừa hưởng từ Kiệt ca mà. 

MOF tiên sinh chỉ vào chính mình, “Tôi là Chef lớn, có tay lớn, đương nhiên cũng kéo đường tốt.” 

Phải phải phải, tôi là trợ giảng nhỏ, tay nhỏ, cũng không kéo đường tốt lắm. 

Hừ! Ở nơi đông người, đừng có nắm tay tôi không buông nữa, chẳng ra thể thống gì! 

Buổi học thực hành kéo đường đầu tiên kết thúc, tay của sinh viên đều bị tàn phá ở các mức độ khác nhau, xếp thành hàng tới chỗ tôi bôi thuốc. 

Hạo ca là con trai duy nhất trong nhóm, ưu tiên con gái trước, nên anh ấy là người xếp cuối cùng. 

“Đàn chị, thuốc này có thể mua ở bên ngoài trường không?” 

“La Pharmacie (chuỗi nhà thuốc) bình thường đều có, năm sáu euro một tuýp.” Tôi trả lời. 

“Cảm ơn đàn chị.” Anh ấy đưa tay vỗ vỗ vai tôi, “Vất vả cho chị rồi, đã dạy chúng tôi rất nhiều trong lớp demo cao cấp.” 

“Không có sao, công việc của tôi mà.” 

Chuyện Hạo ca gọi tôi là “đàn chị” này tôi cũng đã từ chối rồi, nhưng anh ấy nói làm người thì phải có luân lý cương thường [3]. 

[3] Cương thường: đạo làm người theo quan niệm Nho giáo, bao gồm ba mối ràng buộc là vua tôi – cha con – vợ chồng và năm đức tính là nhân 仁 – lễ 禮 – nghĩa 義 – trí 智 – tín 信. 

Luân lý cương thường sao? Tôi không thể bác bỏ, vậy anh ấy cứ gọi đi, “đàn em” của tôi. 

Sau khi Hạo ca rời đi, MOF tiên sinh chậm rãi đi tới bên cạnh tôi. 

“Em gọi cậu ta là gì?” 

Tôi lơ đễnh, “Hạo ca.” 

“Hạo… ca” MOF tiên sinh bắt chước giọng điệu của tôi, “Tại sao lại gọi cậu ta như vậy? Cậu ta không phải tên là Tôn Hạo sao?”   

“Tại sao?” Tôi bắt đầu chú ý tới những câu hỏi bất thường của MOF tiên sinh. 

Anh lại hỏi tôi tại sao ư? Tôi gọi như vậy thì có gì kỳ quái sao? Chẳng phải câu hỏi mà MOF tiên sinh hỏi mới khá kỳ quái hay sao? Anh dạy lớp thực hành của nhóm Hạo ca không được mấy tiết, mà sao lại nhớ tên của Hạo ca là gì chứ? 

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, thì MOF bé cưng tò mò lại đặt câu hỏi: “Cái ‘ca’ đó của em có nghĩa là gì?” 

“Trong tiếng Pháp có nghĩa là Frère.” 

MOF tiên sinh đầu tiên là “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Là biệt danh giữa hai người sao?” 

“Hả?” Tôi trợn mắt nhìn MOF tiên sinh, “Nói cái gì vậy, mọi người đều gọi anh ấy như vậy mà.” 

Có lẽ là bởi vì anh ấy vừa cao vừa cường tráng, với chiều cao 180 cm, cân nặng 180kg, thì thế nào cũng không thể gọi là “Hạo đệ” được. 

“Không sao, có biệt danh cũng là chuyện bình thường, dù sao cậu ta cũng là một người bạn trai khác của em, bạn trai Trung Quốc.” 

Lại tới rồi. Một Sungho, một Tôn Hạo, hai người này có tên giống nhau thì cũng được đi, đây còn đồng thời bị MOF tiên sinh hiểu lầm là bạn trai của tôi, vậy thì cũng là kết duyên từ kiếp trước rồi. 

“Em và Hạo ca không phải loại quan hệ đó, anh ấy có bạn gái rồi, còn học món ăn Pháp trong trường của chúng ta.” 

“Hừm.” MOF tiên sinh bỉu môi, “Dù sao thì em cũng gọi anh là ‘Chef’.” 

“Có liên quan gì sao?” 

“Anh gọi em là ‘Ma petite chouchou’ (bảo bối nhỏ của tôi), em gọi anh là ‘Chef’, gọi cậu ta là ‘Hạo ca’, đây không phải là bên nặng bên nhẹ sao?” 

Tôi có chút bất lực, “… Vậy anh muốn em gọi anh là ‘MOF’ sao?” 

“Không có cái nào thân mật hơn một chút, giống như ‘Hạo ca’ vậy sao?” 

“Vậy thì Cher Chef (Chef yêu dấu)?” 

“Không phải kiểu này.” 

“Cher MOF (MOF yêu dấu) thì sao?” 

Chao ôi, được rồi, mắt còn trừng nữa thì sẽ không đẹp đâu, “Vậy anh muốn em gọi anh là gì? Không phải muốn em gọi anh là ‘My Lord’ (chủ nhân của tôi) đấy chứ?” 

“Ai muốn chứ!” 

“Cái này không muốn, cái kia không được.” Tôi quay lưng với MOF tiên sinh đảo mắt, tự lẩm bẩm, “Chẳng lẽ em phải gọi anh là Manh Tuyết Lê sao?” 

“Manh Tuyết Lê là gì?” 

“Manh Tuyết Lê là từ tiếng Trung Quốc phát âm gần giống ‘Mon chéri’ (người yêu dấu của tôi).” Tôi tức giận nói. 

“Có từ tiếng Trung hay như thế, tại sao trước đây em không gọi anh như vậy chứ?” 

“Anh chắc chắn muốn em gọi anh là Manh Tuyết Lê ở trước mặt các sinh viên và những Chef khác sao?” 

“Em không phải cũng gọi Tôn Hạo của em là ‘Hạo ca’ ở trước mặt các sinh viên và Chef khác bao gồm cả anh sao?” 

Lại đưa tôi vào bẫy. 

Anh đợi đấy! 

Hừ! 

Tôi sẽ không gọi anh là “Manh Tuyết Lê” gì đó đâu! 

———o———



Lớp học thực hành buổi chiều quá nhàm chán, lại còn đói bụng nữa, nên MOF tiên sinh liền nói muốn làm Cointreau Orange Chocolate Pound Cake. Thêm vỏ cam tươi vào bột bánh socola, rồi lại nhỏ vào một chút rượu Cointreau của Pháp (Rượu Cointreau vị cam), cuối cùng là đổ mứt cam lên mặt bánh. Vị đắng của socola, vị đậm đà thoang thoảng của cam, cho dù làm tại nhà cũng có thể làm ngon. 

Chef Ông nội dễ thương đi lên ghé qua. 

“Tô Diệc, tháng hai năm sau, trường sẽ có hai Chef mới đến đấy.” Chef Ông nội dễ thương nói. 

Chef mới đến gì, “Món tráng miệng, hay là món ăn Pháp?” 

“Hai MOF món ăn Pháp.” Chef Ông nội dễ thương chỉ vào cổ áo quốc kỳ của MOF tiên sinh, “Giống như MOF của cháu vậy.” 

Đây hình như là một đề tài nhạy cảm. 

Tôi rất bình tĩnh, tiếp tục nhìn lòng trắng trứng đang được đánh trong máy trộn ở tốc độ thấp. 

“Tô Diệc có thích ‘MOF’ không? Tô Diệc hình như rất thích ‘MOF’ nhỉ.” Chef Ông nội dễ thương dường như có ý ám chỉ, “Tô Diệc, sau này cháu cũng sẽ vẽ đường xanh trắng đỏ cho hai ‘MOF’ mới đến kia sao?” 

Tôi khóc không ra nước mắt. 

Ông nội dễ thương à, cháu vẫn luôn cho rằng ông là một ông lão tốt, vậy sao ông lại có thể đào một cái hố để cháu nhảy xuống chứ? 

Sau khi Chef Ông nội dễ thương rời đi, người nào đó lại im lặng một cách lạ thường. 

Im lặng như vậy thì nhất định là có vấn đề. 

Tôi ho một cái, nói, “Em sẽ không vẽ cho bọn họ đâu.” 

Người nào đó mặt đầy nghi ngờ, “Em nói với anh cái này để làm gì? Anh đâu có nói gì.” 

Anh đúng là không nói gì cả, nhưng anh có chắc chắn là anh không có chuyện gì không? Vậy bản thân anh ở đó mở rồi lại đóng tủ, đóng rồi lại mở ra để làm gì? Rất vui sao? 

Tôi cố tình không nhìn anh, tự ý trộn lòng trắng trứng gà đã đánh bông với bột socola. 

Người nào đó đi tới bên cạnh tôi, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm tôi đang trộn bột bánh. 

Như vậy rất kỳ quái đó có được không? Rốt cuộc anh muốn làm gì chứ? 

“Anh nhìn em làm gì!” 

“Không có gì, em làm của em, anh nhìn một chút.” 

Hừ! Như vậy càng siêu kỳ quặc! 

Tôi đổ hỗn hợp bột bánh vào khuôn, người nào đó lại bắt đầu lấy tay vén tóc qua tai tôi. 

“Em thật sự sẽ không vẽ cho bọn họ.” Tôi đặt dụng cụ xuống, nghiêm túc nhìn anh nói: “Muốn thì có thể tìm thấy MOF ở khắp phố, nhưng chỉ có anh là độc nhất vô nhị, em chỉ vẽ cho một mình anh thôi, yên tâm rồi chứ?” 

Người nào đó mở to cặp mắt xanh rất đẹp của anh, “Anh chỉ là nhìn thấy tóc em rối, nên vén giúp em thôi.” 

Được rồi được rồi. 

Bánh đã được bỏ vào lò nướng, tôi bắt đầu làm mứt cam. 

Người nào đó ôm eo tôi từ phía sau, cằm cọ cọ vào bả vai tôi mè nheo. 

“Tô Diệc, Tô Diệc…” Anh thì thầm tên của tôi ở bên tai tôi, “Tô Diệc…” 

Vừa quay đầu lại liền bị anh hôn mạnh. 

Tôi xụi lơ trong vòng tay của anh, nói một cách yếu ớt: “Anh là cố tình!” 

“Anh có làm gì sao?” Người nào đó tràn đầy vẻ vô tội. 

Hừ, mới vừa rồi không nói gì cả, bây giờ cũng không làm gì cả, nhưng tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! 

Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh làm cho tui chìm trong hố mật ong ngọt ngào luôn rồi. =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play