Mộ Bạch Chi cũng không phải lần đầu tiên làm thân mà bị phất qua mặt mũi, bất quá hiện tại là ngay trước mặt Kỷ Miên, trong lòng liền dâng lên tức giận. Bất quá bề ngoài vẫn dịu dàng uyển chuyển: "Được như vậy ta cũng mừng thay sư muội rồi. Mục Kỳ, ta và ngươi có vài cảnh riêng, nếu chốc lát quay xong, chúng ta khớp thoại trước được không?"
Cảnh là Mộ Bạch Chi nói tới chính là nàng ta trong vai nha hoàn Đào Chi của nữ chính, đi đến chỗ A Kiều mời A Kiều đến tiệc trà. Tiệc trà nữ chính bày ra thực chất là để giải quyết vài vị trọng thần ngáng chân nam chính. Nói chung phân cảnh đó chủ yếu là thể hiện sự thông minh, mưu lược của nữ chính.
Về phần phụ thêm chính là, nha hoàn thiếp thân của nữ chính đi mời A Kiều, nhưng A Kiều đang ngủ trưa, cô ta nói quá lớn tiếng làm Lưu Tĩnh Mạn sợ ái thê thức giấc, đã đưa tay bịt miệng cô ta. Bất quá, hành động này vừa hay bị A Kiều vừa thức giấc trông thấy. Tưởng Lưu Tĩnh Mạn "ngựa quen đường cũ", cả hai đã có chút cãi nhau nhỏ.
Thực ra đó chỉ là một chút xúc tác làm A Kiều nổi lên ghen tuông, tăng thêm bong bóng hồng cho cp phụ.
"Có được không Mục Kỳ, dù gì đó cũng là cảnh quay của hai chúng ta?" Mộ Bạch Chi chớp mắt nói. Dáng vẻ xinh đẹp lại mềm mại, nếu là Alpha thông thường, ai lại nỡ từ chối một Omega làm nũng đâu.
Tuy nhiên Sơ Mục Kỳ từ hồi chui ra từ lò ấp thì tần số não đã không giống Alpha thông thường.
"Không cần, chỉ là một cảnh quay nho nhỏ không lẽ ngươi một ngôi sao hạng A lại không thể nhập vai sao, mà cần đến khớp thoại?" Sơ Mục Kỳ ngoáy lỗ tai, thẳng thừng từ chối.
Mộ Bạch Chi thầm nghiến răng, bề ngoài thì sắc mặt tái nhợt ủy khuất, điềm đạm đáng yêu: "A, dù sao Mục Kỳ cũng phải chiếu cố sư muội, sư muội người mới phải quấn theo Mục Kỳ học hỏi rồi, cảnh quay nặng như vậy hẳn là sẽ rất vất vả, thôi không sao, ta không làm phiền Mục Kỳ nghỉ ngơi vậy."
Đây là đang ám chỉ Kỷ Miên quay không tốt, làm cho Sơ Mục Kỳ quay chung cũng phải vất vả. Cũng ngầm ám chỉ Kỷ Miên lúc nào cũng bám dính lấy Sơ Mục Kỳ, khiến cho Sơ Mục Kỳ không thể giao tiếp với đồng nghiệp nào khác. Mà thực tế trừ khi là tiền bối thật sự được nể trọng, hầu như Sơ Mục Kỳ không giao thiệp với ai, đặc biệt là gà Thịnh Đức. Kỷ Miên là một ngoại lệ rất rõ ràng.
Sơ Mục Kỳ nổi nóng, đang định đôi co thì Kỷ Miên bên cạnh đã túm lấy tay áo nhắc nhở. Con giời này quá xốc nổi rồi.
Đúng lúc đạo diễn hô lớn các diễn viên mau vào vị trí, Mộ Bạch Chi cũng vội rời đi.
"Đi quay trước đi, đôi co với cô ta làm gì." Kỷ Miên nhàn nhạt.
Sơ Mục Kỳ nuốt lại nghẹn khí, nhưng vẫn bổ sung vội: "Ngươi sau này tránh xa cái bạch thỏ đó ra, cô ta không phải thứ tốt lành!"
"Ta biết." Kỷ Miên nhàn nhạt cười. Huống hồ đó còn là con bạch thỏ nhảy nhót ở ổ nàng, nàng làm sao có thể quên chứ.
Cả buổi sáng hôm đó đều là cảnh quay hôn lễ, vì cảnh này đòi hỏi sự công phu và diễn viên quần chúng thì nhiều, khó tránh NG trên dưới cả chục lần. Trương đạo diễn đặc biệt nghiêm túc với những cảnh thế này, vậy nên không muốn để lại một hạt sạn, chỉ một cảnh chừng mười phút mà cả đoàn phim buổi sáng đều mệt đến điên người. Nhưng sau lần NG thứ mười bốn, Trương đạo diễn cũng hài lòng, cảnh này cho qua.
Lúc này cả đoàn đều uể oải đi nhận cơm hộp rồi. Tô Manh vì phải vận y phục tân nương đính trang sức vô cùng nặng, vậy nên cả tổ hóa trang đều vây quanh nàng ta tháo y phục, tạm thời một người mới như Kỷ Miên không có trợ lý mà tổ hóa trang cũng lạnh nhạt, đành phải tự thân vận động.
Cổ trang rất là phiền phức, còn đặc biệt nhiều nút thắt, người không có kinh nghiệm khó tránh khỏi lóng ngóng không xong.
"Ngươi, cái đồ ngu này! Ngươi không biết da thịt Tô tỷ quý giá thế nào à? Tay chân vụng về nhà ngươi, đều lôi kéo đến hỏng da thịt của Tô tỷ, bán ngươi đi cũng không đền được khối da này đâu!" Bên kia một trợ lý hung hăng đẩy nhân viên hóa trang ngã lăn ra đất, chanh chua quát.
Nhân viên hóa trang bị đẩy ngã ăn đau đến hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn nén đau đứng dậy, khom người vội nói: "Đều là tay chân ta vụng về, ta xin lỗi, ta xin lỗi, Tô tỷ có sao không?!"
"Cút! Đồ đê tiện nhà ngươi tay đúng là thúi! Cút đi cho bớt chướng mắt!" Trợ lý của Tô Manh lại quát tháo, đẩy ngã nhân viên lần nữa.
Tô Manh thấy như vậy nhưng cũng không cản.
Động tĩnh lớn như vậy chung quanh nhất thời đổ dồn ánh mắt đến, bất quá cũng không ai lên tiếng cả. Ai lại muốn vì một nhân viên quèn mà đắc tội Ảnh hậu đâu chứ? Tuy nhiên nội tâm ai cũng thầm nghĩ, Tô Manh này trước kia một câu cũng là kính trên nhường dưới, hiện tại thì trở nên lớn lối đáng sợ. Chung quy thời gian sẽ làm thay đổi bản chất con người.
Nhân viên kia cũng là muốn lấy lòng nên chạy đến xun xoe, ai biết lại bị như vậy, bị đuổi về vô cùng mất mặt. Lúc nàng ta đi vào phòng hóa trang thì vô tình đụng phải Kỷ Miên vừa thay xong y phục tiến ra.
Thấy Kỷ Miên, nàng ta liền giở tính khí, nóng giận quát: "Ai cho ngươi tùy tiện cởi y phục hả? Biết y phục này đặc biệt quý không, ngươi tự cởi rồi hỏng chỗ nào thì ai đền đây hả?"
Kỷ Miên nhướn mày.
Nực cười nhỉ, kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác.
Kỷ Miên lạnh nhạt đưa y phục cho nhân viên kia, nhàn nhạt: "Yến tỷ có thể kiểm tra, vì lúc nãy có nhân viên trong đoàn chỉ ta cách sử dụng, nên ta nghĩ cũng không sai đi đâu được."
Cô ả nhân viên kia nhận lấy, đúng là không có sai sót gì cả, phải biết cổ trang mặc vào rất rườm rà, lúc cởi ra sai một nút thắt thôi thì loay hoay nửa ngày trời cũng đừng mong cởi được. Bất quá, đang cơn giận vì bị bên Tô Manh ức hiếp, thấy Kỷ Miên là người mới không ai chống lưng, ả liền hạ ngoan thủ, hung hăng kéo vạt áo một cái.
Y phục này theo phong cách mùa hè nên đặc biệt mỏng, tầng vải sa bên ngoài đều bị cô ả kéo rách một đường. Lập tức cô ả cao giọng gào lên: "Ngươi cái tay chân vụng về này! Ngươi coi đi, rách một đường lớn thế này mà còn dám nói không sao?! Ngươi đây là muốn phá hỏng của công đoàn phim hay sao? Không được, ta sẽ đi nói với đạo diễn! Đúng là loại người mới mắt mù!!"
Kỷ Miên: "..."
Đạo diễn vốn đang bàn bạc gì đó với nhà sản xuất phim gần đó, nghe ồn ào nên cũng đi đến. Chau mày: "Làm sao vậy?"
Cô ả kia lập tức cầm y phục đưa đến trước mắt đạo diễn, oang oang một lèo: "Đạo diễn ngươi xem, cô ta tay chân vụng về thì thôi đi, phải biết điều chờ nhân viên đến phụ thay y phục chứ, ngươi xem, bộ y phục này đều bị cô ta làm hỏng rồi! Không biết ở đâu là loại không thiếu hiểu biết như vậy chứ!"
Đạo diễn nhướn mày, nhìn bộ y phục bị rách lớp vải the bên ngoài, lại quay lại nhìn Kỷ Miên, ý tứ dò hỏi.
"Đạo diễn, từ lúc ta cởi ra đến khi ra khỏi cửa hóa trang, nó không hao tổn gì cả." Kỷ Miên nói.
Ẩn ý: sau khi ta ra đến cửa, đưa nó cho nữ nhân này thì mới có chuyện.
Đạo diễn đương nhiên hiểu. Sau đó nhíu mày nói với nhân viên kia: "Y phục này cũng diễn rồi, không sao cả. Ta thấy chỉ là hỏng lớp vài the bên ngoài, thay một lớp khác cũng chẳng đáng bao nhiêu. Ngươi đi thu xếp đi."
Cô ả nhân viên thấy đạo diễn chẳng có ý tứ gì là muốn trách Kỷ Miên, tức thì nổi giận, không phục nói: "Đạo diễn, y phục là do tổ hóa trang bọn ta phụ trách, nay y phục bị cô ta làm hỏng, tất cả trách nhiệm liền đổ lên đầu ta, ta biết ăn nói sao với tổ trưởng và thành viên khác trong tổ đây?"
Kỷ Miên bắt đầu cảm thấy nhàm chán không tả nổi. Không biết nhân viên này có đầu óc không đây. Chỉ là một bộ y phục quay diễn xong, đạo diễn đã nói không trách, cô ta lại cứ cắn mãi không buông, không lẽ cô ta định bắt đạo diễn vì một diễn viên vô tình làm hỏng y phục liền cắt vai? Hay là cắt bớt cảnh quay? Hay là bồi thường tiền cho cô ta?
Trương đạo diễn lúc này cũng đã cảm thấy không vui. Ông ta sao không biết cô ả nhân viên này chẳng qua chỉ muốn kéo một người mới ra giở trò trút giận chứ, bất quá thái độ chuyên nghiệp của Kỷ Miên ông đã nhìn vào trong mắt, sao có thể là người làm hỏng y phục? Mà cứ cho là y phục này làm hỏng đi, đừng quên lượng đầu tư mới rót vào đoàn phim đấy, đều là ngầm vì Kỷ Miên. Số tiền đó thì trăm bộ y phục kia không bằng một con số lẻ nữa là.
"Đủ rồi! Ta bảo sao thì làm vậy đi!" Trương đạo diễn phiền chán khoát tay.
Cô ả nhân viên kia biết Kỷ Miên đã không làm sao, đành nuốt một lúc hai cục tức, đùng đùng bỏ đi.
Sau đó đạo diễn coi như còn chút nhân tính, thấy buổi sáng dằn vặt nặng như vậy, bèn hoãn cảnh quay buổi chiều, cả đoàn suýt chút tung hô lật nóc nhà.
Sơ Mục Kỳ đang bị thái hậu nhà mình quản nghiêm, thế nên dù được nghỉ buổi chiều thì cũng phải theo Tống Phát hộ tống đi đàm phán hợp đồng quảng cáo resot gì đó.
Còn Tô Manh và Mộ Bạch Chi thì vui vẻ mời vài người trong đoàn phim và cả nhà đầu tư đi karaoke. Tuy nhiên Tô Manh vốn không ưa Kỷ Miên, vậy nên đoàn người thống nhất không nói gì đến Kỷ Miên.
Kỷ Miên cũng không ham náo nhiệt, độc lai độc vãng đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang quay về.
Chỉ là phim trường là ở ngoại ô, muốn đi ra đường lớn phải đi qua một đoạn đường nhỏ, hai bên có cánh rừng bạch dương.
Kỷ Miên còn đang rút điện thoại định xem một chút giờ giấc thì cơ thể đã nhận được tín hiệu nguy hiểm, từ bản năng trở nên căng cứng, dâng lên phòng bị.
Kỷ Miên đút lại điện thoại vào túi, cước bộ không đổi, lỗ tai nhúc nhích đánh giá một chút tiếng chân giẫm thật êm trên lá cây rừng. Cuối cùng lại đổi hướng rẽ vào cánh rừng bên phải.
Trong rừng hoang vắng, bốn tên áo đen vóc người cao to càng lúc càng không đuổi kịp dáng người nhỏ xinh kia, mãi đến khi tăng tốc chạy thình thịch thì đã mất dấu. Lúc này cơ bản chưa vào sâu rừng lắm, tứ bề cây cối yên lặng, mặt đất vẫn còn chút ẩm ướt mốc meo đặc trưng sau cơn mưa mùa hè.
"Mất dấu rồi!"
"Chết tiệt! Ta bảo là không được chủ quan rồi! Lũ ngu này!"
Bốn tên áo đen đó cuối cùng cũng lộ diện, đều là những kẻ to con, vẻ mặt hung ác dọa người.
Một tên hung hăng nhổ ngụm nước bọt, sau đó rút điện thoại ra, định bụng gọi chi viện.
"Tìm ta?" Trên nhánh cây bạch dương to khỏe, một giọng nói lười biếng thả xuống.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT