Tô Manh đang lúc xuân phong đắc ý, tất nhiên đi đến đâu cũng có người bợ đỡ vuốt mông ngựa.
Nàng ta chễm chệ ngồi trên ghế dựa, được stylist riêng trang điểm, xung quanh có tới 4,5 tiểu trợ lý bưng trà rót nước, quạt mát các thứ. Quả là đãi ngộ của nữ chính không sai.
Mộ Bạch Chi vừa đến, một tiểu trợ lý vội đứng dậy nhường ghế. Mộ Bạch Chi hài lòng ngồi xuống, đon đả mở lời: "Tô lão sư hôm nay tâm trạng không tệ?"
"Đúng là không tệ." Tô Manh hơi ngước cằm để stylist đánh phấn, có lệ đáp, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
Con ả bạch thỏ này cũng chỉ là cái nhành liễu đầu tường, gió thổi chiều nào liền ngả theo chiều đó. Năm xưa Mộ Bạch Chi còn xuất đạo sau Tô Manh một năm, nhưng không biết vì cái gì mà được lão bản nương coi trọng, liền dễ dàng bắt nạt ức hiếp những nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba trong công ty. Tất nhiên Tô Manh lúc đi theo Lý Nhị cũng từng bị vài lần đối phương cướp quảng cáo, vai diễn các thứ.
Bất quá, sau khi Tô Manh đạt được giải Ảnh hậu, giá trị con người cao lên, lão bản nương liền vứt cho một nhành ô liu, nàng ta vội vàng trèo lên thuyền Trầm Trí Bạch ngay. Mà con ả bạch thỏ này thấy thế, cũng vội vàng chạy theo lấy lòng. Thật đúng làm người ta khinh thường.
"Aiz, được đóng phim chung với Tô lão sư đúng là vinh hạnh của ta rồi. Chốc lát còn diễn chung với người mới, thật mong lão sư chỉ bảo thêm đâu." Mộ Bạch Chi yếu ớt cười.
Tô Manh trong mắt tràn ra một vệt hắc ám. Nói người mới thì còn chỉ ai ngoài Kỷ Miên. Vốn dĩ lúc trên mạng phong phanh chút mùi thối, Tô Manh và Trầm Trí Bạch đã ung dung chờ hai người Lý Nhị bị chửi cho cúp đuôi như chó. Ngàn vạn không ngờ Thiên Kiêu lại sẽ lên tiếng đính chính cho con ả kia.
Nếu là kẻ khác đăng bài, người ta sẽ không khỏi hoài nghi độ chân thực, nhưng đằng này là đích thân Thiên Kiêu lên tiếng, thế nên trở thành không thể phản bác. Vì Thiên Kiêu đâu có lý do gì phải che chở cho một nghệ sĩ nhỏ nhoi của công ty đối thủ chứ. Không những đính chính xong, Thiên Kiêu còn chi mạnh tay rót thêm máu cho đoàn phim, dù mượn danh là muốn làm nhà đầu tư chính, thế nhưng rõ ràng ràng ngầm chỉ định vai A Kiều là Kỷ Miên, không được thay đổi.
Đơn giản là trả một món ân tình mà ra tay thần phật cũng phải đứng im, không hổ danh công ty giải trí tài phiệt nhất nhì.
Trầm Trí Bạch từng hoài nghi Kỷ Miên có ô dù nào đó bên Thiên Kiêu hay không. Nhưng sau đó thì đã bác bỏ ngay, nếu ô dù Kỷ Miên ở bên Thiên Kiêu thì cắn thuốc hay sao mà chạy đến Thịnh Đức làm gì.
Chỉ có thể đúc kết vận khí của con ả Kỷ Miên quá tốt, nhằm ngay lúc chủ chốt mà cứu nghệ sĩ ăn khách hàng đầu của Thiên Kiêu một ván, Thiên Kiêu cao hứng liền ném tiền cảm ơn.
Tô Manh vì thế mà mấy ngày đều giận dữ không vui. Một ngày Lý Nhị còn nhảy nhót dưới mắt, nàng ta liền không an tâm nổi.
Có một số người, dù qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa rồi nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, sợ chuyện vô lương tâm của mình lộ ra mà phải nhất quyết dìm người cũ xuống tận đáy vực mới an tâm. Tô Manh chính là loại người đó.
"Aiz, chỉ là một cái bình hoa, làm sao có thể so sánh với Ảnh hậu chúng ta chứ?" Một trợ lý khinh khỉnh nói.
Lập tức đám người xung quanh phụ họa.
"Đúng đúng! Cùng lắm ăn may vì có gương mặt lẳng lơ chút đỉnh, nói về thực lực thì cô ta còn chưa đủ tư cách xách dép cho Tô Ảnh hậu đâu!"
"Phải a, người mới bây giờ một chút cũng không biết lễ phép trước sau, thấy Ảnh hậu đến mà cũng không biết lăn đến chào hỏi. Không biết quản lý nhà nào lại dạy dỗ ra con gà này nha!"
"Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta vừa được bên Thiên Kiêu để mắt đến, phỏng chừng vội nóng đít mà chạy đi ăn máng khác bây giờ!"
Câu cuối cùng đại khái muốn bôi đen Kỷ Miên, thế nhưng cô ả trợ lý lại quên mất Tô Manh cũng đang dính cái danh "ăn máng khác", nhất thời sắc mặt Tô Manh có phần khó coi. Cô ả trợ lý nhận ra lỡ lời, vội chữa cháy: "Ý là mọi người không thấy bài topic kia dù mang tiếng bôi bẩn nhưng cũng có mấy phần đúng sao. Không có lửa thì làm sao có khói? Với loại diễn viên chỉ dựa vào gương mặt mà nói, việc cô ta gấp không kịp chạy đi quyến rũ Sơ Mục Kỳ cũng có khả năng lắm đấy chứ!"
Mộ Bạch Chi thở dài: "Thôi, dù sao trong giới thì có chút nhan sắc thì cũng có thể bán mặt kiếm cơm, nàng là người mới, dại dột tin theo đạo lý nông cạn đó là dễ hiểu. Các ngươi đừng nặng lời quá."
Mộ Bạch Chi dù nói là "bán mặt kiếm cơm", nhưng ai không biết đó là cách nói tránh của "bán thân kiếm cơm" chứ.
Nhất thời xung quanh càng khinh thường hơn.
Tất nhiên xưa nay phái thực lực khinh thường những cái bình hoa là dễ hiểu.
...
Một lúc sau Kỷ Miên tạo hình xong, trong vai diễn sáng nay chủ yếu là nàng đóng vai góp mặt trong hôn lễ của nam nữ chính mà thôi.
Vì cảnh quay hôm nay là hôn lễ, có thể xem là một trong những cảnh quay công phu nhất. Thế nên từ sớm đoàn phim chuẩn bị bối cảnh đã rất hoành tráng, chung quanh giăng đèn kết hoa đỏ rực, từ tận đại sảnh đến cổng chính đều trải thảm đỏ rắc cánh hoa sen. Không hổ là đoàn phim có con số đầu tư khủng lồ, cảnh tượng quá nguy nga. Kể cả cỗ kiệu cho nữ chính cũng vô cùng lộng lẫy, càng không nói đến tạo hình của nữ chính hôm nay hạng nặng cỡ nào.
Nam chính Tiêu Hồng Lâm hôm nay cũng đến rất sớm, sau khi để stylist tạo hình ổn thỏa, liền đến cho đạo diễn xem qua, sẵn tiện bàn luận một chút nội dung kịch bản.
Lúc này diễn viên quần chúng cũng dần đông lên, chủ yếu đóng vai quan khách của tiệc cưới. Tuy nhiên Sơ Mục Kỳ lại chưa xuất hiện.
Trong phim thì đất diễn của Sơ Mục Kỳ cũng tương đương cả nam nữ chính. Hôm nay nàng ta cũng phải góp mặt làm tượng người trong hôn lễ.
Mãi đến khi đạo diễn bắt đầu sốt ruột thì con giời coi trời bằng vung đó mới được quản lý của mình hộ tống đến. Con công đầu tóc bù xù, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ ngáp ngắn ngáp dài thong thả đến chậm, còn Tống Phát theo sau chỉ có thể dùng vẻ mặt nuốt khổ qua để hình dung.
Kỷ Miên nghĩ bằng cái mông cũng biết con giời này ngủ quên rồi.
Thật nể phục, hôm nay quay với vai chính mà Sơ Mục Kỳ có thể khiến vai chính đợi mình mà không dám hé một lời, đúng là sức mạnh từ hậu trường đấy!
Trương đạo diễn đã ăn thuốc Sơ Mục Kỳ bán quá quen rồi, nên cũng không phát giận, chỉ khoát tay cho Sơ Mục Kỳ mau đi trang điểm.
Vì Sơ Mục Kỳ cũng không phải nhân vật trung tâm hôm nay, tạo hình cứ như thường lệ, không quá khó. Có điều tổ hóa trang hôm nay chuẩn bị cho Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ đồng thời là thanh thủy lam y phục, kiểu cách và hoa văn khác nhau, nhưng màu sắc ý đúc. Đây là y phục đôi rồi, cũng là biểu hiện hai người các nàng sau khi thành thân đã rất thân thiết.
Sơ Mục Kỳ sau khi tạo hình xong liền vén tà áo, phe phẩy chiết phiến đi lanh quanh. Trương đạo diễn đang ra lệnh cho nhân viên chỉnh các máy quay vào thứ tự, hỏi bừa: "Mục Kỳ, sắp quay rồi đấy, còn đi đâu vậy?"
"Gia đi tìm thê tử gia, ngươi quản cái rắm!" Sơ Mục Kỳ tính khí đang lên tăng xông, trực tiếp dùng lời thoạt nhân vật ra xài.
Trương đạo diễn dở khóc dở cười: "Con công này..."
Kỷ Miên không biết lần thứ bao nhiêu kéo vào trong góc, còn chưa để nàng phàn nàn, con công điên đã vội cướp lời: "Đừng có bảo ta phải tránh xa ngươi! Đừng quên ta vừa ném vào trong đoàn một núi tiền đấy! Ta cũng là nhà đầu tư! Ngươi nể mặt nhà đầu tư chút đi!"
Kỷ Miên kinh ngạc: "Tiền đầu tư là của ngươi?"
Sơ Mục Kỳ khoanh hai tay trước ngực: "Ta đã nói là ta giải vây cho ngươi, nhưng ngươi đâu có tin. Tiền đó là ta bán con xe năm ngoái mới tậu đấy! Đủ thành ý không hả? Ngươi vậy mà còn chê bai ta không đủ thực lực? Kính nhờ, bài đăng đó đúng là có lệnh của tỷ tỷ ta, nhưng tiền là của ta, ok?"
Kỷ Miên cơ hồ vô ngữ: "Ngươi điên à, muốn đính chính một topic vô căn cứ mà ngươi lại ném một đống tiền ra? Ngươi cắn thuốc hả?"
"Ta rảnh đến đau bi nên thích đốt tiền đấy thì sao, ngươi quản được chắc! Cut, không nói đề tài này nữa, ta muốn hỏi ngươi đêm qua ngươi và tỷ tỷ ta đi ăn rồi có làm cái gì nữa không?" Sơ Mục Kỳ đè giọng gặn hỏi.
Kỷ Miên nhướn mày: "Ngươi nói đi?"
Sơ Mục Kỳ sắp gấp đến quýnh đít, nếu hôm qua không bị thái hậu nắm đầu đi giáo huấn, thì nàng đã đi theo tỷ tỷ rồi. Bực bội: "Ngươi đừng có ở đó cù nhây nữa. Ta đang hỏi thật đấy! Tỷ như, khụ, đáp ứng gương vỡ lại lành gì đó?"
"Ngươi bị điên à? Ngươi nghĩ ta và tỷ tỷ ngươi là kiểu một người ném tiền ra, người kia liền dùng tình đánh đổi à?" Kỷ Miên thật muốn bổ não con giời này ra để khám phá ấy chứ.
"Ý ta không phải như thế! Ý ta là các ngươi đã lâu như vậy mới được gặp nhau, sẽ không đại hạn thấy mưa, hoặc là lửa và rơm cùng nhau cháy các thứ đi?"
Kỷ Miên bóp trán: "Cut! Ngươi lý ra buổi sáng nên uống thuốc hẵng rời ra cửa đấy. Kính nhờ, ta đã nói cả trăm lần, ta và tỷ tỷ ngươi không còn gì ngoài tình nghĩa bằng hữu cả, ok? Đừng có lúc nào cũng mong nhớ ta làm tẩu tử ngươi như vậy! Ta mà có một cô em chồng như ngươi, ta thà đi bằng đầu sẽ dễ chịu hơn đấy!"
Sơ Mục Kỳ nghẹn nín, sau đó hạ giọng phản bác: "Ai muốn làm em chồng ngươi hả? Mơ cũng thật đẹp!"
...
Thấy dáng vẻ Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ thì thà thì thầm, đúng là như trong lời đám nhân viên nói, thân thiết hơn bình thường, Mộ Bạch Chi trong mắt lóe ra vệt âm độc. Sửa soạn một chút trang phục, uyển chuyển đi đến.
"Sư muội chuẩn bị đến đâu rồi, hôm nay cũng là cảnh quay lớn đầu tiên đi, có khẩn trương không?" Mộ Bạch Chi tỏ vẻ dịu dàng quan tâm, cười hỏi Kỷ Miên.
Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên đồng loạt nhìn con bạch thỏ từ đầu chui đến.
"Cũng được đi, cảm ơn sư tỷ chiếu cố." Kỷ Miên không cao ngạo cũng không siểm nịnh nói.
"Mục Kỳ cũng chuẩn bị rồi sao, Miên Miên là người mới, vẫn mong Mục Kỳ nương tay chiếu cố một chút." Mộ Bạch Chi gò má phớt hồng, thân thiết tiến gần đến nói chuyện với Sơ Mục Kỳ. Dù sao hai người cũng xuất đạo cùng năm, có thể xem là cùng lứa.
Sơ Mục Kỳ lạnh nhạt tránh né sự nhiệt tình của Mộ Bạch Chi, hời hợt: "Bạn diễn cp của ta, ta đương nhiên chiếu cố, không cần đến lượt ngươi nói."
Sơ Mục Kỳ trước giờ ăn nói đã không biết nể nang ai, đặc biệt là từng công khai nói rằng chướng mắt hết đám gà nhà Thịnh Đức. Cho nên trừ Kỷ Miên ra mà nói, đúng là con công này không cho một ai mặt mũi cả, kể cả Mộ Bạch Chi được mệnh danh Omega thiên sứ đi nữa, dù cố lấy lòng cách mấy con giời này vẫn không ăn.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT