Mùa đông phương Nam luôn kèm theo những giọt mưa tí tách, ngoài cửa sổ bầu trời mù mịt, vào ngày không có nắng chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc dài.
Mới hai giờ chiều, Lục Tu Mộc đã vùi mình trên ghế sô pha, cả người cuộn thành một đống trong chăn. Rèm cửa được kéo vào mà cũng không mở đèn, cả phòng chỉ có ánh sáng mong manh từ màn hình TV.
Trong lúc mơ màng, Cao Hâm ấn mật mã cửa, mang theo khí lạnh từ bên ngoài vào.
Vị quản lý cuối cùng đã vượt qua kỳ mẫn cảm sống không bằng chết, lúc này thần thái sáng láng, xốc cái chăn trên người Lục Tu Mộc lên. Còn chưa kịp mở miệng, anh đã bị pheromone của Omega xối thẳng vào làm dại cả da đầu, vội lôi miếng dán cách li ra, quạt cậu một trận: “Kể cả ở nhà em cũng phải chú ý một chút chứ, cả người đầy mùi như thế còn ra thể thống gì?”
Lục Tu Mộc không để ý lời trách móc của anh, kéo lại tấm chăn che gần nửa khuôn mặt: “Đang không có việc, quan trọng gì đâu.”
“Ai bảo em là không có việc?”
Lục Tu Mộc mở lịch trình trong điện thoại di động: “Em được nghỉ ba tuần nữa.”
“Đứng dậy.” Cao Hâm ngứa mắt bộ dạng lười biếng của cậu. “Bây giờ tăng ca.”
“Gì thế, lâu lắm em mới được nghỉ.” Lục Tu Mộc giở giọng. “Ai không có mắt xen vào kì nghỉ của em?”
Đúng lúc trong TV phát quảng cáo một hãng đồng hồ cao cấp, Cao Hâm chỉ vào người ở trên đó: “Ngài Ảnh đế Khâu.”
Lục Tu Mộc sửng sốt, chưa phản ứng kịp: “Sao?”
“Sao trăng cái gì?” Cao Hâm nói. “Hôm nay hắn có buổi phỏng vấn trực tiếp, em cũng ghé qua đi.”
“…” Lục Tu Mộc vò đầu. “Cái này không thích hợp lắm, phỏng vấn của anh ta lúc nào cũng có fan chầu chực, ngộ nhỡ bị chụp–”
“Thì là muốn bị fan chụp lại đấy.” Cao Hâm thấy cậu vẫn không hiểu, nói rõ. “Tám giờ tối nay bên Tinh Lan sẽ đăng ảnh bìa và hậu trường, hai người làm nóng trước, tranh thủ chạy lên hotsearch.”
Anh lại bổ sung: “Coi như hai người hợp tác thì cũng diễn đến cùng.”
Hai chữ “hợp tác” như chạm vào chốt mở ký ức, Lục Tu Mộc đột nhiên nhớ lại cảm giác trên cổ chân, dù đã qua mấy ngày mà nhiệt độ độc nhất của Khâu Hành Phong vẫn vương lại trên da.
Như một kiểu đánh dấu vậy.
Tia sáng ảm đạm chiếu lên người Lục Tu Mộc, cậu vô ý xoay mắt cá chân, chột dạ rũ mắt.
Cao Hâm không biết tình huống cụ thể hôm ấy nên không hiểu hàm ý trong động tác này, nhưng pheromone trong phòng đột nhiên tăng lên, anh cũng lờ mờ nhận ra gì đó.
“Em…” Anh chần chừ. “Sẽ không từ giả thành thật chứ?”
“Không thể nào.” Lời nói của Lục Tu Mộc thẳng thắn. “Hiện tại tất cả tình cảm của em đều ở chỗ Dandelion rồi.”
Không đợi Cao Hâm dị nghị, cậu đã nói tiếp: “Chẳng qua sự mờ ám của Khâu Hành Phong làm em hơi khó đỡ.”
Cao Hâm coi như mình nghe được trò cười Nghìn lẻ một đêm, sau khi phản ứng lại lập tức cười ra tiếng: “Không phải chứ, Tu Mộc… Em là người bị ghép CP từ lúc ra mắt đến nay mà lại thua “ông già” Khâu Hành Phong á?”
“Giả cả mà!” Lục Tu Mộc nghẹn một chút. “Anh ta thật sự… biết làm.”
Sau cùng thành cái gì Cao Hâm hoàn toàn không để ý, nếu không có Dandelion thì anh còn lo lắng một chút, nhưng vì biết Lục Tu Mộc không phải loại người dễ dao động nên lời giải thích của cậu qua tai anh đều biến thành lấy cớ trốn việc.
“Được rồi, bắt đầu chuẩn bị đi.” Cao Hâm mất kiên nhẫn. “Một tiếng sau em phải xuất hiện trước mặt Khâu Hành Phong.
Lục – không có quyền lên tiếng – Tu Mộc triệt để yên lặng.
***
Hôm nay không phỏng vấn ở studio, đối phương cố ý đến công ty quản lí của Ảnh đế Khâu. Lúc Lục Tu Mộc đến nơi, nhân viên công tác vẫn đang sắp xếp thiết bị vào vị trí. Khâu Hành Phong hỏi thăm bọn họ một chút rồi tự mình xuống dưới tòa nhà cao ốc để đón người.
Người đầu tiên phát hiện ra hành động khác thường của hắn là các trạm tỷ* đang chầu chực bên ngoài, mọi người không hiểu vì sao Khâu Hành Phong lại ra ngoài vào thời điểm này, nhưng vẫn tuân theo “đạo đức nghề nghiệp” mà đập gậy hơi cổ vũ.
(*) Trạm tỷ gần giống fansite master, là những người luôn bám sát lịch trình của các nghệ sĩ để quay phim, chụp ảnh hay cập nhật những hoạt động mới nhất của nghệ sĩ (và đăng tải lên fansite của mình)
Một cô gái đang đập gậy cảm thán: “Vẻ ngoài của Ảnh đế Khâu đúng là đệ nhất, danh hiệu Alpha A nhất giới giải trí bình chọn trên mạng cũng không phải nói bừa.”
“Đương nhiên.” Bạn cô tiếp lời. “Nhưng bây giờ anh ấy đang làm gì vậy? Sắp bắt đầu phỏng vấn rồi…”
“Ai biết được, chắc là có chuyện quan trọng gì đó–”
Cô còn chưa nói hết câu đã đổi giọng, to tiếng chửi thề: “Mẹ nó! Kia không phải xe của Lục Tu Mộc à?!”
“Làm gì có chuyện, ai chẳng biết hai người bọn họ hợp tác giả tạo, Lục Tu Mộc sẽ không đến công ty của anh– Đệt! Lục Tu Mộc thật kìa! Chụp nhanh chụp nhanh!!!”
“Mẹ kiếp! Bọn họ táo bạo thật, hợp tác giả tạo cũng dám như thế à???”
“Hay không phải là giả… Rõ ràng Lục Tu Mộc không trang điểm, chỉ đến thăm Khâu Hành Phong thôi… Nếu không phải thì ai bán hint mà ăn mặc bình thường như anh ta chứ…”
Còn chưa dứt lời, Cao Hâm đã theo “kịch bản” vội vã chạy tới. Dường như anh không ngờ đến chuyện ở đây cũng có trạm tỷ, lo lắng mở lời: “Hôm nay mọi người vẫn chăm chú dõi theo nhỉ… Vất vả quá, vất vả quá.”
Hàn huyên một lúc, Cao Hâm đưa tay che ống kính lại: “Ảnh chụp hôm nay không đăng lên mạng được không, Tu Mộc chỉ đến thăm bình thường thôi, trạng thái không tốt.”
Nói gần nói xa lại dừng đúng chỗ, các trạm tỷ ở đây đã vô tình rơi vào bẫy của anh. Một người trong đó không từ bỏ ý định đối với ảnh chụp nóng hôi hổi, cò kè mặc cả: “Vậy tôi sẽ chỉnh sửa giúp Tu Mộc một chút, có được không?”
Cao Hâm nhíu mày xoắn xuýt một lát: “Được rồi… Nhưng nhất định phải chỉnh sửa thật tốt cho cậu ấy đấy, nhờ cô.”
Nói xong, anh nhanh chân chạy về phía Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong, dường như ba người nói gì đó, ánh mắt Lục Tu Mộc liếc về phía các trạm tỷ một cách nghi hoặc, còn Khâu Hành Phong đã cởi áo khoác trùm lên đầu cậu, kéo người đi nhanh vào trong tòa nhà.
Vừa vào địa phận “an toàn”, Lục Tu Mộc lập tức tách ra khỏi Khâu Hành Phong: “Mọi thứ chuẩn bị xong rồi?”
Cao Hâm vỗ tay cái độp: “Yên tâm, nửa tiếng nữa trên mạng nhất định sẽ có tin đồn “em đến thăm bị chụp lén”.”
Lục Tu Mộc gật đầu, cố gắng không nhìn Khâu Hành Phong. Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết phải đối mặt thế nào với vị Ảnh đế có khả năng diễn cao siêu này.
Khâu Hành Phong không để ý đến sự lạnh lùng của cậu, nhìn đồng hồ: “Vẫn còn thời gian trước giờ phỏng vấn, chúng ta đến phòng họp bàn chuyện hợp tác đi.”
Đây là mục đích thú hai Lục Tu Mộc đến đây, CP Như Mộc Xuân Phong có thể coi là xuất hiện đột ngột, từ lúc bắt đầu đã chẳng hiểu ra sao. Nếu không thể đưa ra một câu chuyện hợp lý thì rất có thể sẽ bị mắng là “đường hóa học công nghiệp”.
Ba người tiến vào phòng họp đã thấy Giang Tùy chờ sẵn. Thấy đã đông đủ, anh lập tức bày tỏ thái độ thỏa đáng: “Anh Cao, chuyện lần trước là do em sai, mong anh đừng để ý.”
Cao Hâm không phải người không hiểu chuyện, sau khi thoát khỏi trạng thái bứt rứt của kỳ mẫn cảm anh cũng biết rõ gây gổ với Giang Tùy không đem lại ích lợi gì, thuận theo đối phương: “Tôi cũng có lỗi, lúc đó trong người không thoải mái chứ không phải cố ý.”
“Được rồi.” Khâu Hành Phong xen vào giữa hai người quản lý hư tình giả ý. “Cũng không có người ngoài, giả bộ đưa đẩy như thế cho ai xem. Chi bằng thương lượng chính sự một chút đi.”
Giang Tùy đã quen với sự “ngoa ngoắt” của hắn, nhận lấy ánh mắt lúng túng của Lục Tu Mộc và Cao Hâm, tự nhiên mở sổ ra: “Phương hướng của Như Mộc Xuân Phong không có vấn đề, vấn đề cần thương lượng duy nhất là thời điểm Tu Mộc và Hành Phong biết nhau. Nếu muốn xây dựng theo hướng hai người “từ giả thành thật” trong quá trình này thì về sau rất dễ bị dân mạng lên án, nói hai người có mục đích xấu.”
Đây là việc cả bốn người trong phòng đều hiểu rõ, nhưng Giang Tùy vẫn ngừng lại ở đây một chút rồi mới nói tiếp: “Nên tôi và Hành Phong đã bàn với nhau, muốn đẩy thời điểm quen biết của hai người lên sớm hơn. Ở bên ngoài nhất trí nói rằng hai người đã làm bạn nhiều năm, Sở Mạnh Đình cũng biết điều này nên mới ship CP giữa hai người.”
Lục Tu Mộc gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tôi muốn hỏi một chút, cái “nhiều năm” này định nghĩa như thế nào? Có mốc thời gian cụ thể không?”
“Hai năm trước.” Giang Tùy nói.
Anh vừa dứt lời, Lục Tu Mộc và Cao Hâm lập tức nhìn nhau.
Cao Hâm bất mãn khịt mũi: “Mấy người tính hay nhỉ. Hai năm trước là thời điểm Ảnh đế Khâu phê bình khả năng diễn của Tu Mộc trước mặt mọi người, bây giờ đưa ra tình tiết như vậy tiện thể xóa mấy cái danh “không có tình người”, “hà khắc nhẫn tâm” trên người Ảnh đế Khâu luôn đúng không. Nếu hai người là bạn… Lời phê bình của Ảnh đế Khâu cũng tự biến thành lời trêu chọc, một mũi tên trúng hai con chim.”
“Nhưng cái này hợp lý.” Giang Tùy có lý do lại có chứng cứ. “Bọn tôi phát hiện Tu Mộc từng học một khóa diễn xuất trước khi đóng bộ phim thành danh, lúc đó Hành Phong có thể trở thành thầy giáo của cậu ấy. Như vậy bọn họ quen biết hợp tình hợp lý, không có lỗ hổng nào.”
“Đồng thời cũng giải thích được vì sao hai người biết nhau nhiều năm nhưng không xuất hiện cùng nhau.” Giang Tùy nhìn về phía Lục Tu Mộc. “Vì lúc đó Lục Tu Mộc chưa thành danh nên không muốn dựa hơi Hành Phong. Như vậy cũng có thể xây dựng hình tượng khiêm tốn nỗ lực cho Tu Mộc, hai người không mất gì cả.”
Cao Hâm đảo mắt cười: “Chúng tôi chẳng cần hình tượng đấy. Tại sao Tu Mộc phải khiêm tốn, bây giờ cậu ấy muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn kỹ năng có kỹ năng, vất vả bao lâu mới leo được lên vị trí lưu lượng cao nhất, mấy người lại muốn cho cậu ấy cái danh “cố gắng”, khiến cậu ấy trở về giống như người bình thường… Coi như chúng tôi muốn một cái danh, thì cũng phải đi theo con đường “thiên phú”.”
“Hình tượng bên ngoài càng nhiều càng tốt mà.” Giang Tùy nói. “Chỉ là thêm vào thôi, đâu phải thay thế hoàn toàn.”
Cao Hâm bị những lời “không biết xấu hổ” này làm ngây người, lập tức phát hỏa: “Mấy người mơ đẹp đấy, ai cũng nhìn được bên nào được lợi ích nếu đi theo hướng chuyện cũ. Lúc đó vì một câu dửng dưng “Khả năng diễn kém” của Ảnh đế Khâu mà Tu Mộc suýt mất cả nghiệp diễn, thế mà bây giờ mấy người muốn dùng cái danh chết giẫm đấy để tiễn bọn tôi à? Lợi dụng chưa đủ hay sao?!”
Nhiệt độ trong phòng như đóng băng.
Khi hợp tác quan trọng nhất là lợi ích song phương, rốt cuộc Lục Tu Mộc cũng không rảnh để làm từ thiện. Mặc dù cậu không để ý đến việc giúp Khâu Hành Phong, nhưng lúc này cậu thật sự muốn nghe cậu xin lỗi thật lòng của hắn.
Mà sự im lặng của Khâu Hành Phong đã cho thấy rõ ràng, đến tận bây giờ hắn vẫn coi thường khả năng diễn của cậu.
Lục Tu Mộc buồn bực nghĩ, tôi làm gì kém đến mức đấy, trong mấy năm nay cũng đã tiến bộ không ít mà…
Đang trong cơn tự chất vấn, ngón tay đặt trên bàn của Lục Tu Mộc đột nhiên bị khều nhẹ. Khâu Hành Phong sáp đến gần, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của cậu như đang lấy lòng, trong giọng nói chứa ý cười: “Thầy Lục, coi như lần này cậu giúp tôi đi, cho tôi chiếm hời một chút.”
Trong nháy mắt, Lục Tu Mộc gần như cảm nhận được độ ấm trong hơi thở của hắn. Cậu không nghĩ đến Đại Ảnh đế lại có thể “co được dãn được” như thế, mà càng ngạc nhiên hơi khi Khâu Hành Phong nói vô cùng khiêm tốn nhưng trên mặt vẫn là thái độ kiêu ngạo bất tuân.
Không phải kiểu khiến người khác không thoải mái, ngược lại còn có một loại khí chất thu hút ánh mắt.
Lục Tu Mộc khẽ run, ánh mắt chạm đến nơi tay hai người giao nhau. Cậu nghĩ lại lí do khiến mình do dự – Khâu Hành Phong dùng từ “giúp”, đây là từ chỉ xuất hiện giữa hai người bạn.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng, cho dù thời gian hai người quen biết không lâu, hắn đã giúp cậu nhiều lần rồi. Nếu không nhờ Khâu Hành Phong kéo trạng thái cho cậu diễn, buổi chụp ảnh tạp chí sẽ không kết thúc thuận lợi như thế; nếu không nhờ sự kiên trì của Khâu Hành Phong, cảnh hậu trường của bọn họ có lẽ chỉ là mấy câu hỏi đáp nhàm chán.
Chẳng qua lúc đó hắn không “tính nợ” với cậu.
Ở một mức độ nào đó, sự hợp tác giữa Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong tuy là lợi dụng lẫn nhau, nhưng lại không bàn đến “lợi ích được mất”.
Nghĩ đến đây, Lục Tu Mộc khẽ cười: “Nói giúp thì xa cách quá, quan hệ giữa chúng ta cũng không cần tính rõ ràng như thế.”
“Chúng ta có quan hệ gì?” Khâu Hành Phong được voi đòi tiên nắm chặt ngón út của cậu, mân mê như khi vuốt ve món đồ chơi yêu quý. “Cậu nói rõ ra đi, nếu không tôi sẽ suy nghĩ nhiều.”
Lục Tu Mộc đành rút tay về: “Bình thường chút không được à. Ở đây cũng không có máy quay, không cần diễn.”
Hai người quản lý trợn mắt há mồm nhìn bọn họ tương tác, Giang Tùy mất tự nhiên giật môi: “Ngày hai người chụp ảnh xảy ra cái gì không thể nói rõ với tôi à?”
Khâu Hành Phong nhướn mày không rõ cảm xúc: “Đúng, không tiện nói.”
Không khí mập mờ bao phủ xung quanh.
Lục Tu Mộc hết sức im lặng, đang định giải thích thì nhìn thấy ánh mắt của Khâu Hành Phong. Trong đó có sự vui mừng khi đùa dai thành công, ma xui quỷ khiến Lục Tu Mộc đổi lời: “Ừm, không nói được.”
Giang Tùy: “…”
Sự chú ý của Cao Hâm không đặt ở đây: “Tu Mộc, em thật sự muốn đi theo hướng chuyện cũ này–”
Lục Tu Mộc không chờ anh nói xong, khẽ gật đầu.
Cao Hâm giận mà không nói, thở dài một hơi: “Được rồi, dù sao anh cũng không quản được em.”
Mắt thấy mọi thứ đã định, Giang Tùy tận dụng mọi thời cơ: “Vậy lát nữa phỏng vấn tôi sẽ lái bọn họ sang hỏi mấy vấn đề về Như Mộc Xuân Phong, Hành Phong thuận thế nói rằng hai người đã quen từ lâu.”
“Buổi phỏng vấn sẽ được livestream, có lẽ đêm nay dân mạng sẽ có người chứng thực dưới Weibo của Sở Mạnh Đình, tôi sẽ bảo cô ấy đáp lại vào thời điểm thích hợp, vậy là xong lời đồn này.”
“Cũng được.” Lục Tu Mộc gật đầu.
“Được.” Giang Tùy vỗ tay. “Vậy thì chúc Như Mộc Xuân Phong sẽ leo được lên đỉnh hotsearch.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT