Đầu mùa đông khí hậu phương Nam không quá lạnh, dù buổi sáng có tuyết rơi thì đến trưa mặt trời vẫn ló ra như thường.

Cửa sổ trong phòng nghỉ bệnh viện bị kéo ra một cách bất thường, dường như người mở muốn bệnh nhân cảm nhận được “niềm vui” của tuyết đầu mùa. Trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng hai năm trước, vai nữ chính Tiếu Ngữ Yến Yến nắm tay nam chính, ghé sát vào tai anh ta thì thầm gì đó.

Âm lượng được chỉnh đến mức thấp nhất, Lục Tu Mộc không nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.

Cậu híp mắt nghĩ một chút, nhớ mang máng câu thoại trong kịch bản là– tốt nghiệp vui vẻ. Cậu không phải fan cuồng của bộ phim này, thậm chí chưa từng xem hết nó, sở dĩ nhớ được vì trùng hợp thay, cậu chính là người diễn vai nam chính. Đây chỉ là một đoạn diễn cơ bản, nhưng dưới tài năng diễn xuất có thể gọi là tai họa của nữ chính, lặp lại bảy lần NG*.

(*) NG, viết tắt của no good, nghĩa là không tốt, không đạt yêu cầu, trong bối cảnh này là các cảnh quay hỏng, không đạt chất lượng.

Vào thời điểm quay phim, cả ekip không ai nghĩ nó sẽ nổi. Không có diễn viên nổi tiếng, đạo cụ rẻ tiền, kịch bản rối mù,…

Dùng lời của nữ chính mà nói: “Bộ phim này đúng thật lãng phí cuộc đời của tôi.”

Mà đạo diễn lại không nghĩ thế, không ngừng nhấn mạnh: “Điểm đặc sắc của chúng ta là tình yêu OO, để cho đại chúng thấy giữa hai Omega cũng có thể có tình yêu chân thành!”

Lúc đó Lục Tu Mộc khinh thường nói: “Ông tìm hai Omega nữ đến diễn càng có khả năng nổi hơn đấy.”

“Cậu điên rồi à!” Đạo diễn hoảng sợ. “Vốn tình yêu OO đã là bóng chạy sát biên rồi, nếu giới tính thứ hai cũng giống nhau thì phim của tôi qua thẩm tra được chắc?!”

Lục Tu Mộc không hiểu tư duy của đạo diễn cho lắm, nhưng không thể không thừa nhận, quả bóng sát biên này thật sự đã giúp bộ phim bắn ngược lại từ đáy, hai diễn viên chính đồng thời cũng được chen vào hàng ngũ “diễn viên trẻ đang nổi”.

Cô nữ chính vốn ỷ mình không ai để ý*, một tháng thay bảy, tám tình nhân cũng bị tròng vào hình tượng “Nữ thần thuần khiết”, mà Lục Tu Mộc còn bị gọi là “Omega lạnh lẽo nhất thời nay.”

(*) gốc là 糊作非为, chỉ những nghệ sĩ lừa gạt, cho rằng không ai để ý nên có thể tự tiện nói lung tung trên mạng mà không để tâm, đi dựa hơi người khác (tạm dịch từ jikipedia)

Vì thế hai người còn bị bắt giả bộ một thời gian. Nữ chính khóc lóc oán trách với cậu: “Nổi có gì tốt chứ, cũng đâu thể hẹn hò với các Alpha đẹp trai. Lúc nãy MC còn hỏi tôi có thích pheromone của anh hay không… Mẹ, ông ta có bình thường không vậy, kể cả chúng ta đều là Omega thì tôi cũng không thể chủ động ngửi pheromone của anh mà!”

Câu này đúng thật. Pheromone là thứ vô cùng riêng tư, kể cả bạn bè có quen biết đến mấy cũng không thể chào hỏi đối phương theo kiểu “Cậu có mùi gì”, trừ khi muốn “uống trà” trong cục cảnh sát vì tội quấy rối.

Nhưng nữ chính không biết rằng Lục Tu Mộc đã cùng một “người xa lạ” trao đổi pheromone định kỳ hai năm ròng.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ được gõ nhẹ hai lần, hộ lý hạ giọng hỏi ý kiến: “Ngài Lục, tôi có thể vào không?”

Lục Tu Mộc thản nhiên “ừ” một tiếng.

“Xin lỗi ngài, lúc nãy bệnh nhân giường 64 xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm chậm trễ thời gian của ngài rồi.” Hộ lý đeo máy biến âm và chuông gọi khẩn cấp lên cổ Lục Tu Mộc. “Dandelion đã đến, đang chờ ở phòng trị liệu thường ngày, ngài có thể qua luôn sau khi chuẩn bị xong.”

“Cảm ơn.” Lục Tu Mộc gài máy biến âm một cách thuần thục.

“Nhóm của chúng tôi phải cảm ơn ngài mới đúng chứ. Hạng mục “Trấn an pheromone” đối với công chúng vẫn còn xa lạ, họ luôn cảm thấy việc trao đổi pheromone giữa AO là chuyện nhục dục. Tình nguyện viên như ngài lại càng ít…” Hộ lý bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội hỏi. “Đúng rồi, ngài đã tiêm thuốc ức chế chưa? Tuyệt đối đừng để pheromone của Dandelion làm ngài thụ động phát tình.”

“Yên tâm.” Lục Tu Mộc liếm răng, máy biến âm khiến giọng của cậu lệch đi nhưng không che giấu được sự đắc ý trong đó. “Tôi là người chuyên nghiệp mà.”

Cô hộ lý lập tức bị cậu ghẹo đến đỏ mặt, ôm ngực cả buổi, gửi tin nhắn cho chị em trong nhóm: A a a a, mình thích Lục Tu Mộc quá đi mất.

Đối phương đã quen với hành vi này của cô, lạnh nhạt “ồ” một cái, một người chị em khác hỏi: Mấy năm trước cậu còn thích kiểu Alpha hấp dẫn như Khâu Hành Phong mà, sao lại thay đổi thế?

Cô hộ lý trả lời: Mấy cậu làm sao hiểu được, con người Khâu Hành Phong có cảm giác mạnh mẽ quá, làm người khác ngột ngạt. Mình thích kiểu ôn hòa này của Lục Tu Mộc hơn, anh ấy cũng không có kiểu kiêu ngạo của ngôi sao nữa.

Vì… một câu này, cả đám sục sôi trong nháy mắt.

[Chị em 1]: Lục Tu Mộc ôn hòa??? Trò đùa quốc tế à, mình nghĩ anh ta sẽ không bao giờ cười ấy chứ!

[Chị em 2]: Đúng thế, anh ta vốn là con người quạnh quẽ mà. Hồi trước trong buổi phỏng vấn, anh ta hết nói “ừ” cũng chỉ nói “đúng”, làm cho fan anh ta ngày nào cũng cầu nguyện mong anh ta mở miệng nhiều một chút ấy.

[Chị em 3]: Mà sao cậu nói như thể đã gặp cả hai người thế?

Cô hộ lý thầm than trong lòng, đạo đức nghề nghiệp không cho phép cô để lộ chuyện riêng tư của người bệnh, cười ha hả trong nhóm: Nói chơi thôi, không gặp được người thật thì không được tưởng tượng à?

Mấy chị em lập tức bị cuốn theo, cười lại cô: Bơn bớt đi, sao chưa uống đã say rồi?

Hộ lý chột dạ tắt điện thoại, theo bản năng liếc Lục Tu Mộc vừa bước vào phòng trị liệu.

***

Bố cục phòng trị liệu vạn năm không thay đổi. Căn phòng mấy chục mét vuông bị một bức tường dày chia làm hai nửa, chỉ có một cửa thông gió bé xíu trên vách tường để trao đổi pheromone.

Vì thiết kế như vậy nên Lục Tu Mộc chưa bao giờ thấy người mình giúp đỡ bấy lâu

Đúng là cấp độ cao nhất nhằm bảo vệ quyền riêng tư của cả hai bên.

Bên của Lục Tu Mộc không có cửa sổ, ánh sáng chiếu vào như đèn trên bàn mổ. Vốn người thiết kế hi vọng tông màu sáng như vậy có thể làm dịu đi không khí ngột ngạt, nhưng Lục Tu Mộc cảm thấy nó có phần thừa thãi.

Cậu còn nhớ lần đầu bước vào phòng trị liệu, bố cục gian phòng không cân đối đã làm cậu vô cùng khó chịu, chưa nói đến pheromone của Alpha tràn ngập bên trong.

Sự áp bức trùm tới không lọt một phân nào.

Đối với Omega, pheromone Alpha có tác dụng khống chế tuyệt đối. Trong kỳ phát tình còn đỡ, sự áp chế đó biểu hiện cho ý muốn sở hữu, bao hàm sự thân mật và tình cảm yêu thương. Nhưng nếu không có bất kì sự dịu dàng nào, Lục Tu Mộc chỉ cảm thấy sợ hãi từ tận xương tủy.

Đây là sự ảnh hưởng đã có từ lúc sinh ra, Omega chỉ có thể bị ép cúi đầu, buông bỏ bản thân.

Lục Tu Mộc không chút do dự, đầu ngón tay run lẩy bẩy lập tức ấn chuông khẩn cấp.

Hiệu suất của y tá rất cao, chỉ sau mười mấy giây, cánh cửa nặng nề của phòng trị liệu đã mở ra. Trong khoảnh khắc hít thở không khí trong lành, Lục Tu Mộc lần đầu hiểu được cảm giác “được cứu sau cơn tuyệt vọng”, cả người mệt lả.

“Sao vậy?” Y tá sốt sắng hỏi thăm.

Lục Tu Mộc lại thở phào nhẹ nhõm, đang định nói lại rằng “Tôi không thể giúp người bệnh được” thì đột nhiên nhớ lại miêu tả của bác sĩ đối với người ở bên kia phòng—

Người bệnh tên là Dandelion, đã cắn miếng bảo hộ răng*, tay chân cũng bị buộc lại trên ghế, vô cùng an toàn.

(*) miếng bảo hộ răng, từ gốc là 咬口器 hay mouthguard, mouthpiece là một dụng cụ dùng trong các môn thể thao đối kháng hay điều trị các chứng bệnh nhằm giảm thiểu tác động lên răng, lợi, nướu, lưỡi,…

“An toàn” vốn là từ ngữ đem lại sự yên tâm, nhưng khi dùng để miêu tả một người thì lại có vẻ hoang đường vô cùng. Mà đấy không phải lần đầu Lục Tu Mộc nghe thấy cách nói này. Hình ảnh trong trí nhớ cuồn cuộn trào lên, đã từng có một Alpha hai mắt đỏ ngầu, gắt gao kéo cổ áo cậu, gào khàn cả giọng: “Tao an toàn! Mày không thể nhốt tao lại như thế!”

Y tá thấy cậu vẫn không nói lời nào, hỏi lại lần nữa: “Ngài có sao không?”

Lục Tu Mộc lấy lại ý thức từ mảnh ký ức không rõ ràng, cậu cười: “Không sao. Tôi muốn hỏi lại, sau khi đi vào chỉ cần thả pheromone ra là được đúng không?”

“Đúng vậy.” Trái tim lơ lửng của y tá cuối cùng đã về lại vị trí. “Nhưng độ xứng đôi của ngài và Dandelion không quá cao, để trị liệu cần thời gian từ hai tiếng trở lên.”

Lục Tu Mộc gật đầu, tiến vào phòng một lần nữa. So với sự hoảng loạn lúc nãy, lần này cậu đã có “kinh nghiệm” hơn, cố gắng ngừng thở, tháo miếng dán cách li trên gáy ra.

Pheromone vô hình đột nhiên xao động, sáp vào tuyến thể trắng nõn của Omega như điên. Lục Tu Mộc cảm nhận được màn sương dày hòa cùng hương cỏ và bạc hà, lưu lại cảm giác ướt lạnh trên da cậu. Sau đó mùi gỗ nhẹ nhàng len lỏi vào màn sương dày đặc, như trêu đùa lại tựa quấn quýt trấn an, chỉ một lát sau sương mù dần tan đi.

Lần đầu giúp đỡ kéo dài tận ba tiếng, liên tục phải thả pheromone khiến cả tinh thần lẫn thể xác của Lục Tu Mộc đều thấy rã rời, nhưng khi xụi lơ trên sô pha, trong lòng cậu lại có chút cảm giác tự hào.

Đến lần giúp đỡ từ hai, bệnh tình của Dandelion có chút chuyển biến tốt đẹp, miếng cắn bảo hộ đã được lấy xuống. Qua vách ngăn, Lục Tu Mộc nghe thấy lời xin lỗi của anh ta.

“Lần trước thật ngại quá. Lúc ấy tôi không khống chế được pheromone, không làm cậu sợ chứ?”

“… Không đâu.” Lục Tu Mộc không muốn đối phương cảm thấy áy náy, cậu đổi chủ đề. “Anh thấy tốt hơn chưa?”

“Tốt lắm rồi.” Dandelion đáp lại.

Cách một lúc, anh lại bổ sung: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sau đó giữa hai người là khoảng lặng kéo dài. Khi kết giao với người khác, bước đầu tiên là xưng tên và giới thiệu bản thân, nhưng bọn họ lại ở trong tình huống đặc thù. Giữa AO có sự hấp dẫn pheromone, cho dù độ xứng đôi của bọn họ chỉ có 67%, nhưng qua 60% đã vượt tiêu chuẩn cơ bản rồi. Bệnh viện sợ trong quá trình trấn an, người cứu trợ và người bệnh bị pheromone ảnh hưởng dẫn đến sinh ra “ảo giác” có tình cảm nên nguyên tắc quan trọng nhất trong quá trình này là bảo vệ thông tin cá nhân.

Vì vậy Lục Tu Mộc và Dandelion không có lời nào để nói, sợ sơ ý một chút sẽ để lộ thông tin của mình, cũng sợ hỏi trúng điều đối phương không thích.

Sự lúng túng giữa hai người duy trì suốt vài đợt trị liệu nữa, cho đến một lần Lục Tu Mộc vô tình nhắc đến bộ phim Tết, lúc này mới phát hiện hóa ra đối phương là người thích điện ảnh. Cậu càng ngạc nhiên hơn khi biết Dandelion có cách nhìn đặc biệt đối với nghề diễn.

Từ đó trở đi, Lục Tu Mộc thấy Dandelion không chỉ là người bệnh mà còn là một “bằng hữu” khác biệt.

***

Sau khi kết thúc trị liệu, Khâu Hành Phong đi đến phòng làm việc của bác sĩ chính.

Nhiếp Nghiêu đang sửa bệnh án, thấy hắn thì chế nhạo: “Trên người Ảnh đế Khâu sao lại có mùi của Omega thế này, khác nào mèo ăn vụng đâu.”

Khâu Hành Phong nhìn lại anh bằng ánh mắt “thần kinh”, nghênh ngang chiếm giường nghỉ của bác sĩ Nhiếp, không khách sáo đáp lại: “Beta như cậu cũng ngửi thấy mùi pheromone cơ à?”

Đây là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Nhiếp Nghiêu. Tất cả bác sĩ đều chú trọng “vọng, văn, vấn, thiết”*, vậy mà giới tính trời sinh khiến anh thua ở bước “ngửi”.

(*) Đây là 4 phương pháp khám bệnh cơ bản của Y học cổ truyền, bao gồm: “vọng” là nhìn, quan sát, “văn” là nghe, ngửi, “vấn” là hỏi bệnh, “thiết” là sờ nắn, bắt mạch.

“Tôi thấy Beta cũng tốt.” Miệng lưỡi Nhiếp Nghiêu bén nhọn không kém. “Ít nhất cả đời không bị rối loạn pheromone.”

“Thì cậu thiếu mất một trải nghiệm của đời người.” Khâu Hành Phong từ bé đến lớn giỏi nhất là tranh cãi với Nhiếp Nghiêu, nhưng trước mắt hắn không có tâm trạng cười đùa. Hắn ngồi dậy, khuỷu tay tựa vào đầu gối, bàn tay chống cằm. “Rốt cuộc bao giờ tôi mới được làm việc lại?”

“Cậu thất nghiệp từ bao giờ sao tôi không biết?” Nhiếp Nghiêu lườm hắn. “Hai năm qua đại diện thương hiệu rồi phỏng vấn, cậu có thiếu cái nào không?”

“Không vào đoàn phim sao gọi là làm việc?” Khâu Hành Phong hỏi lại vô cùng tự nhiên.

Nhiếp Nghiêu nghĩ đến phí đại diện của Ảnh đế Khâu, thấy hơi nghẹn họng. Anh tức giận lật bệnh án của Khâu Hành Phong: “Bây giờ độ ổn định pheromone của cậu trong giới hạn bình thường, vào đoàn mấy tháng cũng không có vấn đề, nhưng tôi vẫn đề nghị cậu trích thời gian đến trị liệu trấn an pheromone.”

Nói đến đây anh dừng một lúc: “Thật ra người cứu trợ này có độ xứng đôi với cậu thấp quá, không đạt được hiệu quả trị liệu tốt nhất. Tôi sẽ lưu ý để tìm cho cậu người nào có độ xứng đôi bảy lăm phần trăm trở lên, nhưng cậu cũng biết rồi đấy, tình nguyện viên ít quá, tìm được hay không còn dựa vào số nữa.”

Khâu Hành Phong nhận được kết quả hồi phục, mất tập trung “ừ” một tiếng rồi đi. Đến cửa phòng làm việc, hắn dường như vô tình nói: “Không tìm được thì thôi, tôi hài lòng với người hiện tại.”

Nhiếp Nghiêu hơi sửng sốt, khó mà tin nổi: “Người ta cần cậu hài lòng chắc? Đàng hoàng chút đi, đừng có trêu đùa người cứu trợ của tôi.”

“Biết rồi.” Âm thanh của Khâu Hành Phong ngày càng xa. “Cậu ta là bạn, tôi không có ý gì khác đâu.”

Nhiếp Nghiêu càng nghĩ càng không yên lòng, không phải anh không tin vào nhân phẩm của Khâu Hành Phong, chẳng qua pheromone AO ảnh hưởng lẫn nhau suốt hai năm thật sự hơi nguy hiểm. Anh vừa bảo y tá chú ý người cứu trợ mới vừa đi về phía phòng điều trị, muốn thăm dò ý tứ của Lục Tu Mộc.

Kết quả còn chưa đến cửa, anh được báo là Lục Tu Mộc đã rời đi.

Nhiếp Nghiêu nghi hoặc: “Pheromone của Alpha trên người cậu ta còn chưa tan hết đã đi rồi?”

“Người quản lý của ngài Lục đến rồi, nói có chuyện gấp nên đưa người đi luôn.” Hộ lý nhún vai. “Ngôi sao bọn họ đều rất bận, không chừng ngài Lục còn phải tham gia sự kiện gì đó.”

Nhiếp Nghiêu bóp trán: “Cậu ta mà dám tham gia sự kiện lúc này, chủ đề ngày mai chắc chắn sẽ là– ai là tình nhân bí mật của Lục Tu Mộc?”

Hộ lý đáp lời: “Cái này tôi biết! Chính là Ảnh đế Khâu, Khâu Hành Phong của chúng ta.”

***

Lục Tu Mộc đương nhiên không tham gia sự kiện, nhưng lời của cô bé hộ lý như lời sấm truyền.

“Anh thật sự phục em rồi!” Lục Tu Mộc vừa ngồi vào xe Alphard* lập tức bị quản lý Cao Hâm mắng té tát. “Em đến bệnh viện sao không nói lời nào với anh? Em có biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm em không? Nếu đám thợ săn ảnh chụp được cảnh em vào viện, bọn nó có thể cho em một bài chưa kết hôn đã có con đấy!”

(*) Xe Alphard hay một cụm thông dụng hơn là “xe bảo mẫu”, một dòng xe thuộc hãng Toyota, hay được dùng để chở nghệ sĩ.

Lục Tu Mộc nhếch môi, tốt bụng nhận sai: “Lần sau em sẽ chú ý. Hôm nay vì bác sĩ Nhiếp gọi điện nói Dandelion đột nhiên đến viện nên em mới qua thôi.”

Cao Hâm không nghe cậu giải thích: “Từ đầu anh đã không muốn em gia nhập cái hạng mục trấn an chết tiệt này mà, giờ thì hay chưa, D vừa có việc em đã tí tởn chạy đến.”

“D gì chứ…” Lục Tu Mộc phản bác theo bản năng. “Tên anh ấy nghĩa là bồ công anh mà.”

Cao Hâm nghe được ý từ khác trong lời nói của cậu: “Tu Mộc… Em nói rõ ràng cho anh–”

“Anh nghĩ quá rồi.” Lục Tu Mộc ngắt lời anh. “Chỉ là bạn thôi.”

Cao Hâm vừa định thở phào thì nghe thấy Lục Tu Mộc nói: “Cho dù em muốn phát triển quan hệ cũng phải chờ anh ấy trị liệu xong chứ.”

“Anh biết ngay, biết ngay mà!” Cao Hâm giậm chân. “Cái gì mà trấn an pheromone! AO cùng ở trong một phòng làm gì có chuyện không xảy ra cái gì! Em có biết hắn dáng dấp ra sao, làm gì, tuổi tác thế nào không?”

“Không phải vì pheromone.” Lục Tu Mộc kéo cổ áo lên, chóp mũi vẫn vương mùi của Dandelion. “Anh cũng là Alpha mà, không phải vẫn ở chung với Omega như em suốt ngày à, có thấy vấn đề gì đâu.”

“Đấy là vì trong lòng anh có người rồi.” Cao Hâm tận tình khuyên. “Em tỉnh táo lại đi, tuyệt đối đừng có bại lộ thân phận của mình. Em có biết khuôn mặt của em hấp dẫn thế nào không, nên anh mới nhất quyết–”

Lục Tu Mộc vờ như không nghe thấy, nhẹ nhàng ngắt lời: “Có chuyện gì mà anh tìm em gấp thế?”

Cao Hâm ngây ra một chút, lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng. Anh mở một video trong iPad, nói: “Em bị ghép CP.”

Lục Tu Mộc không hiểu việc này thì có gì gấp, cậu là ngôi sao đang nổi, số CP trên mạng ghép với cậu tính bằng xe, nói gì đến đôi lúc cậu vẫn nghe theo công ty, cùng một số nghệ sĩ khác ghép CP để phục vụ fan.

“Nên là?” Lục Tu Mộc cầm lấy chiếc iPad, hỏi lại.

Cao Hâm cười gằn: “Lần này không giống lần khác, đối phương là Khâu Hành Phong.”

Lục Tu Mộc ấn mở video, nâng mắt vẻ không tin: “Ai?”

“Khâu Hành Phong!” Cao Hâm nghiến răng nghiến lợi. “Người phê bình khả năng diễn của em trước mặt mọi người vào hai năm trước, Đại ảnh đế Khâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play