“Hả?”

Nhiếp Nghiêu ngồi bên dưới nghe vậy thì kinh ngạc, kế hoạch ban đầu của bọn họ không có việc Lục Tu Mộc tự bóc trần bản thân như vậy. Anh biết mổ xẻ nội tâm với đám đông không phải một chuyện dễ dàng, cũng sợ Lục Tu Mộc lại bị tổn thương vì đoạn quá khứ ấy.

Anh toan ngăn Lục Tu Mộc lại, song bị gián đoạn bởi Khâu Hành Phong ở bên kia đầu dây.

“Thầy Lục biết mình đang làm gì.” Giọng của Khâu Hành Phong phát ra từ chiếc tai nghe bluetooth. “Để em ấy tiếp đi.”

Lúc này Nhiếp Nghiêu mới nhớ ra mình vẫn đang gọi điện với tên bạn thân, đảo mắt: “Cậu thật sự không lo lắng chút nào thì đã không yêu cầu tôi giữ máy cả buổi rồi.”

Khâu Hành Phong không phản bác, không phải hắn không tin vào khả năng hay sự quyết tâm của Lục Tu Mộc, chỉ là mong có thể cùng người yêu vượt qua mọi khốn cùng. Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn xuất hiện cùng Lục Tu Mộc hôm nay.

Nhưng Giang Tùy đã khuyên hắn: “Nếu anh không muốn Như Mộc Xuân Phong lấn át mục đích chính là chứng rối loạn thì ngoan ngoãn ở nhà chờ đi.”

“Ngậm miệng đi.” Khâu Hành Phong thoát ra khỏi suy nghĩ, nói lạnh lùng. “Tôi không nghe được giọng của thầy Lục.”

Nhiếp Nghiêu trợn trắng mắt, nhưng vẫn tiến vài bước đến gần hơn với sân khấu.

“Vì chứng rối loạn không được phổ biến rộng rãi nên tôi vốn không biết cha bị gì.” Lục Tu Mộc vẫn đang nói tiếp, phơi bày quá khứ tàn khốc của mình trước mắt người khác chẳng chút vấp váp. “Một lần tôi tình cờ nhận ra pheromone của mình có thể giúp cha tỉnh táo lại khỏi cơn giận, nên sau đó tôi vẫn luôn dùng pheromone để “dẫn dắt” ông.”

Ba phóng viên kia cả kinh không nói thành lời, một người trong đó còn há hốc miệng thành hình chữ O.

Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, vấn đề này thậm chí nghiêm trọng đến mức “loạn luân”, nhưng các học giả ngồi phía trước chỉ lắc đầu đầy tiếc nuối.

Phóng viên không hiểu vì sao bọn họ lại phản ứng như vậy, Lục Tu Mộc đã cho ra đáp án: “Cho đến khi cha nhập viện vào mấy năm sau, tôi mới biết, pheromone cũng giống như máu, không thể trao đổi trực tiếp giữa những người cùng huyết thống được.”

“Cái gì?” Một phóng viên thậm chí không để ý đến tình huống, hỏi thẳng. “Cha mẹ và con cái không thể trao đổi pheromone sao?!”

Hai người còn lại cũng lắc đầu khó hiểu. Đây vốn là một chuyện thông thường, nhưng trước giờ chưa có ai nhắc đến tầm quan trọng của nó, bởi một nhận thức đã bám rễ trong xã hội này – những chủ đề liên quan đến “tình dục” không thể được viết trong những giáo trình chính thống.

“Tôi sợ người khác có thành kiến với chuyện này nên chưa bao giờ đề cập đến.” Lục Tu Mộc khịt mũi như tự trào phúng bản thân. “Thậm chí không dám nói với người khác là pheromone của cha không thể kiểm soát được, vì trong tiềm thức của tôi có một suy nghĩ hoang đường, mất khống chế pheromone biểu hiện cho đời sống riêng tư hỗn loạn.”

“Tôi sợ ông ấy bị chỉ trích – ngoài kia có nhiều Alpha như thế, sao chỉ có cha cậu không kiểm soát được pheromone cơ chứ? Ông ta nhất định phải có nhiều mối quan hệ bất chính lắm mới thành ra như thế.”

Ba phóng viên kia có phần xấu hổ, vì ngay cả khi viện trưởng Trương Kỳ diễn thuyết, bọn họ cũng nảy sinh ra những ý nghĩ “kỳ thị” như vậy đối với người mắc chứng rối loạn, thậm chí còn có một kết luận đầy chủ quan – chứng rối loạn là bệnh tình dục.

“Sau khi cha qua đời, tôi cũng từng nghĩ, nếu từ đầu tôi đã nói chuyện này ra, mọi việc có thể thay đổi được hay không.” Lục Tu Mộc nói. “Ở quê tôi có nhiều bạn bè như vậy, có lẽ sẽ có một người biết giữa cha con không thể trao đổi pheromone chứ… Tiếc là trên đời này chẳng có “nếu như”.”

Cậu nói đến đây thì dừng lại. Vốn cậu còn muốn nói vài câu tàn nhẫn hơn nữa để mọi người chú ý, nhưng đột nhiên lại thấy không cần làm vậy. Trong một thoáng, chẳng hiểu sao cậu nhớ đến một bộ phim tài liệu về bệnh AIDS mình từng xem.

Bối cảnh của bộ phim vào khoảng thập niên sáu mươi của thế kỷ trước, dùng góc nhìn của người đồng giới nam để nói về chứng bệnh đang tàn phá quần thể yếu thế ấy. Lúc đó khoa học đã chứng minh HIV-AIDS không phải bệnh truyền nhiễm qua không khí, nhưng vai chính của bộ phim vẫn bị cấm vào các cửa tiệm, nhà hàng.

Trong giờ khắc này, Lục Tu Mộc đồng cảm sâu sắc với nhân vật chính lướt qua tâm trí kia. Cậu không thể bắt ép người khác phải có cái nhìn giống cậu, chỉ có thể cố gắng nói thật rõ về lập trường của mình.

Lục Tu Mộc hít sâu, nhìn thẳng vào ống kính của phóng viên nhằm nói cho tất cả mọi người: “Pheromone là “đặc quyền” được trao cho hai giới AO, nó là sản phẩm bình thường sinh ra trong quá trình tiến hóa của nhân loại, chúng ta mới là người áp vào nó những hàm nghĩa khác.”

“Mọi người có thể không hiểu được tầm quan trọng của việc trao đổi pheromone đối với người mắc chứng rối loạn, nhưng đừng kỳ thị nó.” Lục Tu Mộc nói. “Cuối cùng nhân đây xin nói rõ quan điểm cá nhân của tôi – phản đối lợi dụng pheromone để dụ dỗ người khác, phản đối tự tiện thả pheromone ở nơi công cộng, tương tự như vậy, phản đối hành vi chửi rủa không phân biệt nguyên nhân đối với việc trị liệu trấn an.”

Lục Tu Mộc dùng ba chữ “phản đối” mạnh mẽ để kết thúc bài diễn thuyết của mình, bên người tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.

Sau khi sự kiện kết thúc, ba phóng viên đến chào hỏi.

Lục Tu Mộc đưa nước cho bọn họ, lễ phép nói cảm ơn: “Hôm nay mọi người vất vả rồi.”

Ba người kia có phần bứt rứt, trước đó bọn họ vốn không ngờ sẽ nhận được nhiều “bất ngờ” đến vậy.

Một người cẩn thận nói ra lo lắng chung: “Bài viết có cần nói về chuyện cậu làm tình nguyện viên không?”

Đây chẳng phải một câu hỏi thừa thãi, mà gần như đã là quy định bất thành văn trong nghề này. Phần lớn phóng viên sau khi chụp được “ảnh đen” của nghệ sĩ sẽ cân nhắc sử dụng nó để kiếm phần chia chác. Như ở địa vị của Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc bây giờ, kể cả khi phóng viên chụp được ảnh hôn của bọn họ thì cũng phải chào hỏi trước với quản lí, xem có muốn “mua lại” bí mật này không.

“Viết như nào cũng được.” Lục Tu Mộc nói hời hợt. “Nhưng tôi hi vọng nội dung diễn thuyết của tôi không bị cắt bớt.”

Các phóng viên nghe vậy thì lập tức hiểu ý của cậu. Nói thật, trong giới giải trí trừ Lục Tu Mộc ra có lẽ chẳng tìm được người thứ hai “tự bạo” như vậy, trong lòng mấy người ấy khó tránh khỏi có phần tiếc nuối.

“Tu Mộc, coi như tôi nhiều chuyện một chút.” Một phóng viên quen biết Cao Hâm lên tiếng. “Tôi làm nghề này cũng lâu rồi, cho dù công ty của cậu giỏi đến đâu, Cao Hâm bản lĩnh thế nào, cái “vết đen” này muốn tẩy trắng không dễ chút nào đâu.”

Lục Tu Mộc cười: “Lãnh đạo cấp cao trong công ty vẫn chưa biết về những thứ tôi nói đâu.”

“Thế mà cậu còn?!” Phóng viên kia kinh ngạc.

Lục Tu Mộc không nói thêm, chỉ hỏi lại: “Tôi cũng lắm miệng hỏi một câu, sau hội thảo ngày hôm nay, mọi người có suy nghĩ gì?”

Ba phóng viên liếc mắt nhìn nhau.

“Đừng nghĩ nhiều.” Lục Tu Mộc nói. “Tôi chỉ muốn biết phản ứng trực quan của người xem thôi.”

“Vậy cho phép tôi nói thẳng. Tôi là Beta, vợ tôi cũng là Beta, nói trắng ra chứng rối loạn cả đời này chẳng dính líu một chút nào đến gia đình tôi cả. Hôm nay cậu và các giáo sư cho tôi biết trao đổi pheromone không phải chuyện nhục dục, tôi nghe vậy trong đầu cũng chỉ có một chữ “ồ” thôi. Có lẽ thay đổi duy nhất là nếu một ngày nào đó bạn bè quanh tôi muốn làm tình nguyên viên, trước kia tôi sẽ kịch liệt phản đối, còn giờ sẽ khuyên hãy suy nghĩ thật kĩ càng.”

Người còn lại cũng nói: “Lời của anh Trương không qua loa chút nào. Dù tôi là Alpha, tôi cũng cho rằng tỉ lệ mình bị bệnh gần như bằng không. Hôn nhân của tôi không có vấn đề, vợ cũng không đột nhiên lên cơn mà ngừng cho tôi pheromone đâu.”

Lục Tu Mộc gật đầu, tình huống này nằm trong dự liệu của cậu. Cậu không nghĩ mình có thể thay đổi nhận thức của đại chúng chỉ bằng một bài diễn thuyết, nhưng lời của phóng viên họ Trương này làm cậu hơi xúc động, cũng nhận ra quyết định này của cậu chẳng phải vô ích.

Khi những tiếng nói phản đối trở nên dao động, ấy là lúc đạt được bước đầu của sự công nhận.

Thấy vẻ mặt Lục Tu Mộc vẫn bình thường, phóng viên Trương đánh bạo hỏi: “Tu Mộc, chuyện này… Ảnh đế Khâu biết không?”

“Biết.”

“Ặc–”

Phóng viên Trương muốn nói lại thôi, ho khan một hồi mà chữ vẫn kẹt trong cổ họng. Cuối cùng Lục Tu Mộc nói ra nghi vấn trong lòng đối phương: “Ông sợ chuyện tôi làm tình nguyện viên ảnh hưởng đến tình cảm bọn tôi à?”

Phóng viên Trương bị nói trúng tim đen có vẻ hơi lúng túng, ngại ngùng sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Thuần túy là hiếu kỳ thôi, cậu cũng biết bọn tôi là phóng viên, đưa chuyện là bản năng mà.”

“Không sao.” Lục Tu Mộc nói. “Thầy Khâu không ngại.”

Phóng viên Trương nghẹn lời, ánh mắt nhìn cậu vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ: “Sao có thể… Dù sao cậu cũng trao đổi pheromone với Alpha khác, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp người có độ khớp cao, cậu sẽ không có… suy nghĩ khác chứ?”

Lục Tu Mộc từng tiếp xúc với ông vài lần, biết người này khi quý ai hay quan tâm đến họ chứ không phải nói gở, nên cậu nhìn ông cười.

Có người từng nói, động lòng đơn giản là sự rung động của nội tiết tố, không chỉ dừng lại ở tình yêu với người khác, mà còn với cả sự vật xung quanh. Như khi thấy mấy con vật nhỏ có người sẽ không giấu nổi niềm vui, hay khi thấy đồ ăn, trong lòng sẽ sinh ra sự thỏa mãn không nói rõ được.

Đấy đều là sự rung động ở những mức độ khác nhau.

Nhưng trong quá trình trưởng thành, mọi người đều học được cách kiềm chế.

Khi còn nhỏ Lục Tu Mộc từng thấy một chiếc xe đồ chơi trong trung tâm thương mại, lúc ấy cậu thích đến mức không thể dời mắt. Ham thích của trẻ con rơi vào mắt mẹ Lục, cậu còn nhớ cuộc đối thoại giữa mẹ và người bán hàng, nghe được mấy từ như “đây là hàng nhập khẩu”, “không giảm giá”.

Sau đó trong lúc mẹ khó xử, Lục Tu Mộc chủ động kéo tay mẹ đi.

Không phải cậu không thích, nhưng trên cán cân trong lòng có thứ quan trọng hơn cả xe đồ chơi.

Có lẽ tương lai sẽ như phóng viên Trương nói, cậu sẽ gặp được một bệnh nhân có độ khớp cực kì cao với mình, trong khoảnh khắc pheromone bùng nổ, cậu cũng sẽ thích mùi ấy theo bản năng.

Nhưng dù thích đến đâu cũng chẳng thể quan trọng được như Khâu Hành Phong.

Suy nghĩ của một người đôi lúc rất kì lạ, rõ ràng có thể rung động trong nháy mắt với sự vật bao la bên ngoài, nhưng từ khi Khâu Hành Phong xuất hiện, niềm yêu thích ấy thu hẹp lại chỉ còn khe hở đủ cho một người.

“Cảm ơn đã nhắc, chẳng qua–” Lục Tu Mộc khẽ nháy mắt, nói. “Tôi là thầy Lục của anh ấy.”

Cậu dùng lời đơn giản nhất để tuyên bố “quyền sở hữu” của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play