“Hai cậu đang thì thầm gì đấy?” Lâm Nghị hóng chuyện chen vào giữa. “Trên mạng nói quan hệ của hai cậu tệ lắm, tôi còn sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ chụp hình, xem ra là tôi phí hơi quan tâm rồi.”
Lục Tu Mộc cướp lời của Khâu Hành Phong, sợ đối phương lại nói bậy bạ cái gì. Cậu chỉ vào trang phục trên bàn, nói. “Em không mặc được đồ màu cam sáng đâu. Nhà tạo mẫu của công ty em nói đường nét khuôn mặt của em thiên về cứng rắn, mặc đồ tông ấm trông không hài hòa.”
“Người phụ trách trang phục của bọn tôi cũng nói thế.” Lâm Nghị gật đầu phụ họa. “Nhưng bộ đồ này không chuẩn bị cho cậu.”
Lục Tu Mộc tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên nhìn Khâu Hành Phong. Hai người đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Từ đại cương của bản thiết kế có thể thấy được chủ đề chính là “Giới tính”, khi lựa chọn trang phục cũng tìm những bộ có màu nổi bật rõ ràng. Màu sắc sáng làm nổi bật sức sống và sự mong manh của Omega, còn màu tối sẽ thể hiện được sự vững vàng, mạnh mẽ của Alpha.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng sẽ thấy mức độ phô bày của hai giới tính trong thành phẩm sẽ mạnh như thế nào. Nhưng trong lời nói của chủ biên Lâm đã tiết lộ rằng dự đoán của bọn họ chệch hướng rồi…
“Các ông để tôi đóng vai Omega?” Khâu Hành Phong trầm giọng.
Lâm Nghị lắc ngón trỏ: “No no no! Chủ đề kì này của chúng ta là “Giới tính”, nhưng thật ra phải thể hiện được ý nghĩa “Phá vỡ khuôn mẫu giới tính”. Tôi hi vọng thành phẩm của buổi chụp hôm nay sẽ làm mờ được những cái nhãn Omega, Alpha, Beta, dùng khả năng chụp ảnh của chúng tôi để nhân vật trên trang bìa có thể là bất cứ giới tính nào.”
Lục Tu Mộc hiểu ý của ông, gãi đúng chỗ ngứa mà nói ra mấu chốt của vấn đề: “Thế thì ngài chọn hai nghệ sĩ Beta sẽ hợp hơn chứ.”
“Đúng.” Khâu Hành Phong đồng ý với cậu. “Ở một mức độ nào đó, tính linh hoạt của Beta vẫn cao hơn.”
“Các cậu vẫn chưa hiểu ý tôi rồi.” Lâm Nghị kiên nhẫn giải thích. “Nói đến chủ đề lẫn lộn giới tính, công chúng chỉ nghĩ đến A đóng vai B hoặc O đóng vai B, như thể trong ba giới tính, Beta là một ranh giới tiêu chuẩn cơ bản, nhưng thật ra đây lại là một “định kiến” khác.”
“Mà nội dung chính của chúng tôi không phải là để các cậu đóng vai giới tính nào, mà chỉ muốn dựa vào độ lan truyền của ảnh chụp để công bố một tin tức cho công chúng.”
Lục Tu Mộc đột nhiên sinh ra dự cảm không lành: “Tin tức gì?”
Lâm Nghị cười gian trá: “Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong đang yêu đương, hơn nữa Lục Tu Mộc còn chiếm vai trò chủ đạo.”
Lục Tu Mộc: “…”
Khâu Hành Phong: “…”
Lâm Nghị thấy hai người không nói gì, cho rằng bọn họ vẫn không hiểu, giải thích kĩ càng hơn nữa: “Nghĩa là nếu hai người làm, Lục Tu Mộc sẽ ở phía trên ấy.”
“… Bọn tôi hiểu, ngài không cần nói rõ như thế.” Lục Tu Mộc lăn yết hầu một cách khó khăn. “Như vậy… À… Ai đưa ra ý tưởng khác người này thế?”
“Tôi.” Lâm Nghị tỏ ra tự hào. “Cá nhân tôi cho rằng nhất mực lẩn tránh giới tính không thể phá vỡ khuôn mẫu được. Chỉ trong trường hợp mọi người đều biết rõ giới tính hai người nhưng hành vi của hai người trái ngược hoàn toàn với bản tính mới là mấu chốt để “phá vỡ”.”
Khâu Hành Phong đăm chiêu gật đầu, lại mở bản thiết kế ra: “Khó lắm. Ngoại trừ trang phục, quan trọng nhất là thần thái của tôi và thầy Lục.”
Nói đến đây, hắn tựa lưng vào ghế: “Tôi khó đặt mình ở vị trí yếu thế.”
“Đấy là vì cậu không thật sự thích Mộc Mộc.” Lâm Nghị nói.
Khâu Hành Phong bực bội hỏi lại: “Tôi nhận việc này mà cũng phải bồi đắp tình cảm à? Hơn nữa cứ cho là tôi thích thầy Lục, tôi cũng không thể—”
Lâm Nghị bỏ qua sự kháng nghị của hắn, nói thẳng: “Hai cậu phải biết trải nghiệm của tôi cơ.”
Lời này nói không đầu không đuôi, cũng không thấy tầm quan trọng của nó ở đâu. Khâu Hành Phong hít vào một hơi, ném bản thiết kế sang một bên.
Lục Tu Mộc cũng không thích nói chuyện không liên quan trong lúc làm việc, nhíu mày: “Chúng tôi cần biết à?”
“Sao các cậu bạc bẽo thế!” Lâm Nghị tủi thân. “Tôi thậm chí còn dành cả ngày để điều tra xem hai cậu thích cái gì đấy.”
“Thế thì ông cũng biết tôi ghét người lãng phí thời gian.” Khâu Hành Phong lạnh mặt.
“Sốt ruột cái gì, phải kiên nhẫn với lady một chút.” Lâm Nghị dùng móng tay xoa gáy, quay lại chủ đề. “Hồi trước tôi từng kết hôn với một Omega có độ tương xứng cực cao. Nhưng tôi không yêu hắn, hắn cũng không thích tôi, sở dĩ bọn tôi ghép đôi vì chính sách cưỡng chế hôn nhân của chính phủ.”
Ông ngừng một chút: “Các cậu còn trẻ, chắc không biết chính sách cưỡng chế hôn nhân…”
Lục Tu Mộc mím môi, giọng nói dường như không có cảm xúc gì: “Tôi biết. Vì muốn thúc đẩy việc sinh sản nên chính phủ đề ra một biện pháp biến thái – mọi người đến tuổi lập gia đình mà chưa kết hôn sẽ phải đóng một khoản tiền phạt kếch xù. Hai mươi năm trước chính sách này mới bị bãi bỏ.”
Khâu Hành Phong nhìn cậu, ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Lục Tu Mộc sử dùng một từ mang cảm tính cá nhân rất mãnh liệt – biến thái.
“Hồi đó mọi người đều nghèo, chẳng ai có thể nộp nhiều tiền như vậy mà không chớp mắt.” Lâm Nghị thở dài. “Ban đầu vì số tiền đấy nên tôi suýt phá hủy cả đời của mình. Sau khi kết hôn, tôi mới phát hiện mình không hứng thú với Omega, mặc dù chồng cũ của tôi thả ra bao nhiêu pheromone tôi cũng không có một chút dục vọng nào, tôi còn đi khám nam khoa rất nhiều lần.”
Lục Tu Mộc khẽ giật mình, chỉ thông qua miêu tả của ông đã có thể tưởng tượng được sự chật vật của đôi chồng chồng này trong kỳ phát tình.
“Nhưng kết quả cho thấy cơ thể của tôi không có vấn đề gì.” Lâm Nghị cười cười mỉa mai. “Về sau chúng tôi mới biết tôi chỉ muốn làm bên tiếp nhận.”
Khâu Hành Phong ngạc nhiên liếc ông.
Lâm Nghị dường như hiểu được ánh mắt của hắn: “Đúng, tôi là một Alpha, trong tình yêu lại muốn làm người yếu thế. Lúc ấy chồng cũ của tôi cũng nhìn tôi như vậy, còn chửi tôi không bình thường, là một tên quái thai. Nhưng có thể làm gì đây, tôi vốn đã như vậy rồi.”
“Tôi không có ý đó…” Khâu Hành Phong dời mắt. “Chẳng qua… không ngờ đến.”
“À, không sao đâu.” Lâm Nghị tùy tiện khua tay. “Tôi cũng quen rồi.”
Lâm Nghị càng thản nhiên, Khâu Hành Phong càng thấy bứt rứt, hắn đột nhiên hiểu được vì sao ông lại muốn chụp trang bìa với chủ đề “bất thường” như vậy—
Lâm Nghị không thuộc đa số, định kiến giới tính làm những người như ông trở thành “quái vật”.
“Về sau hai người thế nào?” Lục Tu Mộc hỏi.
“Sau khi chính sách cưỡng chế hôn nhân bị bãi bỏ, chúng tôi lập tức ly hôn. Tôi hiện tại sống cùng một bạn trai Beta.” Lâm Nghị nháy mắt tinh nghịch. “Tiện nói một chút, bọn tôi sinh hoạt rất hài hòa đấy.”
“Chúc mừng.” Lục Tu Mộc dừng lại một thoáng, hỏi tiếp. “Vậy chồng trước của ông?”
“Không biết, bọn tôi chỉ hận không thể vĩnh viên không gặp lại, ai biết hiện tại hắn như thế nào.”
Đôi mắt trong sáng của Lục Tu Mộc khép lại, rất lâu không nói chuyện.
Khâu Hành Phong thấy cậu không ổn, hạ giọng hỏi: “Thầy Lục, cậu có sao–”
Tiếc là Lục Tu Mộc không cho hắn cơ hội hỏi thăm: “Nói chuyện phiếm xong rồi, bây giờ bắt đầu chụp ảnh được không?”
“Được.” Lâm Nghị nhìn Khâu Hành Phong. “Ảnh đế Khâu không có vấn đề gì chứ? Nếu cậu không thể để đặt mình vào vị trí yếu thế thì cứ coi như buổi chụp hình này là diễn phim đi. Tôi đưa cậu một kịch bản hoàn chỉnh, cậu diễn cho tốt nhân vật của tôi.”
Khâu Hành Phong gật đầu.
Có sự cho phép của hai nhân vật chính, phòng hóa trang lập tức chuẩn bị với hiệu suất cao. Vì Khâu Hành Phong rất ít khi mặc đồ sáng, chuyên gia trang điểm đề xuất hắn trang điểm trực tiếp trong lúc thay đồ, có chỗ nào không phù hợp có thể sửa luôn.
Vậy nên từ lúc bắt đầu làm việc hắn không thấy mặt Lục Tu Mộc, đến khi bước vào phòng chụp thì cậu đã bắt đầu thu chủ đề quảng bá.
Lục Tu Mộc cầm microphone có logo của Tinh Lan, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn hình rắn. Thân rắn bàng bạc dán vào làn da trắng nõn, uốn quanh từng tấc hướng lên trên, cuối cùng lưỡi rắn dừng ở phần móng tay trong suốt.
Có lẽ muốn duy trì hình tượng trước ống kính hoặc muốn hợp với chủ đề, biểu cảm của Lục Tu Mộc khá nhạt, lớp trang điểm của cậu kéo dài ở đuôi mắt. Đôi mắt vốn thu hút lại càng thêm nổi bật, có cảm giác kiệt xuất, coi thường chúng sinh.
Khâu Hành Phong nghĩ một chút, đi đến đằng sau camera.
Hai người nhìn nhau qua màn hình nhỏ hẹp của ống kính.
Lục Tu Mộc nhìn thấy Khâu Hành Phong thì thất thần trong chớp mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Giọng cậu hơi lạnh lùng. “Tôi là Lục Tu Mộc, rất vui được hợp tác với Tinh Lan lần này. Ánh sao, sóng gợn, lấp lánh, Tinh Lan đồng hành bên bạn.”
Khi cậu nói, ánh mắt Khâu Hành Phong vô thức rơi vào bờ môi mỏng của cậu. Để phù hợp với sắc thái ảnh chụp, môi Lục Tu Mộc được tô màu đỏ bóng, không rõ ràng nhưng có sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Phối hợp với lưỡi rắn trên ngón trỏ của cậu.
Trong nháy mắt, Khâu Hành Phong cảm thấy Lục Tu Mộc chính là “kẻ săn mồi” tao nhã, còn bản thấy đã mắc kẹt trong “cạm bẫy” của cậu không thể thoát được, rồi đột nhiên mãnh thú lột lớp vỏ ngụy trang, cắn chặt con mồi trong miệng.
Rất nguy hiểm, đồng thời nếu chinh phục được sẽ thấy vô cùng thành công.
Nhưng Khâu Hành Phong không thích cảm giác này, hắn cảm thấy có lẽ mình chưa hết thời kì phản nghịch, rõ ràng mọi người đều thích hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Lục Tu Mộc, hắn lại chỉ nghĩ đến chuyện lột lớp vỏ này của cậu xuống, để lộ “lông thỏ” mềm mại bên trong.
“Được, qua!”
Tiếng người quay phim kéo Khâu Hành Phong trở lại khỏi suy nghĩ miên man, hắn giơ ngón cải lên với Lục Tu Mộc: “Ăn ảnh lắm–”
Đúng lúc ấy, Lục Tu Mộc cong mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, cười hỏi: “Thầy Khâu, hình tượng này của thầy đẹp trai quá.”
Bất kể là khích lệ thật lòng hay tâng bốc giả tạo khi hợp tác, lúc này cậu đã thành công lấy lòng Khâu Hành Phong.
“Cảm ơn.”
Khâu Hành Phong vừa nói vừa nghĩ, đúng là Lục Tu Mộc ôn hòa vẫn tốt hơn Lục Tu Mộc lạnh lùng, đồng thời tuyệt vọng nhận ra bản thân không chịu được sự “nghe lời” của Lục Tu Mộc.
Cậu vừa mới đưa “tai thỏ” ra, hắn đã muốn nắm lấy mà chà xát rồi.
Khâu Hành Phong thở dài, xuôi theo nội tâm: “Cậu nói rõ xem tôi đẹp trai ở chỗ nào?”
“…” Lục Tu Mộc rõ ràng không hiểu được ranh giới xấu hổ của Khâu Hành Phong thấp như thế nào, cậu im lặng một thoáng. “Thầy Khâu thích nói đùa thật đấy.”
“Không đùa.” Khâu Hành Phong đáp. “Tôi thích nghe người khác khen tôi.”
Lục Tu Mộc lườm nguýt trong lòng, tự nhủ, tôi thì thấy anh thích nhìn người khác khó xử cơ.
Cậu nghĩ một chút, lấy điện thoại ra chụp Khâu Hành Phong mấy bức lung tung, sau đó đăng nhập clone Weibo, trước mặt chính chủ đăng ảnh trong diễn đàn của hắn.
Mấy phút sau, Lục Tu Mộc không biểu cảm “tường thuật” đống rắm cầu vồng* của Bồ công anh.
(*) Rắm cầu vồng: Lời tâng bốc fan dành cho idol, chỉ toàn ưu điểm, đến rắm cũng có thể đổi màu như cầu vồng.
“Cái này coi như chụp trộm đấy, Tinh Lan không vui đâu.” Khâu Hành Phong nói.
“Không đâu.” Lục Tu Mộc giương mắt. “Mới nãy nhân viên công tác còn nhờ Tiểu Văn giả làm fan CP để đăng ảnh tạo hình này của chúng ta lên mạng mà. Bọn họ cũng muốn dựa vào độ chú ý của Như Mộc Xuân Phong.”
“Như Mộc Xuân Phong là gì?”
“Tên CP của chúng ta.”
Có lẽ vì mặt ngoài hai người đang hợp tác nên Lục Tu Mộc cũng không có gì ngại, còn trách Khâu Hành Phong không chuyên nghiệp: “Về sau anh lướt mạng nhiều hơn đi, nếu không có thời gian thì bảo Giang Tùy phổ cập kiến thức cho. Gióng trống khua chiêng ghép CP thế này, nếu bị lật tẩy là tôi thất nghiệp luôn đấy.”
Khâu Hành Phong chưa từng ghép CP với ai, tất nhiên không biết mấy thứ quanh co bên trong, tò mò: “Tôi không biết có sao đâu, đằng nào dân mạng cũng biết chúng ta không yêu nhau thật.”
“Nhưng bọn họ sẽ không chấp nhận nếu chúng ta không quen biết, thậm chí là không tương tác với nhau chút nào.” Lục Tu Mộc nói. “Trong lòng bọn họ đều biết là giả, nhưng anh không thể bắc loa lên nói vậy được. Như kiểu anh thích một người mà tôi suốt ngày nối xấu người đó trước mặt anh ấy.”
Khâu Hành Phong suy nghĩ một chút thấy cũng có lí, nghĩ đến phúc lợi của fan CP, mở Weibo: “Thế tôi cho cậu vào mục đặc biệt chú ý luôn.”
“Đừng!” Lục Tu Mộc vội ngăn hắn. “Điều tối kỵ là cưỡng ép fan CP ăn đường. Bọn họ sẽ tự tìm moment, nếu chúng ta làm quá mức sẽ ảnh hướng đến thú vui ship CP của họ, hơn nữa—”
Cậu ngưng một chốc, biểu cảm thay đổi rất nhỏ: “Anh nhất định không được thích hay chuyển tiếp bài Weibo nào liên quan đến Như Mộc Xuân Phong.”
“Tại sao?” Khâu Hành Phong không hiểu lắm. “Tôi không làm gì thì sao ghép CP được?”
“Nếu anh làm vậy thì sẽ thành thừa nhận CP của chúng ta.” Lục Tu Mộc đáp. “Về sau muốn thoát cũng khó, chắc lần hợp tác này cũng phải kéo dài mấy năm.”
Khâu Hành Phong nhướn mày: “Thế hóa ra tôi gây phiền phức cho cậu à? Bị ràng buộc lâu một chút cũng không được?”
“Không phải thế.” Lục Tu Mộc xoắn xuýt, cậu cắn môi dưới, ánh mắt nhìn về phía Khâu Hành Phong càng thêm phần kiên định. “Thầy Khâu, thật ra tôi nghĩ công ty của chúng ta muốn hợp tác lâu dài, về sau bên trên có thể cũng sẽ yêu cầu thầy chuyển tiếp một số bài viết mập mờ, nhưng tôi hi vọng thầy sẽ từ chối.”
“Tôi cần lời giải thích.”
Lục Tu Mộc suy nghĩ một chút, nói ra lời từ trong tim: “Bây giờ tôi đang rất thích một người, không muốn anh ấy hiểu lầm không cần thiết.”
Khâu Hành Phong không nghĩ cậu thẳng thắn như thế, giật mình mấy giây mới hỏi lại: “Bạn trai?”
“Không phải.”
Lục Tu Mộc nhớ đến Dandelion mình chưa từng gặp, cong môi: “Tôi đơn phương thích anh ấy thôi.”
Khâu Hành Phong yên lặng gật đầu, vừa định nói gì đó thì có người gọi bọn họ sang chụp ảnh. Lục Tu Mộc đi trước đến cảnh bố trí, Khâu Hành Phong không nhanh không chậm theo sau cậu, nhìn bóng lưng gầy gò, đột nhiên có nhiều thứ muốn hỏi–
Người kia có phải Cao Hâm không?
Sao lại nói những lời này với tôi?
Không sợ tôi biết được “nhược điểm” của cậu, ra ngoài nói lung tung à?
Nhưng hắn lập tức nhận ra mình đang quản chuyện không đâu, nói cho cùng Lục Tu Mộc chỉ là người hợp tác với mình. Nếu phải nói về điểm đặc biệt thì chỉ có “cảm giác tương phản” của cậu làm hắn chú ý.
Ngoài ra cũng chẳng có gì khác.
Khâu Hành Phong buồn cười lắc đầu, muốn dựa vào động tác này để vẩy hết mấy suy nghĩ lung tung bên trong ra ngoài.
Lúc hắn đến nơi thì Lục Tu Mộc đang đứng trên bục, thợ chụp ảnh ở bên cạnh nói: “Chùm ảnh này chủ yếu muốn bắt được sự sai lệch về mặt thị khác, cần thầy Lục tạo dáng nhìn xuống thầy Khâu. Nếu chiều cao không đủ ngài cũng có thể đi giày độn, tôi chỉ chụp phần trên của hai người thôi.”
“… Tôi không thấp đến vậy đâu.” Lục Tu Mộc thấy hơi bất lực.
Nhưng khi Khâu Hành Phong đứng trước mặt cậu, cậu mới chấp nhận rằng chiều cao của mình không đủ thật. Thực ra cậu cũng đã mét tám rồi, chẳng qua đối phương cao quá, mà góc nhìn từ trên xuống lại cần chênh lệch chiều cao lớn nên nhân viên công tác đành dừng chụp để lấy cho cậu một cái bậc.
Khâu Hành Phong khoanh tay, vui vẻ chăm chú nhìn Lục Tu Mộc.
Trực giác Lục Tu Mộc nói rằng đối phương sẽ chẳng nói được lời tốt đẹp nào, cậu cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, không ngoài dự đoán đối phương tiến lên búng vào trán cậu: “Đồ lùn.”
Không đau, trái lại có chút hàm ý thân mật.
Lục Tu Mộc đưa tay che trán theo phản xạ có điều kiện: “Anh cũng đâu cao hơn tôi bao nhiêu.”
“Đúng là không bao nhiêu.” Khâu Hành Phong bỉ ổi bổ sung. “Chỉ có bảy phân thôi mà.”
Lục Tu Mộc: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT