So với sự bối rối của anh, hai người còn lại trên ban công tỉnh táo lạ thường. Lục Tu Mộc nhanh chóng đóng cửa, tự tiêm thuốc ức chế cho mình, mà ngay cả Khâu Hành Phong cũng móc thuốc ức chế cho Alpha từ trong túi ra.
Hứa Nghiễn nhìn mà há hốc mồm. Bình thường chỉ có Omega mới mang thuốc ức chế bên người để đề phòng, còn số lượng Alpha làm vậy ít vô cùng. Không chỉ vì hiệu lực thuốc ức chế của Alpha chậm chạp mà còn bởi nó không thể áp chế hoàn toàn pheromone tiết ra.
“Anh tiêm thuốc ức chế làm gì?” Cả đầu Hứa Nghiên toàn dấu chấm hỏi. “Thứ đồ chơi này chẳng có tác dụng gì đâu, hay là anh không khống chế được pheromone của mình…”
Mà ở bên kia, Lục Tu Mộc cũng “trăm ngàn chỗ hở”.
“Tôi ra ngoài cầu thang tìm Omega đang phát tình.” Lục Tu Mộc phun thêm thuốc ức chế. “Hai người tuyệt đối không được đi ra.”
“Không được…” Hứa Nghiễn kéo cậu lại. “Em ra ngoài làm gì?”
“Em mang hai ống thuốc ức chế, trong đó có một ống cấp A.” Lục Tu Mộc nói. “Chỉ cần không phải vấn đề lớn thì tình huống nào cũng xử lý được.”
Hứa Nghiễn bối rối thật sự: “Em mang theo nhiều thuốc ức chế thế làm gì? Người bán buôn cũng không có nhiều hàng tồn bằng đâu…”
Lục Tu Mộc không để ý đến nghi vấn của anh, bước nhanh ra hành lang.
Tầng hai không phải hội trường mở tiệc nên cả hành lang không bật đèn. Trong bóng tối, cậu thấy một cô gái tóc dài đang ngồi co ro trên bậc cầu thang.
“Xin chào.” Lục Tu Mộc nhẹ giọng trấn an. “Tôi là Lục Tu Mộc, Omega nam. Cô có thể thả lỏng một chút không, tôi dìu cô ra khỏi hành lang.”
Cô gái ngẩng mặt lên, khóc mấy tiếng.
Lục Tu Mộc thấy cô không kháng cự, vừa dìu cô lùi lại vừa quan sát bên dưới.
May thay, dưới tầng có vẻ không có ai bị ảnh hưởng.
Lục Tu Mộc thở phào nhẹ nhõm, xắn tay áo của cô gái lên: “Cô là nhân viên công tác à?”
Cô gái gật đầu.
“Được rồi, trước tiên tôi giúp cô tiêm thuốc ức chế nhé.” Lục Tu Mộc nói.
Ai ngờ rằng sau khi đối phương nghe thấy câu này đột nhiên phản kháng kịch liệt. Omega đang phát tình đẩy Lục Tu Mộc ra, móng tay sắc nhọn lưu lại mấy vệt đỏ trên cánh tay cậu.
“Có chuyện gì sao? Cô bị dị ứng à? Hay là—”
Lục Tu Mộc còn chưa dứt lời đã thấy dấu vết trên cánh tay cô gái, đôi mặt cậu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trên làn da trắng nõn của cô có một lỗ kim tiêm.
“Cô tiêm thuốc thúc đẩy phát tình?” Lục Tu Mộc hỏi.
Tâm tư của đối phương dường như vô cùng rối loạn, đầu tiên cô gật đầu rồi lại lắc đầu như điên hòng bác bỏ.
“Tự nguyện?” Lục Tu Mộc hỏi tiếp.
“Tôi… không có.” Trong âm thanh của cô gái có sự nghẹn ngào, ai nghe xong cũng chẳng nỡ ép hỏi.
Nhưng hiện tại Lục Tu Mộc cực kì vô tình, sầm mặt lặp lại lần nữa: “Cô tự nguyện tiêm thuốc à?”
Trên người cậu như mọc ra gai ngọn, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến đối phương thở không ra hơi.
Hai người im lặng giằng co một thoáng, sự trầm mặc lan ra xung quanh.
Cuối cùng cô gái cũng không nhịn được, khóc to: “Tôi… Không cố ý mà… Thật đấy… Xin lỗi.”
Lục Tu Mộc yên lặng liếc cô một cái, trở về ban công.
Cửa vừa được mở Hứa Nghiễn đã nhìn ra ngoài: “Xong rồi?”
“Chưa.” Khuôn mặt Lục Tu Mộc trở nên nghiêm túc, quay sang nói với Khâu Hành Phong. “Bảo Giang Tùy phong tỏa tầng hai đi, nhanh chóng sơ tán khách khứa rồi tìm một phòng trống cách xa sảnh tiệc chính.”
Khâu Hành Phong không hỏi nguyên nhân, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi Giang Tùy.
Trong lúc hắn bấm số, Lục Tu Mộc đột nhiên giữ chặt tay hắn, nói kiên quyết: “Còn nữa, gọi cảnh sát đi.”
Khâu Hành Phong khẽ động đậy, sầm mặt.
Hứa Nghiễn hít vào một hơi: “Sao anh càng nghe càng thấy sai thế… Cuối cùng có chuyện gì vậy?”
Mặc dù tình hình trước mắt đã không thể trì hoãn, giọng Lục Tu Mộc vẫn mạch lạc, rõ ràng: “Omega vừa phát tình tự nhận là nhân viên công tác nhưng cô ta chủ động tiêm thuốc thúc đẩy phát tình, khả năng cao là fan cuồng của vị khách nào đó muốn thông qua cơ hội này để tạo được ký hiệu với thần tượng. Dựa vào tình huống hiện tại–”
Lục Tu Mộc dừng một chút, muốn nuốt những lời tiếp theo vào bụng, không ngờ rằng Khâu Hành Phong đã nói nốt: “Là nhắm vào tôi. Tầng hai chỉ có ba người chúng ta, thầy Lục là Omega, còn anh…”
Hắn nhìn về phía Hứa Nghiễn, biểu cảm trên mặt đã thay lời chưa nói hết.
“Tôi… đệt!” Hứa Nghiễn bất mãn. “Ý gì đây? Dù bây giờ tôi không nổi nhưng không có nghĩa là không có fan cuồng nhé!”
Khâu Hành Phong híp mắt không rõ cảm xúc: “Ồ… Chúc mừng nhé?”
Thấy Hứa Nghiễn đang muốn bùng nổ, Lục Tu Mộc đành giữ anh lại: “Đừng làm loạn. Sau khi tiêm thuốc thúc tình sẽ không thể tiêm tiếp thuốc ức chế, nếu ép buộc sẽ có thể dẫn đến các triệu chứng như choáng váng, dị ứng, giải pháp tốt nhất là cách ly tạm thời.”
“Trong club không có phòng ngăn mùi.” Khâu Hành Phong nói. “Xe cứu thương nhanh nhất cũng phải mười mấy phút nữa mới tới, nếu chờ đến lúc đấy chỉ sợ tình hình hỏng bét rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Lúc này Hứa Nghiễn giống hệt cuốn “Mười vạn câu hỏi vì sao”.
Cậu vừa dứt lời, hai người còn lại đều trầm mặc. Trước mắt đây là giải pháp hữu hiệu và nhanh gọn nhất, nhưng ai làm ký hiệu lại biến thành một vấn đề vướng víu khác.
“Không được đâu.” Hứa Nghiễn nói. “Khách khứa toàn người trong giới, chẳng ai bằng lòng đánh dấu một người lạ cả.”
Lục Tu Mộc nói. “Để Cao Hâm đi. Anh ấy ở ngay bên ngoài hội trường—”
Hứa Nghiễn và Khâu Hành Phong đồng thời ngắt lời cậu.
“Cái gì?!”
“Không được.”
Lục Tu Mộc không để ý đến sự nghi hoặc của Hứa Nghiễn, hỏi Khâu Hành Phong: “Sao lại không được?”
“Anh ta là quản lý của cậu, ở mức độ nào đó hành vi của anh ta cũng đại diện cho cậu.” Khâu Hành Phong nhìn lại vào mắt cậu, cân nhắc từ ngữ. “Kể cả có tình huống đột phát hay không, mọi người vẫn nhìn nhận đánh dấu tạm thời như “hành vi tiệm cận tình dục”, cậu không cần phải làm đến mức này…”
“Đấy chỉ là định kiến lệch lạc của xã hội, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.” Lục Tu Mộc nói. “Hơn nữa chỉ Cao Hâm mới có thể làm ký hiệu tạm thời.”
Khâu Hành Phong dùng ánh mắt hỏi nguyên do.
“Cao Hâm là nhân viên cứu trợ pheromone.” Lục Tu Mộc giải thích. “Chỉ anh ấy mới có tư cách trợ giúp Omega trong thời kỳ khó khăn.”
“Chờ… chờ một chút. Anh thấy hơi rối.” Hứa Nghiễn bị tin tức nối tiếp làm cho choáng váng. “Sao anh Cao Hâm cũng gia nhập hạng mục chữa bệnh đấy? Bọn họ đúng là tổ chức đa cấp mà…”
Lục Tu Mộc mải gọi điện cho Cao Hâm nên không để ý đến lời Hứa Nghiễn, nhưng Khâu Hành Phong lại bắt được chữ “cũng” trong lời của anh.
Hắn muốn đào sâu vào vấn đề, hỏi thẳng “Cậu làm gì trong hạng mục ấy”, nếu như Lục Tu Mộc có câu trả lời theo đúng mong đợi của hắn – “Tôi là tình nguyện viên trao đổi pheromone”.
Vậy thì Khâu Hành Phong có thể mặt dày nhờ cậu giúp bản thân.
Dù chỉ là tưởng tượng, chuyện “trao đổi pheromone với Lục Tu Mộc” cũng khiến tim hắn đập nhanh hơn trong nháy mắt.
Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy nghĩ này, một là xác xuất xảy ra chuyện như vậy quá thấp, nói ra không chỉ làm bại lộ bệnh tình mà còn có vẻ tưởng bở; hai là Nhiếp Nghiêu sẽ không đồng ý cho hai người quen biết nhau trao đổi pheromone, như vậy là không tôn trọng bệnh nhân và tình nguyện viên, hơn nữa còn xem nhẹ tính nghiêm túc của y học.
Ngoài ra, Khâu Hành Phong biết rằng tình cảm của hắn đối với Lục Tu Mộc đã lún sâu hơn một chút rồi. Ngày chụp ảnh trang bìa hắn đã cố khắc chế khoảnh khắc rung động của mình nhưng không như mong muốn, theo sự tiếp xúc giữa hai người, cái rung cảm ấy dường như không có dấu hiệu biến mất.
Như vậy không được, Khâu Hành Phong nghĩ, bất kể hắn trêu chọc đối phương thế nào, hắn thật sự không muốn khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên phức tạp.
Thầy Lục đã có người trong lòng, cứ đâm đầu vào thứ tình cảm không được đáp lại làm gì?
Khâu Hành Phong càng nghĩ càng bứt rứt, sự chua xót trong lòng cũng theo đó tăng lên.
Hắn còn muốn hỏi một câu, tên khốn mà cậu thích có bị thần kinh không? Nếu không thì sao vẫn chưa chủ động theo đuổi cậu cơ chứ?
“Thầy Khâu, gọi Giang Tùy đi.”
Giọng nói của Lục Tu Mộc đã gọi về lý trí của hắn, Khâu Hành Phong xoa thái dương, ép bản thân chú ý vào tình huống trước mắt.
Mấy phút sau, Cao Hâm và Giang Tùy đến ban công.
“Khách khứa đang sơ tán, Omega kia ở căn phòng đầu tiên bên trái.” Giang Tùy nói. “Nhóm phóng viên có vẻ nhận ra gì đó, tôi không ở lâu được, phải ra ngoài khống chế tình hình.”
Lục Tu Mộc gật đầu: “Vất vả rồi.”
Sau đó quay sang Cao Hâm: “Anh tiêm thuốc ức chế rồi đúng không?”
Cao Hâm đưa tay làm dấu OK.
Giang Tùy nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi: “Tôi vẫn thấy biện pháp này vô căn cứ… Này là ký hiệu tạm thời đấy, anh Cao không cần phải chịu oan ức như thế.”
“Anh có đề nghị tốt hơn à?” Cao Hâm hỏi lại.
Giang Tùy lập tức im lặng. Cao Hâm nâng mắt cười một tiếng, không biết nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt ôn hòa vô cùng: “Không phải những nhân viên y tế cũng vậy sao, đối với bọn họ tất cả đều là công việc, không thể nói là oan ức hay gì.”
Nói xong, Cao Hâm quay người chuẩn bị ra ngoài, Lục Tu Mộc nói từ phía sau: “Em đi với anh.”
Cao Hâm dừng bước, ngạc nhiên nhìn cậu. Khâu Hành Phong càng trực tiếp hơn, tiến lên giữ chặt tay Lục Tu Mộc.
“Tôi có chuyện muốn nói rõ với Omega kia.” Lục Tu Mộc nói. “Huống hồ là tôi yêu cầu Cao Hâm làm như vậy, không thể ném anh ấy một mình ở bên kia được.”
“Thầy Lục…” Khâu Hành Phong không muốn cậu đi nhưng nhất thời không tìm được lý do gì. “Dù sao cô ta cũng đang trong kỳ phát tình, kể cả khi cậu đã tiêm thuốc ức chế thì cũng không an toàn tuyệt đối được.”
Hắn buông mắt, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Lục Tu Mộc thoáng bắt được cảm xúc kỳ lạ trong ánh mắt của Khâu Hành Phong, trong đó có sự bối rối, căng thẳng và cả lo lắng.
Thật ra mà nói, Lục Tu Mộc cũng cảm thấy tương tự chứ chẳng thể trấn định như vẻ bề ngoài. Đối với tất cả mọi người, đây là bước bất khả kháng trong tình hình đột phát, có lẽ chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể đẩy tình huống vào thế cam go.
Lục Tu Mộc mím chặt môi thành một đường, đột nhiên trở tay nắm lấy tay Khâu Hành Phong. Hai nhiệt độ khác biệt dán vào nhau, một lạnh thanh một nóng rẫy. Khâu Hành Phong kinh ngạc trong giây lát rồi như hiểu ra, siết tay chặt hơn. Bên ngoài club có tiếng người huyên náo, biển người qua lại không ngừng, dường như vào thời khắc này thế giới đã bị chia làm hai nửa—
Giữa sự náo nhiệt ồn ào, bọn họ dùng một phương thức riêng để tiếp cho đối phương sự an tâm và dũng khí.
“Tôi sẽ không lấy an toàn của mình đi đùa giỡn.” Lục Tu Mộc nghĩ một hồi, lại chọc Khâu Hành Phong. “Nếu có chuyện ngoài ý muốn thật, làm phiền thầy Khâu xông vào cứu tôi rồi.”
Những câu đùa luôn có thể giúp người ta thả lỏng, Khâu Hành Phong lắc điện thoại, cười nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân là trách nhiệm của ta.”
Lục Tu Mộc giương mắt, hiếm thấy có một lần đáp trả: “Dựa vào tình huống trước mắt, hẳn ta mới là anh hùng.”
Không đợi Khâu Hành Phong phản bác, cậu tiêu sái phất tay, xoay người rời đi.
“Mỹ nhân cứ đợi ta thắng lợi trở về đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT