Cô ngủ tầm 1 tiếng rồi thức dậy tắm rữa, thay quần áo, skincare đơn giản và không quên thoa cây son dưỡng mà Kiều Dư đã mua cho cô vào sinh nhật năm ngoái. Thật ra cậu còn mua cả bộ trang điểm cho cô nhưng vì quá lười nên Chân Đồng cũng không dùng đến, cô cảm thấy mình có xinh đẹp cũng không ai nhìn, hơn hết cô cũng không có người mà bản thân muốn thu hút vì vậy không đến 15 phút mọi thứ đều chuẩn bị xong.
Cuối cùng, Chân Đồng kiểm tra xem còn bỏ quên thứ gì không, sau đó liền khóa cửa rồi ra đón xe buýt.
Câu lạc bộ của cô không hẹn nhau ở trường mà lại chọn một quán ăn khá sạch sẽ gần đó. Thông thường, các câu lạc bộ khác cũng đến đó tổ chức các buổi tiệc. Những buổi tiệc như thế này khiến cô khá mệt mỏi vì phải tiếp xúc với quá nhiều người nhưng cô biết nếu đã bước chân vào xã hội thì không tránh khỏi những việc tụ tập, tiệc tùng như thế này. Dù vậy Chân Đồng vẫn chưa thích nghi được với hoàn cảnh này. Làm quen, kết bạn, thiết lập quan hệ... chúng đối với cô vẫn có chút khó khăn. Mặc dù đã cố gắng khắc phục tính cách của mình nhưng đâu đó cô vẫn là Chân Đồng của năm xưa...
Ở vùng an toàn của mình cô có thể ứng phó với mọi tình huống, nó xảy ra như một trình tự và giải quyết không quá khó khăn. Cô đã quá quen thuộc với những điều đó nên việc hóa giải nó không còn là vấn đề với cô nữa. Nhưng bây giờ không như vậy, cô phải rời khỏi vòng an toàn của mình, phải hòa đồng hơn, phải đem cái tâm lý gượng gạo cứng ngắc khi đối diện với người khác của mình gói gắm lại và cười tự nhiên nhất có thể...
Điều đó khiến cô cảm thấy phức tạp và mới mẻ.
Nhìn hàng cây phượng bên lề đường, cô khẽ nhắm nhẹ hai mắt, âm thầm quyết tâm phải hình thành một vài mối quan hệ hữu nghị. Chân Đồng không hi vọng sẽ tìm được một bạn khắc cốt ghi tâm hay một mối quan hệ đặt biệt nào đó, cô chỉ mong mình sẽ thích nghi với cuộc sống hiện tại nhanh hơn, quan hệ với mọi người cũng không còn cứng ngắc nữa.
Như vậy, mỗi khi có việc cần nhờ cũng dễ nói chuyện hơn...
Đến trạm, Chân Đồng thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình, cô nhanh chóng xuống xe và tìm kiếm xung quanh. Theo hướng dẫn của chị Google, cuối cùng Chân Đồng cũng tìm được địa chỉ quán ăn. Ở ngoài cửa nhìn vào, cô có thể thấy người đã giúp mình đăng kí hôm đó cũng đang ở trong, hít sâu một hơi liền đẩy cửa bước vào. Tiếng vuông cửa 'leng keng' vang lên, nó như báo hiệu có khách đến, vài người trong đó cũng nhìn về phía này, họ nhìn Chân Đồng trong một phong cách khá đơn giản nhưng lại rất hợp với khí chất trên người cô.
Cô không mặc chiếc quần thun Culottes nữa mà Kiều Dư thường chê bai nữa, thay vào đó là chiếc quần jean Culottes và áo crop top ôm gọn lấy vùng eo. Vì thuộc nhóm người có thân hình cân đối nên vòng eo nhỏ của cô khá nổi bật trong phong cách đó.
Chân Đồng cúi đầu chào từng người, mặc dù không quen nhưng cô vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi. Chị gái hôm bữa dường như nhận ra cô nên cũng bảo cô ngồi xuống, bọn họ bắt đầu giới thiệu về bản thân...
Trong lúc Chân Đồng còn nghĩ thầm không lẽ cô là người đến trễ nhất thì ngoài cửa, tiếng chuông lại vang lên, hai người khác cũng theo đó đi vào. Nhìn thấy họ, một vài người lên tiếng trách cứ nhưng thái độ lại cực kì thân thiết.
Người ngồi giữa ra hiệu cho cả hai ngồi xuống rồi bắt đầu buổi họp mặt. Xung quanh chỉ có chỗ cạnh cô là trống nên cả hai liền ngồi vào chỗ đó. Mặc dù không ghét họ nhưng cảm giác có giống đực ngồi cạnh mình khiến cô không khỏi nổi da gà, ngay cả không làm gì cũng ớn óc. Sau đó nhờ người chủ trì mà sự chú ý của cô mới dời đi được một chút.
"Năm nay thành viên đăng kí câu lạc bộ của chúng ta khá ít, cũng chỉ có ba người thôi. Vì vậy ba người các bạn giới thiệu về bản thân trước nhé? Ưm.. thôi đi, như vậy chắc cũng khá áp lực nên bắt đầu từ tôi trước đi, theo vòng từ trái sang phải nhé"
"Tôi tên Lâm Tử Dương, sinh viên năm 3 khoa công nghệ thông tin, là chủ tịch" nói xong cậu cười nhẹ ra hiệu cho người kế bên tiếp tục.
"Tôi tên Lương Vân, sinh viên năm 3, khoa nhiếp ảnh."
"Tôi tên Lưu Vĩ, sinh viên năm 2, khoa luật. Mong được giúp đỡ" hắn vừa cười nói khiến thiện cảm tăng lên mấy phần. Lưu Vĩ và cô ngồi đối diện nhau nên cô có thể hình rõ diện mạo của đối phương, không biết phải do cô nhìn quá chăm chú hay không mà hắn đột nhiên cúi đầu chào cô, theo lịch sự cô cũng cúi đầu chào lại.
"Tôi tên Nguyên Vi Cầm, sinh viên năm 1, khoa kinh tế. Mong được giúp đỡ ạ."
"Tôi tên Nguyễn Trà My, sinh viên năm 2, khoa thiết kế, thuộc ban chủ nhiệm của câu lạc bộ" lần này là chị gái hôm bữa giúp cô đăng kí lên tiếng. Chị cười lên khá đẹp, má phải lấp lóa chúm đồng tiền trong rất đáng yêu, mà cô đặt biệt có hảo cảm với lúm đồng tiền.
Không lâu sau đó liền đến lượt Chân Đồng.
"Tôi tên Diêu Chân Đồng, sinh viên năm 1, khoa hóa học. Mong được giúp đỡ." .
Tiên Hiệp Hay"Tôi là Tiêu Y Đằng, sinh viên năm 3, khoa cảnh sát, cũng là thành viên của ban chủ nhiệm." giọng hắn rất nhẹ, tuy không cười nhưng trông thật hòa nhã. Không nhìn thì thôi nhìn rồi lại thấy hắn rất nghiêm túc lắng nghe từng người giới thiệu, trong khi cô nghe tai này lại lọt tai kia...
Như bắt gặp ánh mắt của cô, hắn cũng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn là đôi mắt tuy to nhưng lại cứng đờ như cá chết của Chân Đồng, Tiêu Y Đằng khó hiểu như hỏi tại sao cô lại nhìn hắn. Biết mình hơi thất lễ, cô cúi đầu nhỏ tiếng xin lỗi rồi tự nhủ phải quản chặt đôi mắt hay nhìn lung tung của mình.
Lúc này người vừa nãy đi muộn cùng hắn lên tiếng, chất giọng của anh ta như một nhân vật trong bộ phim hoạt hình nào đó... nhưng cô không thể nào nhớ ra được, bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên vui nhộn hơn hẳn.
"Tôi tên Du Vũ Tâm, sinh viên năm 3, khoa.. hehehe đoán xem khoa gì nào?"
Một người trong số đó đùa giỡn nói "Khoa lòng tiếng! Cậu lòng tiếng cho nhân vật Doraemo."Mọi người đều phì cười vì câu nói đó. Thật ra người tên Vũ Tâm đó có chất giọng rất giống Doraemon, khi anh hạ giọng xuống lại còn buồn cười hơn.
"Sai! Sai hết! Là khoa cảnh sát nhé! Vì nhân dân cống hiến hết mình." nói xong anh còn giơ tay lên, làm tư thế chào cờ.
Qua màn giới thiệu, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, cô và cô gái bên cạnh nói chuyện cũng không quá cứng ngắc, cũng dần dần thoải mái hơn. Như những câu lạc bộ khác mọi người đều rủ đi tăng hai... riêng cô lại rất muốn lượn ngay lúc này. Cô hiện tại đã mệt lắm rồi... thông thường mỗi khi tụ tập đông người như thế này thì thể chất của cô đặt biệt tuột phanh rất nhanh...
Đang suy nghĩ phương pháp từ chối thì Trà My đã kéo cô đi theo mọi người, thấy không về được Chân Đồng cũng đành đi theo. Dù sao hôm nay cũng không tệ, xem như là cải thiện năng lực giao tiếp tệ hại của mình đi...
Tăng hai cũng nhanh chóng kết thúc qua màn karaoke của các tiền bối, sau đó cô thật sự xin về. Ngày mai còn phải đến lớp, hơn hết đường về nhà trọ rất vắng, nhìn thôi cũng đã nổi da gà rồi.Thấy đã muộn, Tử Dương bèn hỏi địa chỉ từng người, ai gần nhà thì đi chung với nhau, cuối cùng chỉ còn lại cô và người học khoa luật ấy. Trùng hợp thay, đường về nhà cùng chung một hướng, hơn hết còn chung một dãy nhà trọ...