"Anh cũng vậy mà."

Nói rồi Chân Đồng cúi đầu ăn tiếp, hoàn toàn không chú tâm đến vẻ mặt suy tư của Y Đằng.

Điều đó làm hắn không khỏi suy nghĩ lại hành động mấy tháng nay của mình, rốt cuộc đã làm gì mà cô lại nói hắn tỉ mỉ chứ. Y Đằng không tìm được một chút kí ức ấn tượng nào cả.

Vừa định bỏ qua, xem đó là một lời khen xã giao bình thường chất giọng nho nhỏ của Chân Đồng lại vang lên.

"Lần ở nhà Lưu Vĩ, anh lấy nước suối cho em. Không phải vì bình thường em không uống nước có ga à?"

Nghe cô nói xong, Y Đằng như được sáng tỏ. Thật ra hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn thấy rồi thuận tiện ghi nhớ lúc nào không hay. Nhưng theo trí nhớ của Y Đằng thì hắn chỉ lấy nước chứ không trực tiếp đưa cho cô, vì sao Chân Đồng lại cho hắn lấy chứ?

"Sao em biết là anh lấy?"

"Là anh Tử Lương nói."

Nói rồi Y Đằng liền biết được hóa ra là tại cái miệng ăn hại của Tử Lương. Hắn không khỏi thở dài ngao ngán, trí nhớ của Y Đằng trước nay rất tốt, vậy nên hầu hết thói quen của mọi người trong câu lạc bộ đều được hắn ghi nhớ. Nên với điểm này mọi người hay Chân Đồng cũng không nghĩ Y Đằng cố tình đặc biệt quan tâm mình.

Cô chỉ cảm thấy người hắn rất đáng để học hỏi. Biết rất nhiều thứ cũng rất được lòng mọi người. Quan hệ xã hội lúc nào cũng rất tự nhiên và cởi mở.

Sau khi ăn xong Y Đằng liền đợi Chân Đồng ngoài cửa, đột nhiên hắn chợt phát hiện rằng bản thân vốn muốn tản bộ nên không đem theo quá nhiều tiền. Với số tiền ít ỏi hiện tại chỉ có thể đi xe buýt nhưng ở đây lại không có trạm xe dẫn về khu dân cư. Đang không biết làm thế nào thì Chân Đồng từ từ tiến ra, ngước đầu hỏi.

"Anh đi hướng nào vậy? Em về hướng này."

Nói rồi cô chỉ tay về hướng công viên Đoan Thanh. Chân Đồng vốn không có ý định ngồi xe về mà dự tính đi bộ. Không khí ban đêm rất mát mẻ, cô muốn thong thả đi dạo một chút.

Đối với câu hỏi của Chân Đồng, nó khiến Y Đằng không biết nên trả lời như thế nào. Hắn đi cùng hướng với cô nhưng không thể nói là nhà mình cũng ở Lam Tịnh được. Dự tính sẽ đợi Chân Đồng đi trước rồi bản thân một lúc nữa mới đi sau nhưng giây phút này Y Đằng không muốn đứng một mình như thằng ngáo ở đây cả buổi. Hắn rất muốn về và tận hưởng cảm giác một mình tự do ấy. Từ sáng đã bắt đầu đi mua sắm với mẹ, năng lượng tin thần bây giờ của Y Đằng sắp đến giới hạn rồi. Hắn chỉ muốn về nhà rồi nhanh chóng ngủ một giấc.

Y Đằng là người không bao giờ chèn ép bản thân mình, nếu không thích hắn sẽ không làm và ngược lại, nếu muốn rồi thì cũng không vì bất kì lí do gì mà kiềm chế. Nghĩ vậy, trong đầu Y Đằng liền thoáng qua một suy nghĩ. Cảm thấy lí do này thật sự không tồi nên trực tiếp nói với Chân Đồng.

"Anh cũng đi hướng đó. Nhà em ở đâu?"

"Ở khu dân cư Lam Tịnh."

Hắn chỉ chờ câu nói này của cô, trong lòng vui vẻ lên không ít, rồi nhanh chóng nói ra lời nói dối mà bản thân đã dựng sẵn.

"Vậy à? Anh cũng đi ngang đó đấy. Bạn anh hẹn gặp ở công viên Lam Tịnh!"

Tại khu dân cư Lam Tịnh quả thật có một công viên, nhưng không lớn. Chỉ có một sân vận động nhỏ và vài loại cầu trượt dành cho trẻ em. Nó nằm sâu và xa hơn nhà của hắn và Chân Đồng, nên chỉ cần đưa cô về nhà liền có thể giả vờ đi theo hướng đó rồi trở về nhà mình. Nghĩ vậy, Y Đằng phấn khởi hơn rất nhiều. Dù sao nếu muốn về nhà thì hắn vẫn phải đi qua nhà Chân Đồng, đợi cô vào nhà rồi thì bình thản về nhà mình là được.

"Vậy mình đi chung nhé?"

Không đợi phản ứng của Chân Đồng, Y Đằng nhẹ nghiêng đầu hỏi. Hắn nghĩ cô sẽ không từ chối nên hành động có phần tự nhiên hơn. Sau khi nhận được cái gật đầu từ Chân Đồng liền thả nhẹ bước chân, cùng cô bước đi trên con đường nhỏ.

Ban đầu, bước chân Y Đằng rất dài, cộng thêm việc luyện tập hàng ngày nên hắn đi rất nhanh. Một bước như vậy bằng hai đến ba bước của Chân Đồng, cô rất khó khăn để bắt kịp tốc của Y Đằng. Vừa định bảo hắn đi chậm lại một chút thì người bên cạnh không biết từ khi nào đã thả chậm bước chân, duy trì tốc độ chậm rãi nhất để cô theo kịp mình.

Chân Đồng âm thầm biết ơn Y Đằng, cũng may là hắn nhận ra bản thân đi quá nhanh, nếu không thì bắt cô nói chuyện ở một nơi có thể bị nhiều người chú ý như vậy Chân Đồng có chút không làm được. Xung quanh đều là các cặp nam nữ đang thủ thỉ vào tai, có người thì cười tươi tắn ngọt ngào, có người thì cứ vuốt ve gương mặt đối phương, không khí vô cùng tế nhị. Chỉ cần ai đó lớn tiếng một chút liền có thể phá vỡ bầu không khí mờ ám đó.

Về đêm đèn ở đây đều được thắp sáng, trông vô cùng thơ mộng. Đó cũng là lí do các cặp tình nhân rất thích nơi này. Vì đèn khá sáng nên chỉ cần vô ý một chút Chân Đồng liền có thể nhìn thấy hai hình bóng đang quấn lấy nhau đằng sau cây cổ thụ.

Chân Đồng đi ngang mà không khỏi nổi một tầng da gà. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, âm thầm mặc niệm cho chính mình. Lúc này, ánh mắt Chân Đồng không dám đặt lung tung, cô ngoan ngoãn cúi đầu tiến về phía trước, bắt kịp tốc độ của Y Đằng.

Hai người đi cùng nhau tuy có phần không thoải mái nhưng khi ai đó nhìn liền có thể hiểu lầm là một cặp tình nhân. Ví dụ như lúc này, một bà lão xa lạ nào đó đột nhiên giữ họ lại.

"Hai cháu! Có thể chỉ cho bà ngân hàng Tịnh Thiên không? Cháu trai bà bảo bà mang đồ đến đó cho nó nhưng bà là người nông thôn làm sao biết đường trên thành thị này chứ."

Nói rồi, bà nhìn họ rất khẩn cầu. Mái tóc bạc trắng và những ngón tay ố vàng đã chứng tỏ bà là một người nông dân thật thụ. Cái lược cài trên tóc cũng được làm từ một loại tre không rõ nguồn góc. Mái tóc bạc hơn phân nữa khiến bà già đi không ít, trên tay còn cầm theo những chiếc túi lớn nhỏ.

Y Đằng nghe xong liền chỉ cho bà đi đến ngân hàng Tịnh Thiên, vừa nói hắn vừa quan sát đôi mắt đang nheo lại vì không thấy rõ phương hướng của bà lão, xát nhận bà không hiểu rõ ý mình rồi nhìn sang Chân Đồng.

"Anh đưa bà đến Tịnh Thiên, em ở đây chờ một chút. Nếu bận quá thì không cần đợi anh đâu."

Nói rồi Y Đằng quay sang nhìn bà cụ, hắn cố phát âm rõ từng chữ để bà có thể nghe được những gì hắn nói.

"Để cháu đưa bà đến đó nhé. Đồ nặng quá thì để cháu cầm phụ bà."

Nghe được lời của Y Đằng, bà lão hiện lên nụ cười cảm kích. Liên tục cảm ơn hai người.

Mắt thấy hắn định cầm hết những chiếc túi lớn nhỏ tròn tay bà cụ, Chân Đồng liền tiến lên, đỡ lấy một cái túi khá nặng trong tay Y Đằng.

"Em đi cùng anh. Nhiều lắm, một mình anh cầm hết sẽ mệt lắm."

Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy cô thật sự rất đơn thuần, dùng hai từ này để so sánh một người trưởng thành tuy có vẻ không đúng nhưng Chân Đồng là một trong những người hiếm hoi không than phiền vì Y Đằng làm những chuyện bao đồng này. Tính đến giờ người tình nguyện giúp hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thật ra chút đồ này đối với Y Đằng không là gì cả, bình thường khi tập luyện hắn còn nâng nhiều đồ nặng hơn bây giờ nữa. Nhưng không tiện từ chối ý tốt của cô, Y Đằng chọn ra một cái túi xem như là nhẹ nhất rồi giao cho Chân Đồng. Ba người cùng nhau tiến về phía ngã tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play