Từ phía sau truyền đến tiếng dò hỏi xen lẫn chút áp chế của Thẩm Thu Đình, Giản Trì mở miệng định nói, nhưng cậu không biết nên trả lời Thẩm Thư Đình trước hay là hỏi vì sao Văn Xuyên lại đến đây trước.
Văn Xuyên không cho cậu thời gian lựa chọn, cậu ta xoay người đóng cửa lại, bước đôi chân dài vào phòng làm việc, buộc Giản Trì phải lui về phía sau.
Giọng điệu xa lạ bên ngoài làm cho Thẩm Thư Đình nhướng mi, khẽ nhíu mày, sau đó lập tức thả lỏng trở về vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn chậm rãi tựa vào lưng ghế da: “Có việc gì không?”
“Đến đón người.”
Văn Xuyên chỉ nói đúng ba chữ, việc nói thêm một một chữ đối với cậu ta mà nói là điều lãng phí không cần thiết. Nói xong cậu ta căn bản không thèm để ý đến phản ứng của Thẩm Thư Đình mà nhìn về phía Giản Trì đang đứng ở một bên, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã giảm đi ít nhiều: “Thu dọn đồ đạc, tôi dẫn cậu đi.”
Theo bản năng, Giản Trì quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thư Đình, hành động không suy nghĩ này khiến đáy mắt sâu thẳm của Thẩm Thư Đình xẹt qua một tia sáng, không khí quanh người Văn Xuyên chợt lạnh đi, Giản Trì không chú ý tới điều đó, cậu do dự nói: “Tôi có thể…”
“Không thể.”
Đôi môi mỏng của Thẩm Thư Đình khẽ mở ra, cắt ngang lời Giản Trì vẫn chưa nói xong. Hắn đứng dậy khỏi bàn làm việc thong thả bước tới rồi dừng lại ở chỗ cách Văn Xuyên khoảng hơn ba bước: “Cậu ta cần phải ở lại đây.”
Văn Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng lạnh lùng của Thẩm Thư Đình, trong giọng nói trầm trầm ẩn chứa ý nguy hiểm mơ hồ: “Tôi muốn một lời giải thích hợp lý.”
Câu nói có vẻ như đang chất vấn này làm cho Thẩm Thư Đình có chút không vui. Hắn không nhìn Văn Xuyên nữa mà chuyển sang nhìn Giản Trì rồi nói với vẻ điềm tĩnh lạnh lùng: “Cậu muốn đi cùng cậu ta à?”
Câu hỏi mang theo sự lạnh lùng mà chỉ có Giản Trì mới có thể nghe ra.
Ý tứ cảnh cáo quá rõ ràng, Giản Trì vừa định mở miệng nói ‘có thể không’ thì lại đành phải nuốt xuống, đáy lòng thầm thở dài một tiếng, cậu nhìn về phía đôi mắt đen láy của Văn Xuyên: “Cậu về trước đi, tôi và hội trưởng còn có một số chuyện cần phải nói.” Giọng nói càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng.
Có lẽ là do vẻ thất thần và gấp ga gấp gáp lúc rời khỏi lớp học đã khiến Văn Xuyên phải lẳng lặng đi theo tới đây. Giản Trì cảm thấy bất ngờ, xen lẫn chút rung động, không ngờ Văn Xuyên lại quan tâm cậu như vậy, cũng chính bởi vì chuyện này, cậu mới càng cảm thấy lương tâm cắn rứt.
“Đừng lừa tôi.” Văn Xuyên lạnh lùng nói, làm như thể chưa nghe thấy lời từ chối của Giản Trì: “Có phải là anh ta đã nói gì hay lấy thứ gì ra để uy hiếp cậu không?”
Tiếng “cốc cốc” của ngón tay gõ lên chiếc bàn gỗ rắn chắc, đôi mắt ngọc lục bảo của Thẩm Thư Đình tập trung nhìn chằm chằm vào Văn Xuyên, chút nhiệt độ cuối cùng cũng đã bị lấy đi sạch. So với ý định thù địch cấm Văn Xuyên bước vào thì cái cảm giác ớn lạnh này lại càng thêm xa cách và dễ dàng thấy được, cùng với vẻ uy quyền không dễ có được. Ngay cả khi chưa nói tiếng nào, hắn cũng đã bày ra một lực khống chế hoàn toàn vốn có và không thể chống cự lại được.
“Đây là văn phòng hội học sinh.” Thẩm Thư Đình nói: “Nếu không có việc gì khác, mời ra ngoài.”
“Hội trưởng hội học sinh thì có thể tự ý giữ học sinh lại ư?”
“Cậu đang chỉ trích tôi sao?”
Văn Xuyên nói ra một chữ mà không chút nể tình: “Phải.”
Thẩm Thư Đình khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Giản Trì, sự chế nhạo với hàm ý sâu xa quen thuộc, tưởng chừng như có thể nói ra bốn chữ: “Lại thêm một người” hoặc là “sáng nắng chiều mưa”, “đứng núi này trông núi nọ”, tóm lại tuyệt đối sẽ không phải là ý nghĩa hay ho gì. Giản Trì định cắt lời nhưng lại cảm thấy nơi này hoàn toàn không có chỗ cho cậu giải thích, xem ra thì Văn Xuyên và Thẩm Thư Đình có vẻ lý trí hơn nhiều so với cậu, đấu khẩu với nhau từng câu từng chữ một, không vội vàng hấp tấp cũng không có bất kỳ từ ngữ nào đi quá giới hạn nhưng bầu không khí lại căng thẳng đến mức khiến cậu chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Có lẽ ông trời nghe được nỗi lòng của Giản Trì, tiếng gõ cửa lại vang lên, rốt cục lần này đúng là thành viên của hội học sinh. Cậu ta cầm một túi cơm trưa đã được đóng gói xong, một mùi thơm tỏa ra qua túi giữ nhiệt: “Hội trưởng, bữa trưa mà anh gọi…”
Nhìn thấy ba người đứng lặng trong phòng làm việc, nam sinh đó hơi ngẩn người ra, không biết có nên tiếp tục đi vào hay không, ngay khi ánh mắt lướt đến Giản Trì, gương mặt cậu khó nén nỗi kinh ngạc, thậm chí còn lộ ra chút khiếp sợ khác thường: “Giản Trì? Sao cậu…”
Ý thức được nói những lời này không đúng lúc, cậu ta vội vàng ngậm miệng lại.
Giản Trì nhận cơm trong tay cậu ta, xác định vừa rồi không nghe lầm, ngẩng đầu hỏi: “Cậu bảo tôi làm sao?”
“Không có gì.”
“Nhưng sao cậu lại biết tên tôi?”
“Cái này…”
Nam sinh miễn cưỡng cười một chút, xem ra vẫn chưa nghĩ ra lời nói dối nào phù hợp. Cậu ta ấp úng nói không nên lời, kéo tay chuẩn bị rời đi thì bị Thẩm Thư Đình lên tiếng gọi lại: “Cậu ta đang hỏi cậu đó.”
Sáu chữ ngắn ngủi khiến nam sinh kia dừng bước, cậu ta không dám nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Thư Đình, kích động đến mức nói chuyện cũng đứt quãng: “Tôi, không phải… Xin lỗi, bạn học Giản Trì, tôi không cố ý, chỉ là…”
Giản Trì có một loại dự cảm cực kỳ không tốt: “Chỉ là cái gì?”
“Tốt nhất cậu nên lên HS xem một chút.”
Nam sinh nhỏ giọng nói xong, cậu ta sợ lại bị Thẩm Thư Đình gọi lại, lòng bàn chân như bôi dầu đóng cửa lại.
Giản Trì đã sinh ra phản ứng căng thẳng đối với hai chữ cái này. Cậu lấy điện thoại di động ra, thậm chí không cần mở mảng học viện, bài đăng mười phút trước của Thiệu Hàng lẳng lặng nằm trên trang chủ, phía dưới gần một ngàn lượt thích, bình luận hoa cả mắt, phải biết rằng, cả Saintston cũng chỉ có hơn một ngàn học sinh.
Trước mắt hơi choáng váng, Giản Trì mới ý thức được cậu đã quên hô hấp. Bài đăng rất ngắn, ngắn tới mức đủ để làm nổi lên sự tinh tế, sâu sắc.
Thiệu Hàng: Người của tôi, Giản Trì.
Có số lượt thích nhiều nhất, cũng là bình luận đầu tiên dưới bài đăng, so với hai chữ này càng thêm ngắn gọn rõ ràng, chỉ có một dấu hỏi chấm.
Giản Trì tin rằng đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người, bao gồm cả khi cậu nhìn thấy bài đăng này. Hoang mang cùng kinh ngạc không ngừng dấy lên trong tâm trí, Giản Trì cảm giác cậu không cầm nổi điện thoại nữa, chứ đừng nói chi là tiếp tục lướt xem bình luận phía dưới, cậu biết tuyệt đối sẽ không có nội dung mà cậu mong ngóng.
Điện thoại di động bị Văn Xuyên lấy đi, mỗi lần trượt một đoạn, ánh mắt cậu ta càng thêm lạnh lẽo, mu bàn tay siết chặt khiến gân xanh mơ hồ nổi lên, Giản Trì không khỏi lo lắng giây sau điện thoại di động sẽ bị chia năm xẻ bảy.
“Anh ta điên rồi.”
Văn Xuyên nặn ra một câu từ sâu trong cổ họng, nếu lúc này Thiệu Hàng xuất hiện tại đây, có lẽ cục diện càng khó kết thúc. Ngoại trừ vô lý, điên rồ thì không còn từ nào có thể hình dung bài đăng này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiếng chất vấn của Thẩm Thư Đình vang lên, hiển nhiên đã đoán được sẽ không phải là chuyện gì tốt lành. Hắn trông thấy bài đăng ngạo mạn giống như đang công khai chủ quyền kia, sắc mặt đen như nhỏ mực. Giản Trì vốn tưởng rằng cậu là đương sự nên sụp đổ nhất, nhưng bây giờ xem ra, hai người còn lại còn giống như lâm vào đại địch hơn cậu, giống như đã xảy ra một sự cố nghiêm trọng nào đó cần dựng lên phòng bị. Ngược lại, cậu lại có vẻ quá bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này đến từ sự tê liệt sau cú sốc lớn.
“Bây giờ…”
Thẩm Thư Đình giương mắt lên: “Cậu định làm gì bây giờ?”
Sau lưng lẫn lòng bàn tay Giản Trì đều đổ một tầng mồ hôi lạnh, hồi lâu cậu mới ý thức được sự thâm ý trong lời nói của Thẩm Thư Đình, trả lời: “Tôi…”
Lời chưa nói xong, HS đã bị chất đầy tin tức lại nhận được một tin nhắn từ Quý Hoài Tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT