Những cánh rừng tươi tốt phủ kín hai bên đường. Cành lá đung đưa, những bóng người san sát nhau như một thước phim chớp qua, in sâu vào đáy mắt Giản Trì qua cửa kính xe.
“Còn mười phút nữa là đến học viện Saintston.” Tài xế báo lại lịch trình lần thứ ba, đôi tay đeo găng tay trắng khẽ chuyển hướng vô lăng, dần đi sâu vào bên trong con đường.
Giản Trì thu hồi ánh mắt, từ từ thả lỏng cơ thể cứng ngắc sau hai tiếng ngồi xe, dựa lưng lên ghế da của chiếc limousine. Cậu cảm giác cổ áo đồng phục đang siết chặt lấy cổ mình, không biết đây đã là lần thứ mấy phải giơ tay nới lỏng cà vạt.
Cậu vẫn chưa quen với đồng phục phương Tây, cũng có thể nói là trước giờ chưa từng mặc qua, cũng giống như việc đến học viện Saintston vậy, tất cả đều khiến cậu cảm thấy không thoải mái và lạ lẫm.
Khi Giản Thành Siêu nhận được thư báo trúng tuyển và đồng phục được gửi đến, nhìn ông có vẻ phấn khích hơn Giản Trì vài phần. Ông vừa dùng gang tay để đo vòng eo của Giản Trì, vừa dùng bàn tay thô ráp của mình lau khóe mắt đầy nếp nhăn, liên tục lẩm bẩm mấy lời đại loại như: “Con trai à, chúng ta không phải đang nằm mơ đúng không?”, “Thật sự là thư báo trúng tuyển của học viện Saintston này.”
Thật ra thì Giản Trì cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy, cứ như kế hoạch đáng lẽ phải có bảng ghi nhớ lại đột nhiên trở thành hiện thực trước thời hạn.
Xuyên Lâm là thủ đô có những giáo viên đại học tốt nhất trên cả nước, đồng thời cũng là nơi có mức tiêu thụ đắt đỏ nhất. Sau khi ông nội qua đời, Giản Thành Siêu đã quyết định bán tiệm giặt ủi trong nhà, đưa cậu trở về quê hương của mẹ – Xuyên Lâm.
Mới sáng sớm Giản Trì đã lên mạng tìm thông tin về các trường cấp Ba ở Xuyên Lâm, nhưng đáng tiếc chỉ có một số ít trường cấp Ba chấp nhận việc chuyển trường giữa chừng. May mắn thay, học viện Saintston là trường duy nhất có thể miễn toàn bộ học phí khi lấy được học bổng.
“Miễn học phí”, cụm từ này khiến Giản Trì dừng chuột lại và nhấp vào đơn đăng ký thi đầu vào để nhập học.
Trên thực tế thì cậu cũng không ôm lòng tin quá lớn vào chuyện này. Cậu cũng gửi đơn ứng tuyển đến ba trường cấp Ba khác nằm trong top những trường tốt nhất, sau đó thì đi báo danh cuộc thi giành học bổng của học viện Saintston tổ chức ở Vân thành.
Một tuần sau thì có kết quả thi. Buổi chiều ngày hôm sau trường học đã gửi ngay thư thông báo trúng tuyển và một bộ đồng phục phương Tây.
Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến không nói nên lời.
Cho đến khi ngồi trên xe limousine cao cấp của trường thì Giản Trì vẫn cảm thấy rất khó tin.
Cậu đến Xuyên Lâm vào tối qua, chưa kịp tham quan khu vực xung quanh để xem nơi mà trước kia mẹ thường nhắc đến có phong cảnh và lễ nghĩa như thế nào. Nhưng từ khi đặt chân lên mảnh đất xa lạ này thì Giản Trì đã có một loại cảm giác yên lòng khó mà lí giải được. Cậu biết sau này ắt hẳn sẽ có cơ hội để tìm hiểu.
“Đến nơi rồi.”
Giọng nói của người tài xế kéo Giản Trì trở về thực tại, mở cốp sau ra, một chiếc túi du lịch đựng toàn bộ hành lí của cậu cho chuyến đi này. Giản Trì nói cảm ơn với người tài xế đã giúp mình lấy túi du lịch, đối phương khẽ đáp lại bằng một nụ cười, nói: “Hi vọng cậu có được một đoạn hồi ức tươi đẹp ở Saintston.”
Cậu cũng mong là như vậy. Giản Trì nghĩ thầm.
Ở lối cửa chính của Saintston là một con đường rộng lớn, lan can màu đen với viền là những con đại bàng và sư tử, hòn đá bên cạnh có khắc một dòng chữ tiếng anh “Saintston College”.
Giản Trì nhìn đài phun nước ở phía xa và tòa nhà dạy học ở đối diện, trên thực tế thì nó không hề giống một tòa nhà dạy học tí nào, thay vào đó càng giống một công trình kiến trúc cổ của châu Âu hơn, khiến người khác kinh ngạc hơn so với những bức ảnh trên mạng.
“Này, cậu, đúng rồi nói cậu đó.”
Giọng điệu hơi chói không phù hợp với kiến trúc nơi đây vang lên. Giản Trì xoay người lại, một người con trai mặc đồng phục giống cậu nâng cằm, khoanh tay nhướng mày nhìn về phía cậu.
Đồng phục của Saintston có một màu lam đậm kiểu phương Tây. Trên ngực trái của áo khoác có thêu huy hiệu của trường. Một chiếc khiên ở dưới, bên phải là một con sư tử với chỉ xanh vàng đan xen, bên trái là chiếc khiên và thanh kiếm màu đỏ và trắng, bên dưới dùng chỉ vàng và xanh đậm để thêu chồng lên chữ “ST”, là tên viết tắt của học viện.
Đây là một họa tiết khá oai phong, thế nhưng khi khoác lên những người khác nhau thì có thể sẽ cho kết quả ngược lại, ví như người con trai trước mắt này.
Anh ta không chút kiêng nể mà đánh giá Giản Trì một lượt: “Cậu là Giản Trì?”
Giản Trì khẽ gật đầu: “Xin hỏi có phải đàn anh Hàn không?”
Lúc gần đi cậu đã nhận được mail từ nhà trường, bên trong nói rõ sẽ có đàn anh nào đến đón cậu, còn có thời khóa biểu ngày đầu tiên đi học. Cũng may Giản Trì đã xem lướt qua những tấm ảnh trên mạng, điều này cũng làm giảm bớt sự mong đợi trong lòng cậu vì thế cậu cũng chẳng thấy tức giận hay bất mãn với sự khinh thường trong mắt đối phương.
Nhìn Hàn Phương có vẻ không muốn nói chuyện lắm, dứt khoái ném một túi tài liệu cho Giản Trì, cau mày nhìn đồng hồ. Giản Trì chú ý đến thứ đồ trong tay anh ta: “Hôm nay còn có học sinh chuyển trường nào nữa không ạ?”
“Đúng vậy, còn một người nữa.” Anh ta cười, một nụ cười không mấy dễ chịu và chứa đựng ác ý, “Học sinh chuyển trường ngày đầu tiên đã trễ 10 phút, xem ra phải để tên đó hiểu rằng quy tắc đầu tiên của Sainston chính là đúng giờ.”
Giản Trì đang định nói gì đó thì sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân đầy vội vã, tiếng vali lăn trên mặt đất, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Thật xin lỗi tôi đến muộn rồi. Ban nãy trên đường kẹt xe, thành thật xin lỗi!”
Cậu nam sinh có một mái tóc đen mềm mại và đôi má ửng hồng vì chạy đến, đập vào mắt Giản Trì là một đôi mắt linh động như một chú nai con, nở một nụ cười ngượng ngùng và hiếu kì, vươn tay ra nói: “Xin chào, tớ tên là Bạch Hy Vũ – học sinh lớp 11chuyển trường, cậu cũng vậy sao?”
Giản Trì gật đầu xem như chào hỏi, cậu nam sinh này lúc cười lên còn có hai núm đồng tiền nho nhỏ, cậu bắt tay Bạch Hy Vũ: “Tôi là Giản Trì.”
Đối với một thiếu niên 18 tuổi mà nói, da tay của cậu ta quá trơn và mềm. Giản Trì nhìn Bạch Hy Vũ thấp hơn mình nửa cái đầu, cũng không dám bắt tay quá mạnh.
“Được rồi được rồi, tôi không muốn ở đây nhìn dáng vẻ hai người mới gặp như đã quen đâu.” Hàn Phương đẩy túi tài liệu vào người Bạch Hy Vũ, không chút khách khí cắt ngang: “Bên trong có bản đồ của trường, sổ tay học sinh, hai cái chìa khóa ký túc và mật khẩu hòm thư. Sau này tài liệu học tập đều sẽ được gửi qua mail. À đúng rồi, còn có tài khoản học sinh, thẻ học sinh và mã mời HS. Thời khóa biểu bên trong tài khoản của hai cậu, tất cả những mục khác thì đều được viết trong sổ tay học sinh, còn có vấn đề gì nữa không?”
Có vẻ Bạch Hy Vũ đang bối rối, giơ tay do dự hỏi: “Đàn anh, đây là toàn bộ rồi sao?”
Hàn Phương không ngừng mỉa mai: “Cậu còn muốn gì nữa? Thư thôi học hay phần thưởng cho việc đi trễ 10 phút?”
Giản Trì không biết nhà trường để Hàn Phương đến đây có phải vì để tìm hiểu tính cách của họ trước hay không, Bạch Hy Vũ bị nói vậy lập tức đỏ cả mặt, phụng phịu cầu cứu Giản Trì.
“Có thể giải thích chi tiết hơn một chút không?” Giản Trì lên tiếng, làm dịu đi bầu không khí lúc này: “Không biết mã mời HS là gì?”
“High Society, biết ứng dụng đó không?” Hàn Phương hất cằm như để tỏ ra sự cao ngạo của bản thân: “Không biết thì cũng bình thường. Đây là ứng dụng giao lưu của câu lạc bộ giao lưu xã hội đưa ra, chỉ có thành viên của câu lạc bộ mới có tư cách lấy mã mời. Saintston khá tử tế, đều sẽ phát miễn phí cho mỗi học sinh mới một mã mời, nhưng rõ ràng thì nó chỉ có tác dụng với mấy học sinh nghèo như các cậu.”
“Học sinh nghèo?” Bạch Hy Vũ cắn cắn khóe môi, chất vấn: “Rõ ràng là chúng tôi thi được học bổng trúng tuyển vào trường, dựa vào cái gì mà anh gọi chúng tôi là học sinh nghèo?”
“Học bổng? Thôi đi.” Hàn Phương cười chế nhạo: “Saintston rất ít khi tuyển học sinh nghèo vào học kỳ thứ tư. Hai người các cậu là may mắn mà thôi, phải nhớ trân trọng cho kĩ vào, dù sao thì đây cũng là khoảng cách gần nhất để đến với xã hội thượng lưu, có thể đây cũng chính là đề tài nói chuyện cả đời của mấy cậu. Thôi được rồi, chút nữa tôi còn có tiết, không còn vấn đề gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Người gì vậy trời!” Bạch Hy Vũ đấm vào bóng lưng đã rời đi của Hàn Phương, tức giận lẩm bẩm.
Giản Trì thấy Bạch Hy Vũ tức đến không nói nên lời, ấn tượng của người này trong lòng cậu từ ‘một chàng trai nhìn có vẻ yếu đuối’ trở thành ‘một chàng trai nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tính tình thẳng thắng’. Giản Trì chuyển đề tài nói chuyện, kéo cậu ta ra khỏi tâm trạng bất mãn: “Có phải chúng ta nên về ký túc xá cất hành lí trước hay không?”
“Đúng ha, cậu không nói tớ cũng quên mất.” Bạch Hy Vũ bận luôn chân luôn tay lấy ra một tấm thẻ và chìa khóa ký túc xá: “Tớ ở lầu B phòng 516, chắc là lầu 5, còn cậu thì sao Giản Trì?”
Giản Trì lấy ra tấm thẻ ghi số phòng: “Lầu B phòng 407.”
Bạch Hy Vũ nghe vậy hứng khởi nói: “Vừa đúng là lầu trên lầu dưới này, chúng ta cũng có thể cùng nhau tán gẫu.”
Giản Trì không hề đáp lại mà chỉ lễ phép cười một cái. Cậu không quá quen nói mấy lời như ‘cùng nhau tán gẫu’ đối với một người mới gặp mặt còn chưa được nửa tiếng đồng hồ.
Cậu bỏ chìa khóa vào túi, muốn lấy bản đồ trường học để tìm phương hướng của khu ký túc xá, vừa đưa tay vào trong túi thì đã đụng phải một thứ đồ cứng cứng.
“Này” Bạch Hy Vũ trừng to mắt: “Đây là ghim cài sao?”
Một chiếc ghim cài bằng đá quý màu trắng nằm trong lòng bàn tay Giản Trì, hoa văn bao quanh lấy viên đá quý, phản chiếu óng ánh dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
Giản Trì nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên ‘Tớ cũng có”. Giản Trì khẽ khép lòng bàn tay lại, cậu có thể cảm nhận được những góc cạnh bén nhọn ấn vào da và cổ tay mình.
Cậu nhớ ban nãy trước ngực Hàn Phương cũng có một chiếc ghim cài giống vậy, chỉ là viên đá trên ghim cài của Hàn Phương là màu vàng.
Hiện giờ xem ra đây vốn không phải là vật trang trí của anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT