Giống như những gì Quý Hoài Tư nói, Vệ An và mấy người đó đồng loạt đăng bài xin lỗi trên HS và diễn đàn, bản tin về việc Vệ An bị đuổi học cũng được đẩy lên trên đầu.

Phần lớn học sinh ở Saintston đều từng nghe qua “chiến tích huy hoàng” của Vệ An, sau khi tin tức được đưa ra thì dường như không có bất cứ người nào trong tầng lớp thượng lưu cảm thấy hình phạt này quá nặng, thậm chí còn có người nói đùa rằng phải cảm ơn Giản Trì vì cậu đã trừ đi một khối u nhọt của Saintston, chẳng hề có dấu vết của mấy người từng hùa theo chế giễu Giản Trì.

Tuy chỉ là nói đùa nhưng đây lại như một tín hiệu cảnh tỉnh, không ai dám suy đoán về Giản Trì nữa, kết quả như vậy có hơn một nửa công lao là nhờ Quý Hoài Tư.

Ngay trong đêm thanh minh, Quý Hoài Tư đăng một dòng trạng thái, nội dung đại khái là nói lúc đó cùng nhau ăn cơm nên ngỏ ý muốn mời Giản Trì vào hội học sinh, nhưng Giản Trì học hành bận rộn nên đã từ chối, chứ không như những gì bài đăng kia suy đoán.

Hơn một nửa mọi người đều bày tỏ sự bênh vực dành cho Giản Trì, không có một bài đăng xin lỗi nào có thể thuyết phục được như một dòng trạng thái của Quý Hoài Tư.

Giản Trì vừa thức dậy thì thấy HS hiện con số 99+ đỏ chót. Cậu còn tưởng là do bản thân vừa tỉnh dậy nên bị hoa mắt, out ra vào lại lần nữa thì vẫn là con số 99+ chói mắt đó.

Số người theo dõi đột ngột vọt lên cả nghìn người chỉ sau một đêm. Phần lời mời kết bạn cũng bị lẫn với những tin tức tào lao, thái dương của Giản Trì đau hết cả lên. Cậu xóa hết những đốm đỏ đó, tiện tay chuyển HS sang chế độ không làm phiền.

Dù cậu đã sớm nghĩ đến khi tất cả kết thúc sẽ xảy ra chuyện gì nhưng trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện Quý Hoài Tư sẽ tự mình bước vào mớ hỗn độn này. Tính chất câu chuyện vốn rất đơn giản giờ lại phức tạp hết cả lên, cậu không thể phủ nhận việc mình biết ơn với cách làm của Quý Hoài Tư, nhưng nếu được chọn lựa thì cậu càng hy vọng chuyện này có thể hạ màn trong yên lặng hơn.

Câu nói của Tần Sơ Hủ đã khiến cậu suy nghĩ rất lâu. Tâm trạng khẽ có sự thay đổi. Cũng giống như những gì Tần Sơ Hủ nói, cậu vốn không cần thay đổi bất kì thứ gì, nếu những gì đã làm không thể thay đổi được thì sau này cậu chỉ cần làm những việc mà bản thân muốn, thuận lợi tốt nghiệp khỏi Saintston, sau đó trải qua cuộc sống mà cậu đáng lẽ nên có.

Mục tiêu rõ ràng, cuối cùng tâm trạng của cậu cũng tốt hơn.

Ngày mà Vệ An rời đi, Giản Trì định đến thư viện để tránh gặp mặt cậu ta nhưng thời gian Vệ An đến lại sớm hơn rất nhiều so với những gì cậu dự tính, như thể cậu ta đã sớm đoán ra ý đồ của cậu vậy. Giản Trì chỉ có thể mặc kệ động tác thu dọn hành sau lưng, trong ký túc chỉ có tiếng di chuyển bàn ghế kệ tủ, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Giản Trì cứ nghĩ Vệ An sẽ nói gì đó với cậu, thế nhưng lại không có. Trước khi đi Vệ An nhìn cậu bằng một ánh mắt rất khó để hình dung, không chỉ đơn giản là tức giận, thù hận không thể hiện ra bên ngoài mà còn có nhiều cảm xúc khác bên trong, nếu như theo những gì Giản Trì hình dung thì ánh mắt đó như muốn nói “Cậu cứ đợi đó cho tôi” vậy.

Thực ra cho đến bây giờ Giản Trì vẫn không hiểu nổi động cơ gì khiến Vệ An làm như vậy, chắc chắn là xuất phát từ sự chán ghét, thế nhưng nếu cậu nhớ không lầm thì Vệ An chỉ nhắm đến “mấy con heo thượng lưu” trong miệng cậu ta mà thôi, nhưng lần này mũi dùi lại chỉ về hướng một học sinh đặc biệt như cậu, Giản Trì không thể hiểu nổi là vì sao.

Có thể là do ở sau lưng có người thổi gió bên tai, có lẽ biểu cảm cuối cùng của Vệ An là bởi vì cậu ta biết mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đây, dù là khả năng nào đi chăng nữa thì Giản Trì cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng.

Không biết sự tự tin này đến từ đâu, nhưng kẻ đứng phía sau sớm muộn cũng lộ ra dấu vết, Giản Trì có kiên nhẫn đợi đến khi đó.

W: [Tôi biết chuyện đó rồi.]

Lúc nhận được tin nhắn này, Giản Trì sững lại một lúc, mất mấy giây để suy nghĩ xem đối phương là ai, tin nhắn thứ 2 được gửi đến.

W: [Đừng buồn.]

Giản Trì đọc lại nhật kí tin nhắn, sau đó liên tưởng đến khuôn mặt của Văn Xuyên, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nghĩ một lúc, cậu đáp lại: [Ừm.]

Trước khi gửi còn thêm một biểu tượng mặt cười ở phía sau, để giọng điệu nghe không quá lạnh lùng.

Ban đầu cậu muốn tránh né hết tất cả nhân vật liên quan đến câu chuyện thế nhưng càng trốn tránh thì sợi dây quấn quanh cậu lại càng siết chặt hơn. Cậu không có kỹ năng diễn xuất thượng thừa đến mức có thể lừa hết tất cả mọi người. Thay vì mỗi ngày đều sống trong sợ hãi thì chi bằng duy trì khoảng cách vừa phải, không trốn tránh cũng không đến gần.

Dù cho cuối cùng như thế nào thì chỉ cần nghĩ đến việc sau này không cần cảnh giác từng li từng tí như trước thì Giản Trì đã cảm thấy thả lỏng hơn rồi.

Để ăn mừng chuyện Vệ An rời đi, Trương Dương cố ý kéo Giản Trì đến nhà ăn YC ăn cơm. Trên đường còn gặp hội trưởng của câu lạc bộ quần vợt, nói chuyện làm chậm trễ mất mấy phút, khi đến nhà ăn thì người trong nhà ăn đã đi gần hết. Cũng may Giản Trì và Trương Dương cũng chẳng quan tâm đến việc môi trường có náo nhiệt hay không, đang nhấn nút thang máy ở tầng một thì đột nhiên Trương Dương “hả” một tiếng.

Giản Trì nhìn theo tầm mắt của cậu ta thì nhịp tim khẽ đập nhanh hơn vài nhịp. Trong nhà ăn trống rỗng có một bóng lưng vô cùng nổi bật, bộ đồng phục tôn lên chiếc eo thon và bờ vai rộng, đặc biệt là mái tóc dài màu đen, không cần nhìn rõ mặt cũng có thể đoán được người nọ là ai.

“Sao cậu ta lại ở đây?” Bên tai vang lên tiếng tự hỏi của Trương Dương: “Không phải đây là nhà ăn của học sinh đặc biệt hay sao?”

Văn Xuyên cầm lấy một hộp cơm được đưa ra từ cửa sổ của nhà ăn, thang máy đến hơi trễ một chút, cậu ta xoay người vừa đúng lúc nhìn thấy Giản Trì và Trương Dương đang đứng ngây ra ở đó. Tuy cách nhau một khoảng nhưng Giản Trì nhận ra Văn Xuyên hơi khựng lại một lúc.

Thang máy vang lên tiếng ting, cửa thang máy mở ra, Trương Dương do dự nói: “Chúng ta có đi vào trước không…”

Bầu không khí có chút thay đổi, Văn Xuyên ngừng lại một lúc, sau đó liền bước về phía họ. Khoảng cách càng đến gần thì cậu càng nhìn rõ đồ ăn trong tay Văn Xuyên. Nếu Giản Trì không nhìn lầm thì trong tay Văn Xuyên đang cầm một chai nước khoáng và một gói bánh quy.

Cậu ta dừng lại trước mặt Giản Trì.

“Thật trùng hợp.”

Quả thật rất trùng hợp, nhưng Văn Xuyên nói thẳng ra như vậy khiến cảnh tượng có chút buồn cười và kì cục. Trương Dương kịp thời đến xóa tan bầu không khí này, cười gượng hỏi: “Thật trùng hợp, cậu cũng đến đây ăn cơm sao?”

Giản Trì cảm giác như thể Trương Dương suýt chút cắn vào đầu lưỡi mình vậy- đến nhà ăn mà không ăn cơm thì làm gì chứ?

May thay Văn Xuyên không hề lộ ra vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào như thể một bức tranh đẹp không có linh hồn vậy. Cậu ta cúi đầu nhìn đồ trong tay, lạnh lùng đáp lại một tiếng: “Đến đây mua cơm.”

Mua cơm, đúng thật ngoài cơm ra thì chẳng còn gì để mua nữa.

Giản Trì vô thức nhìn về phía đồ trong tay Văn Xuyên. Dù đã đọc qua những gì trong sách miêu tả nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi có chút hoài nghi: “Buổi trưa cậu chỉ ăn những cái này sao?”

Văn Xuyên nói: “Ngày nào tôi cũng ăn mấy cái này mà.”

Không nói đến Trương Dương đang trợn tròn mắt lên, Giản Trì biết trước đáp án còn sững sờ một lúc đây.

“Ít như vậy có đủ hay không…” Trương Dương xoa xoa cái ót, lắp bắp hỏi: “Cậu giảm cân sao?”

Lần đầu tiên Giản Trì phát hiện Trương Dương thẳng thắn ở một số khía cạnh đến một cách đáng sợ, hình như một người luôn cô độc như  Văn Xuyên vẫn chưa hoàn hồn trước câu hỏi này, đầu óc và miệng lưỡi đan vào nhau hết cả lên.

“Đồ ăn quá đắt.” Vẻ mặt của Văn Xuyên vẫn không có gì thay đổi, cũng không tức giận khi bị người khác nói đến, bình tĩnh mà đáp lại: “Đồ ăn ở tầng một rẻ hơn một chút.”

Giản Trì vừa định đến nhà ăn YC, nghe cậu ta nói như vậy nhất thời không dám ấn thang máy. tâm trạng của Trương Dương cũng giống như cậu. Bầu không khí rơi vào yên lặng, Giản Trì bèn đổi chủ đề: “Cậu đang định đi đâu đó?”

“Sân thượng.”

“Hôm nay trời âm u, trên sân thượng gió hơi lớn đó.” Trương Dương không  khỏi đáp lại, miệng nhanh hơn não: “Cậu muốn lên đó cùng chúng tôi không?”

Giản Trì cứ nghĩ đa phần khi mọi người nghe thấy một câu hỏi bất định như vậy thì đều hiểu là đối phương đang hỏi cho phải phép mà thôi, sau đó họ sẽ khách sáo từ chối. Thế nhưng dường như Văn Xuyên không hề phát hiện Trương Dương càng nói giọng càng thấp, càng nói càng không chắc chắn, cậu ta gật đầu đáp: “Được.”

Đến khi ba người cùng nhau vào thang máy thì Giản Trì mới phát hiện có gì đó không đúng. Cậu và Trương Dương, còn dẫn theo Văn Xuyên đến nhà ăn tầng hai ăn cơm.. May là bây giờ ở nhà ăn không có quá nhiều người, hình như Trương Dương cũng nhớ ra điểm này, tuy rằng cậu ta rất muốn rút lại lời mời trong lúc xốc nổi của bản thân thế nhưng cậu cũng không thể mặt dày mà đi hỏi Văn Xuyên, chỉ có thể tiếp tục ấn nút xuống tầng dưới mà thôi.

“Tôi đi mua cơm, hai người đi tìm chỗ ngồi đi.”

Trương Dương nói xong bèn vội rời đi, chỉ còn Giản Trì và Văn Xuyên đứng yên ở chỗ cũ, cả hai im lặng trong hai giây, cuối cùng cũng do Giản Trì chỉ vào một vị trí trong góc, hỏi: “Ngồi ở đó có được không?”

“Được.”

Hai người ngồi đối mặt vào nhau, Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Giản Trì, tuy không nói một câu nào nhưng cậu có thể hiểu được ở nơi đáy mắt cậu ta đang nói: “Cậu ăn trước đi.”

Như nhận được sự cho phép, Văn Xuyên mở nắp hộp cơm ở tầng 1 ban nãy ra, vừa ăn vừa uống nước, không giống đang ăn mà giống như máy móc phải hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc vậy. Khi những gì được miêu tả trong sách thật sự xảy ra trước mắt Giản Trì không khỏi có chút không đành lòng.

Nhà họ Phó trợ cấp cho Văn Xuyên có hạn, nhưng cũng không đến mức không đủ ăn, cộng thêm việc Văn Xuyên thường đi làm thêm kiếm được tiền, gộp lại cũng là một con số không nhỏ. Nhưng Văn Xuyên đem toàn bộ số tiền này cho người bà đang bị bệnh và em gái của mình. Nếu Giản Trì nhớ không lầm thì họ không phải là máu mủ ruột thịt của Văn Xuyên, chỉ là lúc Văn Xuyên lưu lạc đầu đường xó chợ đã được họ giúp đỡ một lần, họ sống cùng nhau, hai gia đình tan vỡ được gộp lại thành một gia đình mới.

Sau khi Văn Xuyên đến Xuyên Lâm thì ăn uống cần kiệm, dùng hầu hết số tiền nhà họ Phó cho mình, cộng với số tiền mà mình kiếm được, chỉ giữ lại một phần rất nhỏ cho bản thân.

Trái tim của Văn Xuyên ấm áp hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Giản Trì bèn hỏi: “Đợi Trương Dương mua cơm quay lại đây thì chúng ta cùng ăn.”

Văn Xuyên dừng đũa trong tay: “Không cần.”

“Không sao.” Giản Trì nói: “Hôm nay cậu ấy vui, cậu ấy nói hôm nay cậu ấy mời, có thêm một người thì không cần lo việc ăn không hết rồi.”

Văn Xuyên không từ chối nhưng cũng không chấp nhận, như nhớ ra gì đó, cậu lấy một hộp thuốc mỡ quen thuộc từ trong túi để lên bàn trước mặt Giản Trì, giọng điệu lạnh lùng nhưng nghiêm túc: “Cảm ơn thuốc của cậu.”

Tuy Giản Trì muốn cậu giữ lấy mà dùng nhưng cậu biết Văn Xuyên sẽ không thay đổi ý định, chỉ có thể đáp lại: “Không có gì” rồi cất thuốc mỡ đi. Cùng lúc đó Trương Dương bưng hai đĩa đồ ăn quay lại, sau khi ngồi xuống bèn nói: “Lúc nãy tôi mua hơi nhiều, Văn Xuyên, cậu muốn ăn cùng không?”

Đáy mắt Văn Xuyên thoáng qua một tia u ám, một lúc sau, khóe môi khẽ nhép: “Cảm ơn.”

Lần này Trương Dương gượng gạo, vội cười nói: “Không có gì, mọi người đều là bạn bè, à đúng rồi cậu có ăn thịt bò không?”

Tuy từ đầu đến cuối biểu cảm của Văn Xuyên vẫn lạnh lùng nhưng Giản Trì phát hiện ra khi ăn thịt bò đáy mắt cậu ta hơi sáng lên. Cậu lẳng lặng đẩy đồ ăn trên dĩa về phía trước, đối diện với ánh mắt của Văn Xuyên, mở miệng giải thích: “Tôi không thích ăn thịt heo lắm, cậu ăn không?”

Nghe có vẻ hơi giả tạo.

Văn Xuyên nhìn cậu một lúc rồi thấp giọng đáp: “Ừm.”

Có lẽ vì ăn chung bàn nên dần dần Trương Dương cũng không căng thẳng như ban đầu nữa, lộ ra tính tình quen thuộc, hỏi: “Văn Xuyên, mỗi ngày cậu ăn như vậy bao tử không thấy khó chịu hả?”

“Cũng bình thường, quen rồi.” Văn Xuyên nói: “Đó giờ tôi ăn không nhiều.”

Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Trương Dương lộ ra vài phần thương tiếc và tức giận, thở dài nói với Văn Xuyên: “Vậy…vậy hôm nay cậu ăn nhiều chút, đừng khách sáo.”

Văn Xuyên cũng không giải thích thêm gì, chỉ vùi đầu ăn sạch đồ ăn trước mặt, không chừa lại một hạt cơm trong bát, đến khi rời nhà ăn đi hai đường, Trương Dương không nhịn được hỏi: “Dù sao Văn Xuyên cũng là con trai ruột của Phó Chấn Hạo, sao nhà họ Phó có thể ngược đãi cậu ta như vậy chứ? Cậu ta cao như vậy, vậy mà ngày nào cũng không được ăn no, quá thê thảm đi.”

Giản Trì không hề đáp lại, chỉ nghe Trương Dương cảm khái: “Nhưng Văn Xuyên thật sự khác xa lời đồn, tôi vẫn luôn cho rằng tính khí cậu ta vừa kì cục lại xấu tính, không ngờ cậu ta cũng khá lễ phép.”

Sau khi trở về Giản Trì phát hiện Văn Xuyên chuyển tiền cho mình trên HS, cậu liền hiểu đây chính là tiền cơm của hôm nay. Tâm trạng của cậu có chút phức tạp nói không nên lời, cậu thà rằng Văn Xuyên có thể ích kỉ một chút.

Do dự vài giây, Giản Trì trả lại tiền: [Trương Dương nói bữa này cậu ấy mời.]

W: [Thuốc mỡ với cả chuyện tôi bị sốt, tôi còn chưa cảm ơn cậu.]

Giản Trì trả lời: [Cậu đã cảm ơn tôi rồi.]

W: [Không giống nhau.]

W: [Tôi có thể giúp gì cho cậu không?]

Việc này thật sự làm khó Giản Trì rồi, cậu nghĩ một lúc bèn đáp: [Cậu giữ lại tiền đi, sau này ăn cơm trưa nhiều chút, tôi cũng không cần cậu giúp gì đâu.]

Văn Xuyên không trả lời.

Giản Trì cũng không nghĩ đến chuyện này nữa, ném tất cả ra sau đầu. Đến sáng ngày thứ Hai Giản Trì tỉnh dậy, cầm điện thoại trong mơ hồ, chợt nhìn thấy tin nhắn của Văn Xuyên gửi vào mười giờ tối qua, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

W: [Tôi biết giặt đồ, nấu cơm, lau nhà, còn biết đánh nhau nữa, những thứ khác tôi có thể học.]

W: [Ngày mai cùng nhau ăn cơm không?]

Qua một lúc sau Giản Trì mới miễn cường liên kết hai đoạn tin nhắn này với nhau, ý là cậu ta có thể làm việc nội trợ và đánh nhau để đổi lấy cơm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play