Mỗi lần Giản Trì bước vào hội học sinh thì tâm trạng của cậu đều khó tả. Cậu đi theo sau Thẩm Thư Đình, chờ đợi bản án tử hình của bản thân.

Cuối cùng cậu vẫn thua. Khi mở cửa nhà vệ sinh, Ngô Thịnh Viễn còn đang mắng những lời khó nghe, nhìn thấy Thẩm Thư Đình, đầu gối mới quỳ xuống của cậu ta suýt nữa thì mềm đi. Cậu ta giải thích loạn xạ hết cả lên, nhưng Thẩm Thư Đình còn không chờ cậu ta nói xong đã ra lệnh cho cậu ta đến hội học sinh một chuyến. Mặt Ngô Thịnh Viễn đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay ngượng, hai cậu học sinh đặc biệt kia chỉ cúi đầu vội vàng rời đi.

Bận bịu cả một chuyến cuối cùng lại bị gắn lên tội danh “vi phạm kỉ luật”, Giản Trì chỉ có thể thở dài nhìn bóng lưng ba người đó rời đi. Sớm biết như vậy thì lúc nãy cậu đã chạy nhanh một chút, nếu làm vậy thì cậu đã tránh được tranh chấp với Thẩm Thư Đình rồi.

Giản Trì vừa nghĩ vừa đi về phía trước, đột nhiên nghe một tiếng “dừng lại”, người cậu phản ứng nhanh hơn não, dừng lại tại chỗ. Sau khi nói xong hai chữ đó, Thẩm Thư Đình cũng chả thèm liếc mắt đến cậu một cái, nhập một dãy mật mã, ấn ngón tay vào cảm biến của khóa cửa. Nếu không phải do Giản Trì biết bản thân đang ở trường thì có lẽ cậu còn tưởng phía sau đang giấu kho báu quý giá nào nữa đấy.

Tuy chỉ là một suy nghĩ lướt qua nhưng khi Giản Trì thấy văn phòng của Thẩm Thư Đình thì tâm trạng của cậu cũng chắc khác gì với việc nhìn thấy một căn phòng toàn bảo vật.

Quá gọn gàng, thật sự quá gọn gàng rồi.

Nếu như văn phòng của Quý Hoài Tư là thuộc về phạm vi sạch sẽ mà người bình thường có thể chấp nhận được thì căn phòng trước mắt này có thể dùng từ sạch không tì vết để hình dung. Giản Trì không biết nên bước xuống chỗ nào vì cậu sợ trên sàn nhà sạch bóng ấy sẽ bị in lên vết giày đen sì của bản thân.

Căn phòng như thể biết được suy nghĩ của mọi người, ở bên trái cửa ra vào có túi bọc giày, cho dù không có ai nhắc thì cậu cũng sẽ tự giác mang vào.

Sau khi nói hai từ “dừng lại” đó xong thì Thẩm Thư Đình cũng chẳng nói thêm một từ nào. Hắn lấy ra một chiếc kính không gọng từ trong hộp, mở máy tính trước mặt lên, năm ngón tay thon dài chầm chậm gõ lên bàn phím, như thể hắn hoàn toàn quên mất trong phòng còn có sự xuất hiện của người thứ hai.

Giản Trì chỉ nghe tiếng lách cách liên tục, thay đổi trọng lượng đè lên chân trái, hơi tê, cậu ngập ngừng: “Hội trưởng?”

Tiếng bàn phím dừng lại, Thẩm Thư Đình ngước đôi mắt ngọc lục bảo lên. Qua lớp kính mắt, đồng tử màu nhạt nhìn rất bình tĩnh, trên mặt hắn cũng không có bất kì cảm xúc nào, khiến người khác cảm thấy một sự đè nén khó nói nên lời: “Biết bản thân sai ở đâu chưa?”

Khóe mắt Giản Trì khẽ giật giật, đáp: “Biết ạ, em không nên hạn chế tự do của bạn học.”

“Còn nữa.”

“Không thả bọn họ ra kịp thời.”

Thẩm Thư Đình nói: “Tuần sau, sau mỗi tiết học cậu phải dọn dẹp phòng học tầng Hai và tầng Ba của tòa nhà Thales, tôi sẽ cho người giám sát kết quả. Nếu đã hiểu rồi thì có thể rời đi, đóng cửa lại, dùng khăn giấy trên bàn để quấn tay lại, đừng chạm vào tay nắm cửa.”

Phải mười mấy giây sau Giản Trì mới kip phản ứng lại. Cậu không biết bản thân đang nín nhịn hay bất lực. Thẩm Thư Đình đã tiếp tục công việc trên máy tính, ánh sáng trên màn hình in trên mắt kính và đôi mắt trầm tĩnh, như thế ban nãy hắn vừa ra lệnh chứ chẳng phải thương lượng. Giản Trì chỉ có thể đáp một tiếng “được ạ”, mở cửa theo cách Thẩm Thư Đình nói, đang định ra ngoài thì Quý Hoài Tư lại bước vào.

“Giản Trì?”

Ánh mắt Quý Hoài Tư khẽ khựng lại, kèm theo tia sáng không rõ, anh liếc nhìn bảng tên bên cạnh: “Sao em lại đi ra từ phòng của Thẩm Thư Đình?”

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà.” Giản Trì thấy bản thân bị bắt gặp, ngượng ngùng sờ mũi: “Hội trưởng gọi em đến để bàn giao một số chuyện.”

“Cậu ta kêu em làm gì?” Quý Hoài Tư nói: “Quét dọn phòng học sao?”

Giản Trì đang định mở miệng, cậu không khỏi khâm phục sự hiểu biết của Quý Hoài Tư đối với Thẩm Thư Đình, gật đầu: “Quét dọn phòng học một tuần.”

“Một tuần ư?”

Khi nói câu này Quý Hoài Tư nhướng mày lên, anh không thể hiện sự mất kiên nhẫn như người bên cạnh, ngược lại còn quan tâm đầy thân thuộc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Rất ít khi cậu ta phạt học sinh một tuần.”

Giản Trì nghĩ có lẽ do Thẩm Thư Đình nhìn cậu có vẻ đáng ghét, đơn giản kể lại chuyện lúc nãy một lượt.

“Để anh đi nói với Thư Đình, chuyện này không phải là lỗi của em.”

Sau khi nghe xong mọi chuyện, sự dịu dàng trong mắt được phủ thêm một tầng nghiêm nghị, Giản Trì còn chưa kịp ngăn cản thì Quý Hoài Tư đã bước vào cánh cửa đang được khép hờ.

“Đợi đã…”

Nhưng đã quá muộn rồi.

Thẩm Thư Đình còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Đi ra ngoài.”

“Là tớ.”

Trong khoảnh khắc Quý Hoài Tư lên tiếng, cuối cùng Thẩm Thư Đình cũng ngước mắt lên, dừng lại động tác trong tay, nét lạnh lùng trên mặt khẽ vơi đi, thả lỏng vai dựa vào ghế dựa: “Có chuyện gì sao?”

Giản Trì còn chưa kịp cởi bọc giày phải đi theo anh vào trong, vừa vào thì nghe Quý Hoài Tư nói: “Tớ thấy hình phạt này hơi nặng, cả chuyện này cũng không phải chỉ có mỗi Giản Trì sai, em ấy chỉ phòng vệ khi gặp nguy hiểm mà thôi.”

Cách một khoảng từ cửa đến bàn làm việc nhưng Giản Trì vẫn có thể cảm nhận ánh mắt sắc lạnh như dao của Thẩm Thư Đình, nhìn lướt qua cậu đang đứng im, môi mỏng nhúc nhích: “Tôi chưa từng nói sẽ không phạt ba người kia.”

“Tớ hiểu.” Quý Hoài Tư khẽ cười, không hề nhượng bộ: “Nhưng hình phạt này không hợp lý”

Giản Trì cảm nhận được bầu không khí đang dần trở nên bế tắc, không nhịn được lên tiếng: “Thật ra em cảm thấy một tuần cũng ổn…”

Chỉ cần quét dọn phòng học chứ không phải nhà vệ sinh này nọ, nhưng dù là nhà vệ sinh thì Giản Trì cũng sẽ làm mà thôi. Mấy người đó có cử chỉ hành vi khiêu khích, cậu cũng đánh trả lại vì sự ích kỉ của bản thân, vi phạm nội quy nhà trường, vậy nên cậu đã làm sai rồi, chuyện này không thể phủ nhận được.

Nhưng hai người cứ như không nghe thấy lời này vậy. Thẩm Thư Đình mím môi, chiếc kính không gọng cũng không khiến khuôn mặt của hắn trở nên dịu dàng hơn, ngược lại cặp mắt dưới lớp kính đó càng trở nên lạnh lùng, gõ tay lên bàn: “Ba ngày, không thể giảm nữa.”

“Thư Đình, cậu biết nguyên nhân của chuyện này.” Quý Hoài Tư chầm chậm lên tiếng: “Em ấy cũng là người bị hại, nếu để người khác biết kết quả của hình phạt thì cậu nghĩ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Khó khăn lắm mới xoay sở được chuyện này vậy mà bây giờ cậu lại muốn làm lớn chuyện sao?”

Thẩm Thư Đình nhìn Giản Trì, nhíu mày lại, cũng không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, nhưng nơi đáy mắt của hắn hiện rõ sự bất mãn, im lặng một lúc lâu, tích chữ như vàng phun ra bốn chữ.

“Không có lần sau.”

Cho đến khi bước ra khỏi văn phòng với Quý Hoài Tư thì Giản Trì vẫn cảm thấy không chân thật.

“Lời của hội trưởng có ý gì vậy?” Hình như cậu hiểu, nhưng lại không hiểu.

Quý Hoài Tư quay đầu, cười cười: “Ý của cậu ấy là không phạt em.”

Lúc nãy Giản Trì còn đang vì chuyện bị phạt mà rầu rĩ, giờ lại sững sờ một lúc, cảm thấy tội lỗi như thể bản thân vừa đi cửa sau. Tuy đây là chuyện tốt nhưng cậu vẫn không nhịn được nói: “Nhưng em thật sự đã làm sai, hội trưởng phạt em cũng đúng.”

“Em không cần cảm thấy nặng nề, nếu Thư Đình thật sự cho rằng em phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng nào đó thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Quý Hoài Tư đã dừng lại trước cửa phòng có viết tên anh từ khi nào, quay đầu lại hỏi: “Em muốn vào trong ngồi một lúc không? Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Giản Trì đang định nói “không cần” nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân bước vào phòng.

“Thật ra anh vẫn luôn chờ em nói.” Sau khi đóng cửa, đột nhiên Quý Hoài Tư nói một câu như vậy.

Giản Trì đang ngồi trên sofa, sau khi nghe câu này xong cậu không tự giác ngồi thẳng lưng. Một câu nói không đầu không đuôi khiến cậu như cảm giác được gì đó, không dám chắc chắn, Quý Hoài Tư lại vội nói câu tiếp theo: “Đã giải quyết xong chuyện mấy bài đăng rồi.”

Câu nói này như một câu búa bổ vào đầu Giản Trì.

Cổ họng cậu khô khan.

“…Anh biết hết rồi hả?”

Quý Hoài Tư bị câu nói này chọc cười, thu lại ý cười nơi khóe môi, anh thấp giọng nói: “Sao anh lại không biết được chứ?”

Giản Trì vô thức cầm lấy điện thoại, không biết vì sao, trời xui đất khiến khiến cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt của Quý Hoài Tư, chỉ nhìn thẳng vào nhau chứ cũng không ai nói gì, đáy lòng cậu có một cảm giác an tâm khó tả, lướt một lúc lâu vẫn không thấy mấy bài đăng khó coi đó nữa.

“Sau khi bài đăng được đăng lên khoảng ba mươi phút phút thì anh đã tra ra người đăng bài. Trong hai ngày hoàn thành việc thu thập chứng cứ và cảnh cáo người đó, người đó cũng đã xóa toàn bộ bài đăng rồi, kể cả những người thổi gió châm lửa ở phía sau, tám giờ tối hôm nay bọn họ sẽ đăng bài xin lỗi trên diễn đàn và HS.”

Những câu nói này cứ như ngôn ngữ của một thế giới khác vậy, một lúc lâu sau mà Giản Trì vẫn chưa tỉnh táo lại, điện thoại như nặng nề kéo cả cánh tay cậu xuống, lời nói của Quý Hoài Tư chỉ còn là tiếng vo ve âm ấm.

Quý Hoài Tư ngồi xuống nhìn vào đôi mắt đang cố tránh né của Giản Trì, hắng giọng nói: “Anh vẫn luôn chờ em chủ động tìm anh, nhưng đến khi mọi chuyện đã giải quyết đâu vào đó em vẫn không lên tiếng. Giản Trì, thật ra em không cần lo lắng nhiều vậy, chúng ta là bạn bè, giúp đỡ bạn bè là điều đương nhiên mà, có đúng không?”

Trái tim Giản Trì khẽ run lên, cậu cảm thấy câu nói này hơi là lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu, lí trí còn sót lại bèn hỏi: “Là ai đăng mấy bài đăng đó vậy?”

Quý Hoài Tư trầm ngâm một lúc, giọng nói do dự mang theo sự xoa dịu: “Bài đăng đầu tiên là do Vệ An đăng.”

Khi nghe thấy câu này Giản Trì cũng không quá ngạc nhiên. Thật ra cậu đã sớm đoán đến khả năng này rồi, nhất là khi liên tưởng đến cử chỉ kì lạ của Vệ An khi thấy bài đăng, sự nghi ngờ của cậu cũng chỉ thiếu một chứng cứ có lợi mà thôi.

Nhưng Giản Trì không biết vì sao Vệ An lại biết chuyện của mình và Quý Hoài Tư? Sao lại biết mọi chuyện xảy ra trong câu lạc bộ văn học? Trừ khi Vệ An không phải là người duy nhất muốn gây chuyện với cậu mà còn có một người cung cấp thông tin đứng sau.

Suy nghĩ kỉ luật cứ quấn quanh trong đầu, Giản Trì không hề nói ra, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Em biết rồi.”

Quý Hoài Tư nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Giản Trì, như thể đang tìm kiếm dấu hiệu của sự giả vờ, khi chắc chắn sự bình tĩnh này không phải là giả, anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cách xử lý chuyện này đã được quyết định rồi, anh và Thư Đình nhất trí sẽ đuổi học Vệ An.”

Khi nói bốn chữ cuối cùng giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh, không hề có ý nói đùa hay nói dối, suýt nữa thì Giản Trì đứng dậy, lặp lại một lần nữa: “Đuổi học ư?”

“Đây không phải là lần đầu tiên Vệ An làm như vậy. Lần trước cậu ta đã thoát được hình phạt, trường cũng đã cảnh cáo cậu ta, nhưng lần này cậu ta vẫn dùng thủ đoạn tương tự, chuyện này không thể tha thứ hai lần được.”

Mỗi một lời giải thích của Quý Hoài Tư đều rất có lí, bình tĩnh và thuyết phục.

Đợi đến khi Giản Trì bình tĩnh lại mới hiểu đây không phải là một quyết định đột ngột, nhưng cậu vẫn cảm thấy lồng ngực như đang bị bóp chặt lại.

“Bắt buộc phải đuổi sao?”

“Đây là kết quả do hội học sinh thống nhất đưa ra.”

Giản Trì nắm chặt lòng bàn tay: “Em biết rồi.”

“Cậu cảm thấy hình phạt này không ổn sao?” Quý Hoài Tư khẽ tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Anh biết cậu ta là bạn cùng phòng của em, hình phạt như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy có lỗi nhưng cậu ta đã năm lần bảy lượt coi thường lời cảnh cáo của nhà trường, cứ vi phạm mãi một lỗi sai, Saintston không thể tha thứ cho học sinh có đạo đức bại hoại thế này được.”

“Em hiểu quyết định của mọi người mà.”

Giản Trì không khỏi lắc đầu, trong đầu hồi tưởng đến bản thân trong giấc mơ. Cậu hãm hại Bạch Hy Vũ, chủ động thôi học, phá hủy tương lai đầy hứa hẹn, chẳng lẽ bây giờ Vệ An cũng đang đi đến bước đường như “Giản Trì” sao?

Vậy thì cậu lại đi nhầm vào con đường của ai đây?

Giản Trì bất giác đi đến trước cửa phòng y tế, nhìn chằm chằm bảng hiệu trước cửa. Đã rất lâu rồi cậu chưa từng đến nơi này, nhưng nơi đáy lòng như có một tiếng nói ngày càng lớn, ngày càng rõ ràng: Cậu cần một câu trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play