Hai ngày sau, hội học sinh công bố kết quả cuộc tuyển chọn. Giản Trì nhìn lại xem hai lần, trên tờ giấy mỏng manh đó lại chẳng hề có tên của Bạch Hy Vũ.

Một kết quả nằm trong dự liệu của cậu.

Làn nước mềm mại bao bọc lấy cơ thể, xua tan sự mệt mỏi của buổi sáng. Hôm nay Cao Nham không có ở đây, giáo viên đứng tiết đứng trên bờ đang thúc giục đám học sinh nói chuyện với nhau. Giản Trì hiếm khi muốn lười biếng, từ từ lướt qua dòng nước, cảm thụ lưng được nâng lên.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Giản Trì có thói quen rời đi sớm. Ra khỏi khu bơi lội, ở ngã rẽ cậu bắt gặp một người, đang định rời đi thì đối phương lại chặn trước mặt cậu.

Giản Trì ngẩng đầu, trong đầu trống rỗng vài giây.

Mái tóc dài còn đang ướt của Văn Xuyên được vén ra sau lưng, mặt mũi hoàn hảo gần như thể hôm cậu ta ngã vào người cậu. Đôi mắt lạnh lùng nhìn không ra bất kì cảm xúc nào khác. Giản Trì nín thở, lùi về sau một bước: “….Có chuyện gì không?”

Im lặng vài giây, đôi môi mỏng của Văn Xuyên mấp máy, đáp: “Thầy Cao nhờ tôi nói với cậu rằng kì hạn báo danh cho cuộc thi bơi kết thúc vào hai ngày sau.”

Âm thanh vang lên vên tai, Giản Trì cảm thấy nhẹ nhõm: “Tôi đã nói với thầy Cao là tôi không tham gia rồi.”

Văn Xuyên không nói thêm gì, Giản Trì ngập ngừng hỏi cậu ta: “Tôi đi trước nhé?”

Không biết vì sao, khi đối diện với Văn Xuyên, Giản Trì luôn cảm thấy chột dạ. Có lẽ là vì nhớ đến tình cảnh Văn Xuyên ngất đi trên người cậu hôm đó và cả chuyện hiểu lầm trong phòng y tế. Chỉ là Giản Trì chưa kịp nghĩ tiếp thì cậu đã nghe thấy giọng nói của Văn Xuyên: “Vì sao lại không tham gia?”

Giản Trì còn tưởng bản thân đang gặp ảo giác, sững sờ một lúc.

“….Bởi vì không có hứng thú.”

Văn Xuyên mở mắt: “Tôi còn tưởng là do cậu tránh tôi nên mới từ chối.”

Thái dương của Giản Trì giật giật, hơi hoài nghi không biết Văn Xuyên trước mắt cậu có phải bị người khác trộm long tráo phụng rồi hay không. Nhớ lại trước đó, bọn họ chỉ nói chuyện với nhau vài lần, Văn Xuyên vô cùng lạnh lùng, sự chú ý đột ngột khiến Giản Trì phải đề phòng, chỉ là “tránh né” cũng không phải là nói dối.

Cậu biểu hiện rõ đến thế sao?

“Không phải do cậu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Văn Xuyên mím môi, đáy mắt có chút màu sắc. Cậu ta không hề tránh ra mà chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Thuốc mỡ.”

Giản Trì cảm giác nói chuyện với cậu ta rất phí sức: “Cái gì cơ?”

“Không phải cậu nói có thể tìm cậu để lấy thuốc mỡ sao?”

Khi nói câu này, giọng nói và vẻ mặt của Văn Xuyên đều rất lạnh lùng thế nhưng nội dung của câu nói lại khiến Giản Trì tưởng mình làm sai chuyện gì nên bị chặn lại báo thù. Nhưng nói đến cùng thì ra chỉ vì một hộp thuốc mỡ?

Có một khoảnh khắc Giản Trì nghĩ lời của thầy Cao là do Văn Xuyên tùy tiện nói ra. Cậu đã từ chối một lần rồi, sau đó thầy Cao cũng không nhắc đến chuyện này lần nào nữa, sao lại nói với một người không thân thiết với cậu như Văn Xuyên chứ?

Vô số suy nghĩ quấn quanh nhau, Giản Trì không hề nói ra, lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong cặp, đưa cho Văn Xuyên: “Cậu lấy dùng đi, không cần trả.”

Hết cách rồi, mấy lời này thật sự do chính miệng cậu nói với Văn Xuyên, thay vì đột ngột từ chối để khơi dậy sự nghi ngờ của Văn Xuyên thì Giản Trì tình nguyện dùng một hộp thuốc mỡ để mình có thể thoát thân.

“Tôi sẽ trả lại cho cậu.” Văn Xuyên nói.

Bọn họ đã đứng ở đây một khoảng thời gian dài, thêm vài phút nữa ắt sẽ có người đi ra từ khu bơi lội, nếu họ nhìn thấy cậu và Văn Xuyên nói chuyện thì cậu sẽ không tránh được phiền phức. Giản Trì chỉ nói hai chữ “không cần” rồi mau chóng rời đi.

Nhưng cậu lại không chú ý đến ánh mắt của Văn Xuyên đang nhìn thẳng về phía mình.

Tình tiết này không khiến Giản Trì bị cuốn vào mớ bồng bông đó, có lẽ trải qua những biến số quá nhiều nên cậu cũng chẳng còn hứng mà nghĩ đến nữa. So với chuyện này, điều khiến cậu chú ý hơn đó là ngày mai chính là thứ Sáu rồi.

Trên hành lang không một bóng người, chỉ có phòng học ở cuối dãy vang lên tiếng piano du dương. Giản Trì đứng trước cửa một lúc, cánh cửa trước mắt đột ngột bị đẩy ra, Thiệu Hàng dựa mình vào cửa, lười biếng cười cười: “Không đi vào sao?”

Vậy là Giản Trì chỉ có thể đi vào trong.

Trên thực tế thì cậu cũng chẳng biết bản thân phải làm gì khi đến đây, có lẽ Thiệu Hàng chỉ muốn có một món đồ chơi có thể tùy ý phá phách, trò tiêu khiển khi hắn buồn chán. Giản Trì thầm than dưới đáy lòng, nghe lời đi đến bên cây đàn piano

Sau khi Thiệu Hàng ngồi xuống đánh giá cậu một lượt: “Đứng thẳng như vậy làm gì? Tôi có bảo cậu đến đây làm tượng điêu khắc đâu.”

Nói xong, hắn khẽ ngoắc ngoắc ngón tay. Giản Trì do dự một lúc, bước về phía trước một bước, ai biết giây tiếp theo lại bị Thiệu Hàng kéo ngồi xuống ghế. Chưa kịp phòng bị nên đụng trúng lồng ngực của đối phương, Giản Trì vội thẳng lưng, nhích sang bên cạnh một tí.

“Trước đây cậu có từng đàn piano không?” Thiệu Hàng chẳng hề quan tâm đến sự cảnh giác của cậu, hắn thuận miệng hỏi.

Giản Trì lắc đầu một cách cứng nhắc: “Không có.”

“Có muốn học hay không?” Thiệu Hàng ghé sát vào cây đàn, bên môi có một nụ cười hứng thú: “Những thứ khác quá khó, Ngôi Sao Nhỏ ngược lại dễ học, có muốn thử hay không?”

Giản Trì không ngờ lời lần trước hắn nói đùa lại là thật, không chắc chắn lắm, đáp: “Không cần đâu.”

Dường như Thiệu Hàng nghe không hiểu lời từ chối đấy, trực tiếp nắm lấy cổ tay Giản Trì, đem từng ngón tay của cậu đặt lên phím đàn. Cánh tay hắn tự nhiên vòng qua người cậu, lòng bàn tay hắn bao lấy mu bàn tay cậu, ấn xuống nốt nhạc đầu tiên.

Hai bàn tay chạm vào nhau không chút khoảng cách. Giản Trì muốn rút tay ra, nhưng dù cậu làm thế nào cũng không thể vùng khỏi sức lực của Thiệu Hàng, chỉ có thể bị hắn ép đàn từng phím một. Cậu có thể cảm giác được cơ thể Thiệu Hàng đang dựa vào mình rất gần, lồng ngực khẽ phập phồng theo hô hấp, còn có hơi nóng phả vào tai, loại khí thế bá đạo chỉ thuộc về mỗi Thiệu Hàng.

Từ trước đến giờ Giản Trì chưa từng cách người khác gần đến vậy, mỗi một tế bào trên người cậu đều tỏa ra sự bài xích, muốn tránh sang bên cạnh, đột nhiên Thiệu Hàng siết chặt tay, giọng nói trầm thấp thản nhiên: “Tập trung.”

Cậu tập trung hay không tập trung có khác biệt gì chứ? Dù sao thì người đang đánh đàn cũng đâu phải là cậu.

Sau khi kết thúc ca khúc, hình như Thiệu Hàng còn chưa định dừng lại, khẽ cười: “Thêm một bài nữa?”

Giản Trì rút bàn tay nóng hổi ra: “Không muốn.”

“Chỉ mới đàn có một bài sao có thể học được chứ?” Thiệu Hàng nói tiếp: “Lần đầu tiên tôi dạy người khác đánh đàn, chẳng nhẽ cậu không vui sao?”

“Tôi nên vui sao?”

Giản Trì không thể nhịn được nữa, nói từng câu từng chữ: “Anh có thể phân biệt giữa chỉ dạy và quấy rối không vậy?”

“Vậy sao?”

Thiệu Hàng vẫn đang cười, Giản Trì lại cảm thấy có một loại nguy hiểm khó nói nên lời bao trùm lấy cả người cậu. Xương cốt như có dòng điện tê tê chạy qua, ngồi về phía sau: “Không phải lần trước anh nói sẽ cố gắng không ra tay sao?”

“Tôi có nói vậy sao?” Thiệu Hàng nhướng mày, nụ cười có lẫn ý trêu đùa: “Đúng là tôi đã từng nói qua, tôi đã từng nói rằng sẽ cố hết sức, nhưng hiện giờ tôi đổi ý rồi.”

Giản Trì đột ngột bị kéo qua, lưng chạm vào phím đàn, tiếng piano hỗn loạn vang lên dưới người cậu. Thiệu Hàng lấy một tay đỡ eo của Giản Trì, vô tình ma sát qua lớp đồng phục, ghé sát vào người cậu, môi như chạm vào dái tai cậu: “Như này mới gọi là quấy rối.”

“Thiệu Hàng, anh bỏ ra.” Giản Trì mất điểm tựa, chỉ có thể dựa vào vai hắn, cả người cậu cứng nhắc.

“Tôi ở đây.”

Tiếng cười vang lên bên tai.

Rơi vào thế yếu khiến Giản Trì hơi xấu hổ, khó nén được sự run rẩy trong giọng nói của mình, cậu hỏi: “Tôi nhớ anh hay đi cùng với Bạch Hy Vũ? Sao bây giờ lại không đi tìm cậu ta?”

“Chẳng lẽ cậu đang tức giận sao?” Thiệu Hàng thấp giọng cười: “Ban đầu nhìn dáng vẻ bại hoại gấp gáp của cậu ta cảm thấy rất thú vị, thế nhưng cũng rất dễ chán, nhưng so ra thì…”

Ngón tay nong nóng của hắn chạm vào mặt Giản Trì, sức lực có hơi mạnh, hơi đau, kèm theo giọng nói còn trầm dịu hơn cả tiếng đàn: “Nhìn thấy dáng vẻ cậu tức giận nhưng lại chẳng dám nói gì càng thú vị hơn.”

Dễ chán là một từ quá chung chung, Giản Trì không biết Thiệu Hàng đang nghĩ gì trong lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Không phải trước đây anh luôn nói tôi không thú vị sao?”

“Đúng là không thú vị, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt.”

Nói xong, đáy mắt Thiệu Hàng mờ đi một lúc, lấy tay vén tóc Giản Trì, dụi dụi nhẹ mắt trái, dường như phát hiện ra một bí mật thú vị nào đó, thấp giọng nói: “Thì ra cậu giấu một nốt ruồi ở chỗ này.”

Động tác chầm chậm mang theo một tia mơ hồ khó tả, khiến Giản Trì cảm thấy vùng da đó nóng cả lên.

Ý muốn xâm chiếm dưới đáy mắt Thiệu Hàng quá rõ ràng, cứ như thể muốn cởi bỏ lớp áo ngoài của cậu ra, nhìn thấu từ trong ra ngoài vậy. Giản Trì vội bật dậy, chân ghế ma sát vào sàn vang lên âm thanh chói tai. Cậu xoay người rời đi, mặc kệ tiếng cười hả hê sau lưng.

“Không trêu cậu nữa.” Giọng nói Thiệu Hàng vang lên: “Qua đây, tôi dẫn cậu đến một nơi thú vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play