Giản Trì muốn thu lại những nghi ngờ trước đó về Quý Hoài Tư, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.
Cách âm của phòng bệnh đơn tốt hơn so với phòng bình thường. Vào gần sáng, ngoại trừ các bác sĩ và y tá thì sẽ không có ai khác đi ngang qua nhưng chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của Quý Hoài Tư và những gì đang làm với anh lúc này, Giản Trì không thể khống chế trái tim thôi đập mạnh, cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh nào.
Lúc này, Quý Hoài Tư tinh tế khác hẳn mọi khi, mỗi bước đều rất nhẹ nhàng và từ từ. Anh cho Giản Trì đủ thời gian để cảm nhận sự rung mạnh từ cơ thể lan đến tận đáy lòng, kéo giác quan rõ rệt mà run rẩy như thể sự rung động khi dây cung quẹt qua, âm thanh đọng lại và cuộn vào nhau.
Giản Trì dần dần không thể phân biệt được liệu sự mãnh liệt đôi khi đột ngột là do Quý Hoài Tư cố tình phá vỡ sự im lặng mơ hồ và nhẫn nhịn hay là anh chỉ vô tình, cuối cùng không thể kìm lại mà tạo ra một vài nốt cực thấp. Trong sự mơ hồ, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Quý Hoài Tư và nụ hôn nóng ẩm bên tai.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, suốt đêm không buông.
Khi tỉnh dậy, cửa sổ phản chiếu tuyết trắng mênh mông, bầu trời trở lại yên bình như trước khi có tuyết rơi.
Giản Trì nép vào trong vòng tay của Quý Hoài Tư, ấm áp đến mức không muốn thức dậy. Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu là ra khỏi vòng tay của Quý Hoài Tư vì sợ vô tình đè lên vết thương chưa lành trên cơ thể anh. Việc động đậy đó khiến Quý Hoài Tư bị tỉnh, Giản Trì cảm thấy eo của mình bị kéo chặt vào trong vòng tay anh. Giọng nói khàn khàn của Quý Hoài Tư khi vừa mới thức dậy, anh nở nụ cười: "Em vẫn còn lo lắng cho cơ thể của anh sao?"
Khi sự thật được nói ra khỏi miệng bằng một giọng điệu khác, tai của Giản Trì nóng ran, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị xua tan, một lúc lâu sau, cậu nói: "Vừa rồi em chỉ muốn dậy."
Quý Hoài Tư tự giác và có kỷ luật nhìn qua đồng hồ ở đầu giường chỉ chín giờ, anh tiếp tục nằm xuống, siết chặt bàn tay đang ôm Giản Trì: "Còn sớm như vậy sao?"
"... Vậy mà còn sớm sao?"
Giản Trì tìm được quần áo của mình từ đầu giường bên kia của Quý Hoài Tư. Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, khi làm những chuyện này đều không hề phòng bị nên bị Quý Hoài Tư "tập kích" một chút nên lại chậm thêm vài phút nữa. Giản Trì vừa khởi động lại chiếc điện thoại đã tắt cả một đêm.
Rất nhiều tin nhắn hiện lên.
Bình thường Giản Trì luôn bật điện thoại, chỉ tắt trước khi đi ngủ, tình huống tối hôm qua không có thời gian để cậu làm như vậy. Vì đến giữa chừng thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, thần kinh vốn đã căng thẳng của Giản Trì gần như ngắt kết nối, không đợi cậu phản ứng thì Quý Hoài Tư thao tác gì đó trên điện thoại, sự phấn khích lặp đi lặp lại khiến sự tập trung này bị bỏ lại phía sau.
Căn cứ vào thời gian, trên cùng là mười bảy tin nhắn của Thiệu Hàng gửi, Giản Thành Siêu hỏi có phải cậu ở lại nhà bạn không và cách tin nhắn trước đó không lâu là "Chơi vui vẻ nhé". Có vẻ như ai đó đã nguỵ tạo chứng cứ giả thay cho Giản Trì, trong lòng cậu có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được. Giản Trì mở hình đại diện của Thiệu Hàng ra, từ sau khi cậu đến chỗ Quý Hoài Tư một tiếng đồng hồ hắn đã hỏi cậu bao giờ về. Nhưng khi đó Giản Trì hoàn toàn đắm chìm vào trong tiếng đàn của Quý Hoài Tư nên không nghe thấy tiếng tin nhắn đến.
Cuộc tra hỏi vẫn tiếp tục kéo dài đến tận đêm qua, tin nhắn cuối cùng dừng lại vào lúc mười hai giờ đêm. Giản Trì không thể nhớ rõ, nhưng dường như cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiệu Hàng gửi tin nhắn thoại đến bị Quý Hoài Tư ngắt máy giữa chừng.
Qua giao diện cũng có thể thấy được nhiều tin nhắn cậu gửi đã bị thu hồi lại, đương nhiên tin nhắn này chỉ có thể do Quý Hoài Tư gửi bằng điện thoại của cậu, sau đó Thiệu Hàng cũng không có tin tức gì nữa.
Giản Trì không biết nội dung trong những tin nhắn bị thu hồi là gì, hỏi Quý Hoài Tư thì chắc chắn không được, nhưng hỏi Thiệu Hàng có vẻ như còn dễ dàng giẫm phải mìn hơn. Vậy nên Giản Trì chọn cách phớt lờ, dậy và thay quần áo xong, nếu như tiếp tục ở lại đây, gặp bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh cũng sẽ không biết giải thích ra sao.
Dù sao thì cậu và Quý Hoài Tư không phải là mối quan hệ rất "rõ ràng".
"Em muốn về sao?"
"Ừm, cha em nghĩ em đang chơi ở nhà một người bạn chơi, nếu như em về muộn hơn ông ấy sẽ cảm thấy rất kỳ lạ." Ngoại trừ lần này, Giản Trì chưa bao giờ ở lại bên ngoài mà giấu Giản Thành Siêu. Bây giờ cậu đã bắt đầu suy nghĩ về việc ngoài Thiệu Hàng và Văn Xuyên thì còn có thể dùng người bạn nào để ứng phó. Giới thiệu Quý Hoài Tư với Giản Thành Siêu cũng không phải là không thể... Nhưng cậu cảm thấy Thiệu Hàng chắc chắn sẽ ở bên cạnh vừa nghe vừa gây rắc rối.
Quý Hoài Tư cong mắt cười ôn hòa vô hại: "Vậy tối hôm qua em chơi có vui vẻ không?"
Giản Trì bế tắc một hồi, mỗi lần thấy Quý Hoài Tư nói chuyện với vẻ mặt dịu dàng không chút áp lực này lại khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh. Hình ảnh Quý Hoài Tư trong lòng cậu lại một lần nữa thay đổi, có lẽ là do cậu đã từng nói ra những lời đó, Quý Hoài Tư bây giờ bắt đầu dần dần buông bỏ lớp vỏ hoàn hảo mà lúc ban đầu đã hình thành. Để ngăn cản Quý Hoài Tư thu trở lại trong lớp vỏ, Giản Trì chỉ có thể trả lời: "... Cũng tạm được."
"Chỉ là tạm được thôi sao?" Quý Hoài Tư nói: "Vậy thì anh vẫn còn chỗ phải cố gắng."
"Quý Hoài Tư." Giản Trì nghiến răng: "Nếu anh còn nói nữa thì ngày mai em sẽ không đến thăm anh nữa đâu."
Lời đe dọa này cuối cùng cũng hiệu quả hơn những lời trước đó. Quý Hoài Tư ra hiệu cho Giản Trì lại gần một chút. Lúc này Giản Trì đã ra tới cửa lại phải quay về. Cậu vừa mới cúi đầu nghe Quý Hoài Tư định nói gì thì bất ngờ nhận một nụ hôn dịu dàng trên má, vựa chạm đã tách ra, mùi thơm sữa tắm nhè nhẹ trên cơ thể giống như hoà vào làm một.
"Ngày mai gặp lại, Giản Trì."
Quý Hoài Tư nhìn vào mắt cậu, thì thầm nói: "Sau này mỗi một ngày mai, chúng ta đều phải gặp lại."
Giản Trì ngập ngừng vài giây rồi cười nhẹ:
"Được."
Ba ngày sau, kết quả HSST được gửi qua email vào lúc tám giờ sáng. Giản Trì nhớ ra chuyện này bắt nguồn từ việc bị đánh thức bởi điện thoại của Trương Dương vào sáng sớm.
"Giản Trì, cậu đã xem điểm chưa?" Trương Dương ở đầu dây bên kia hét lên. "82,7! Cuối cùng tôi cũng không phải nộp đơn vào chuyên ngành kém nhất rồi! Giản Trì, từ tối qua đến giờ tôi đã trằn trọc không thể ngủ say, trở mình hết lần này đến lần khác, sáng sớm mới chợp mắt, đặt mười báo thức và đợi xem email. Bố tôi vừa hỏi tôi đang hú hét cái gì mà ông ấy từ trên tầng cũng nghe thấy..."
"Cậu đang hú hét cái gì vậy?"
Giọng nói khó chịu đầy tỉnh táo của Thiệu Hàng vang lên phía sau Giản Trì khiến Trương Dương đang trong cơn phấn khích đột nhiên ngừng lại, lẩm bẩm: "Giản Trì, có phải tôi phấn khích đến mức bị xuất hiện ảo giác không? Tôi thực sự đã nghe thấy giọng nói của Thiệu Hàng, làm sao anh ta có thể không biết xấu hổ mà giành lời thoại của cha tôi như vậy?"
Giản Trì cố nhịn nụ cười: "Hình như là tôi cũng nghe thấy."
Đầu bên kia điện thoại có tiếng cười giễu cợt của Thiệu Hàng, lúc này Trương Dương mới có thể nghe rõ. Có thể lượng thông tin quá nhiều chồng chất lên nhau, mãi một lúc lâu cậu ta không thể nói lên lời. Giản Trì tri kỉ giải vây: "Tôi cũng phải xem email của mình một chút..."
Âm thanh đột ngột khiến Trương Dương và Thiệu Hàng cùng trở nên căng thẳng hỏi "Sao vậy?" Giản Trì chỉ muốn bày tỏ sự kinh ngạc, sau đó mới trả lời: "99.2."
Cậu vốn nghĩ rằng nhiều nhất chỉ là 98.
Trương Dương lại bắt đầu hú hét sau một hồi tạm thời im lặng, Giản Trì nghe thấy có người mở cửa khiến cậu ta đột nhiên dừng lại. Có lẽ đó là mẹ của Trương Dương, Trương Dương nói trước sau không mạch lạc, kết quả biến thành hai người cùng nhau gào thét. Giản Trì để điện thoại ra xa một chút, có thể tạm thời Trương Dương đang không nhớ tới cuộc điện thoại này. Thiệu Hàng bị ồn ào đến mức không ngủ được. Hắn trở mình, ôm lấy Giản Trì rồi vùi vào vai của cậu, nhỏ giọng nói mớ: "Vợ thật là giỏi."
"... Anh vẫn chưa tỉnh ngủ sao?"
Buổi sáng Thiệu Hàng thích lẩm bẩm, Giản Trì luôn coi là những lời nói mớ không quan tâm nhưng sáng nay lại có chút khác thường. Giản Trì tạm thời tha thứ cho những lời nói xằng bậy trước đó, đập đập Thiệu Hàng để đánh thức hắn: "Anh cũng kiểm tra email của mình trước đi."
Thiệu Hàng ném qua điện thoại qua: "Cậu xem giúp tôi đi."
"Anh không tò mò về điểm của mình sao?"
"Không có gì đáng để tò mò."
Thiệu Hàng nói: "Dù sao cũng sẽ không tệ."
Giản Trì không biết nên nói là Thiệu Hàng tự tin hay là không tim không phổi. Sau khi tìm biểu tượng của email rồi bấm vào đó, thì quả nhiên có điểm số không hề kém: 88.6. Không những không thấp mà còn là những con số rất may mắn, Giản Trì đang định chúc mừng Thiệu Hàng thì một tin nhắn đột nhiên xuất hiện đập vào mắt khiến mí mắt nhảy lên.
Ông già: [Một tuần sau có bữa tiệc tối ở nhà họ Bạch, anh chuẩn bị một chút đi.]
Trực giác nói cho Giản Trì biết người gửi tin nhắn này chỉ có thể là Thiệu Tiên Hoa, ngoại trừ ông ta không ai có thể nói giọng điệu đáng ghét và kinh tởm như vậy.
Năm chữ "Bữa tiệc tối của nhà họ Bạch" nổi bật khiến Giản Trì trong vô thức siết chặt điện thoại, nghĩ đến những điều Quý Hoài Tư đã từng nói với mình - nhà họ Bạch có ý định nhận lại Bạch Hy Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT