Ngay lúc sắp xếp mục tiêu để không ngừng cố gắng thì thời gian như liều thuốc được cộng thêm vào, hai tháng nhưng gần như chỉ một thoáng đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ học tập mà không thể thiếu những câu chuyện tứ phương của Trương Dương để điều hòa lại, Thiệu Hàng và Thẩm Thư Đình gần như lắc lư mỗi ngày trước mặt, ngẫu nhiên còn tránh không được những cái chạm nhau. Ban đầu, Giản Trì coi đây là một việc phiền phức, nhưng khi phần lớn thời gian đều là ôn tập khô khan, trường hợp như vậy đã được cậu gộp vào hàng ngũ những điều an ủi thả lỏng bản thân.
Coi như đây là biểu diễn một trận không có quan hệ gì với mình, Giản Trì cứ nghĩ như vậy, cuối cùng cảm thấy tan biến hết muộn phiền. Tiếc là không lâu lắm hành vi lười biếng này của cậu đã bị nhận ra. Thiệu Hàng và Thẩm Thư Đình thì nghẹn lại, người thì ngoài cười trong không cười tràn ngập thuốc nổ, người thì mặt lạnh như đứng phía tầng trên. Thiệu Hàng khó có khi gặp được đối thủ ngang sức với hắn, quay đầu nhìn về phía Giản Trì: "Cậu cảm thấy anh ta nói đúng, hay là tôi nói đúng?"
Giản Trì hoàn hồn, nhìn Thiệu Hàng đang chờ đợi trả lời, rồi nhìn sang Thẩm Thư Đình đang nhìn chằm chằm cậu, đành thăm dò hỏi: "Kết thúc rồi à?" Hôm nay sao mà nhanh quá.
Kết quả lời nói vừa ra, Thiệu Hàng càng xụ mặt.
Khóe miệng Thẩm Thư Đình cũng cong thành một nụ cười châm chọc.
Giản Trì chợt nhận ra bầu không khí không đúng, quay đầu muốn đi lại bị Thiệu Hàng nắm cổ áo kéo lại vào trong ngực hắn, rồi ghé lên tai cậu nói ra từng chữ rõ ràng mà nguy hiểm như cắn răng mà ra: "Diễn trông rất hay hả?"
Không đợi Giản Trì trả lời, giọng điệu lạnh lẽo của Thẩm Trị Đình đã truyền tới: "Buông cậu ấy ra."
Ở cùng một chỗ với Thẩm Thư Đình đủ khiến Giản Trì ấm ức tới sâu sắc, nhưng trước mặt người ngoài thì hắn lại như biến thành người khác, cho dù xảy ra cái gì, mặc kệ là ai sai thì hắn đều chỉ bảo vệ Giản Trì.
Giản Trì thuận thế thoát ra khỏi dưới tay Thiệu Hàng. Dĩ nhiên, cậu cũng không ngốc tới nỗi chạy tới bên cạnh Thẩm Thư Đình, thoát khỏi một hang hổ lại chui vào hang sói à, không ở đâu an toàn cả. Trước cứ chạy về phòng đã, Giản Trì mơ hồ nghe thấy giọng nói cực thấp của Thẩm Thư Đình, giống như đang cười mà cũng giống như đang giận "Không tim không phổi".
Dưới đáy lòng, Giản Trì thể hiện rằng mình không đồng ý, nhưng đã nhanh chóng ném đoạn nhạc đệm này ra sau đầu.
Tới lúc gần thi cử, Giản Trì gặp phải Quý Hoài Tư, cũng chỉ có "Nhìn thấy" thôi. Còn là trông thấy từ đằng xa, rồi bị phát hiện nên cũng có nói vài câu.
Từ đầu tới cuối, Quý Hoài Tư đều giữ khoảng cách rất tốt, sẽ quan tâm tới tiến độ ôn tập của cậu, còn hỏi thăm phải chăng Thiệu Hàng và Thẩm Thư Đình làm ra hành động quá đáng. Giản Trì dĩ nhiên không nói hết ra, mỗi lần chỉ có thể lướt qua nhau, không dám nhìn thẳng gương mặt tươi cười hờ hững của Quý Hoài Tư.
Chỉ là có đôi khi, "cảm giác khoảng cách" này cũng sẽ bị phá tan. Giản Trì rất khó xác định giới hạn cho nó, chỉ cần Quý Hoài Tư muốn, anh có thể tiếp xúc, ôm và hôn môi tới mức không mang chút cảm giác xâm lược nào cả, vô cùng ngay thẳng dựa trên danh hiệu "Bạn bè". Ngay lúc Giản Trì do dự muốn từ chối thì Quý Hoài Tư sẽ rũ mắt xuống, giọng điệu tự trách đầy cô đơn: "Bây giờ không được à?"
Trông thấy dáng vẻ này của Quý Hoài Tư, Giản Trì sẽ không thể nói ra bất kỳ lời nặng nề nào.
Gần hai tháng này dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng có sự việc xảy ra từ quá khứ nên Giản Trì dễ dàng cảm thấy quen thuộc với cuộc sống ngẫu nhiên có nhạc đệm như này. Tập hợp học tập buồn tẻ lại ngẫu nhiên có một khoản ngắn ý nghĩa. Kỳ thi tốt nghiệp chính thức bắt đầu trước một tuần, buổi lễ tốt nghiệp tại Saintston đã cử hành đúng hạn, thầy trò toàn trường ngồi xuống dùng tiệc. Đây là lần đầu tiên Giản Trì từ top sau lên được top trên để nhìn thấy dễ dàng hơn. Quen thuộc với những buổi đọc diễn văn, quen thuộc với Thẩm Thư Đình, còn quen thuộc với những vị khách quý và quá trình như cũ nhưng Giản Trì cảm thấy có một điều kỳ lạ chính là không cảm thấy sự buồn tẻ dài đằng đẵng, hai tiếng so với hai tháng này gần như chỉ trong chớp mắt.
Sau khi tiếng vỗ tay như sấm nổ, lễ đường ồn ào dần tràn ngập tiếng chuyện trò, tươi cười. Khoảng thời gian ngắn không được thoải mái và xung đột kia lập tức bị ném bỏ, bao nhiêu gông xiềng khó chịu nơi lồng ngực cũng được buông thả. Ngoài ý muốn là Giản Trì nhận được lời chúc mừng tốt nghiệp của vài bạn học cùng lớp còn chưa từng trò chuyện qua. Còn có vài người xuyên qua lễ đường muốn lưu lại cách thức liên lạc. Giản Trì cảm thấy lòng tốt mà cậu nhận được trong một năm rưỡi ở Saintston này còn không bằng có được vào ngày hôm nay.
"Giản Trì à, chúc cậu có thể đạt được thành tích tốt trong cuộc thi nha." Từ trong đám đông, Bạch Hy Vũ bước tới, trong giọng nói tươi cười thiếu đi vài phần đơn thuần, chân thành tha thiết nhưng có thể nhìn ra chút sự thấp thỏm.
Vào thời điểm đặc thù này, Giản Trì không muốn nhắc tới những chuyện làm hỏng tâm trạng nhau, sau khi yên lặng vài giây thì hơi thả lỏng cơ mặt: "Cảm ơn, cậu cũng vậy."
Bầu không khí căng cứng lập tức dần tiêu tán bên trong nụ cười của Giản Trì, Bạch Hy Vũ như trút được gánh nặng, nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh hơi cong lên: "Tớ cũng hy vọng có được thành tích hài lòng. Nghe nói cậu định đặt nguyện vọng 1 là đại học Boros hả? Thật là giỏi, cho dù tớ cố gắng một chút nữa cũng không chen ra khỏi khỏi vị trí thấp nhất, nhưng tớ nhất định sẽ cố gắng."
Dù trước kia có bao nhiêu khó chịu, lần này Bạch Hy Vũ thật sự nói ra lời chúc mừng từ tận đáy lòng nên Giản Trì cũng khó mà làm mặt lạnh. Trò chuyện đơn giản vài phút, Bạch Hy Vũ chợt hạ thấp giọng: "Mấy tháng này, anh trai cũng không có nhắc tới cậu với tớ, tớ nghĩ có lẽ anh ấy đã buông xuống được rồi. Nếu ở trường thi cậu có thấy anh ấy thì cũng không nên bị chuyện này làm ảnh hưởng nhé."
Giản Trì gật lại. Nói thật ra, khi trong đầu cậu hiện ra ba chữ "Bạch Thư Quân" thì thật sự không nhớ nổi một khuôn mặt hoàn chỉnh. Trong khoảng thời gian mấy tháng này, cậu đã quên hết những chuyện không liên quan, muốn nói hận thì còn không bằng dùng sức lực này để làm việc khác có ý nghĩa hơn.
"Tớ cho rằng anh ấy sẽ không tham gia HSST năm nay."
"Thật ra tình trạng cơ thể đã tốt hơn nhiều, là anh cả tớ không đồng ý để anh ấy trở về lớp, đành mời mấy thầy giáo phụ đạo ở nhà. Mấy tháng này, anh trai tớ cũng đang ôn tâp thi, chỉ là địa điểm đổi thành ở nhà thôi."
Bạch Hy Vũ nói như vậy khiến Giản Trì nhớ tới lời hứa hẹn mà Bạch Âm Niên nói với cậu... Sẽ không để Bạch Thư Quân có cơ hội tổn thương cậu. Giản Trì không bộc lộ ra bất kỳ bất thường nào trước mặt Bạch Hy Vũ, chỉ nói "Thì ra là vậy" rồi dời sang chủ đề khác.
Ngày một tháng mười, HSST chính thức bắt đầu trong một tháng, phương thức thi cử khá giống kỳ thi thử lúc trước, chỉ có địa điểm đổi thành hội trường. Giản Trì cũng không cảm thấy căng thẳng, ngay lúc bài thi được phát ra, Giản Trì hoàn toàn không để ý xung quanh, hoàn toàn đắm chìm vào trong các đề mục.
Chu kỳ thi cử diễn ra trong một tháng, bởi vì số lượng các trường ngôn ngữ và nghệ thuật ít nên thường sẽ xếp toán lý hóa sau. Giản Trì kết thúc tất cả bài thi trong ba tuần, cuối cùng là bài nghị luận. Khi thầy giáo nói ra "Thu bài" thì tất cả mọi người lần lượt đóng nắp bút lại, vài phút sau thì cầm đồ đạc của mình rối rít ra khỏi phòng học. Giản Trì đi ở cuối cùng, cho tới phút cuối thì tâm tình vẫn bình thản như vậy.
Khi rời khỏi phòng học, rời khỏi tầng dạy học, lúc này cũng chính là thời gian lên lớp, mơ hồ nghe thấy tiếng giảng bài bên cửa sổ. Ngoại trừ lớp mười hai kết thúc kỳ thi thì toàn bộ Saintston đều rơi vào yên tĩnh. Buổi sáng mùa thu, ánh nắng vẩy đầy trên mặt cỏ và hai hàng cây nhãn, lá cây thưa thớt đôi lúc lại bị gió nhẹ thổi bay. Giản Trì dừng bước chân, một luồng cảm giác hoảng hốt chợt dâng lên giống như một người bị chìm dưới nước đã lâu chưa được tiếp xúc với không khí, tim đập cũng nhanh hơn, nương theo đó mà trào lên cảm giác thoải mái và nhẹ nhõm, còn có chút buồn lo vô cớ ngoài ý muốn.
Cậu đã thật sự tốt nghiệp.
Trở lại phòng ngủ, lần đầu tiên Giản Trì cảm thấy căn phòng này lại lớn như vậy, lúc muốn thu dọn đồ đạc lại không biết xuống tay từ chỗ nào, nên sắp xếp lại tư liệu trong khoảng thời gian ôn tập này hay là thu dọn đồ đạc hàng ngày trong phòng tắm. Quyết định không được, Giản Trì đành nằm xuống giường, lật người lại, lần đầu tiên không biết phải làm gì, hoặc là nói trong đầu có quá nhiều kế hoạch sơ lược cũng như chi tiết nên không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu khởi động điện thoại lên, lập tức phát ra một loạt các tin nhắn. Giản Trì nhìn hoa cả mắt, chưa có cái nào được trả lời, nhưng sự chú ý lại bị một điểm đỏ bên góc bên phải hấp dẫn, một phần bưu kiện của trường đã lẳng lặng nằm ở trong hộp thư học sinh sắp được loại bỏ.
Giản Trì không có nhấn mở, nhưng cậu biết nội dung bên trong đó.
Tiêu đề bên trong sẽ viết 'Buổi vũ hội tốt nghiệp'.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT