Lấy lại ý thức, rõ ràng nhất là cảm giác đau nhói ở thái dương, khoảnh khắc trước khi mở mắt, Giản Trì còn tưởng rằng cậu đang bị ai đó dùng kim châm từng mũi lên trán.
Ánh mắt hoảng hốt nhìn lên trần nhà không phải của phòng ngủ, Giản Trì ngẩn người ra hồi lâu, cố thử nhớ lại vì sao cậu lại ở đây và những chi tiết đã xảy ra tối hôm qua, đột nhiên cậu bị tiếng động bên cạnh gây chú ý.
Giản Trì ngoảnh đầu sang. Khuôn mặt được phóng đại vô số lần của Thiệu Hàng hiện ra, đường nét rõ ràng, đôi mắt ngủ say còn đang nhắm nghiền, hai cánh tay một bên thì đặt dưới cổ của Giản Trì, tay còn lại đang ôm chặt eo của cậu. Giản Trì có cảm giác thời gian như ngừng lại hai giây, hai giây sau, vô vàn các tình tiết xen lẫn ký ức ùa về tràn vào đầu óc đang nhức nhối của cậu.
Ly rượu đó, nước mà Hạ Đàm đưa cho, phòng ngủ trên tầng bốn của biệt thự, đột nhiên cánh cửa bị đạp tung ra... Còn có cả Thiệu Hàng đã đến cứu cậu.
Sau đó, cậu và Thiệu Hàng...
Âm thanh khàn khàn xen lẫn hơi thở phả vào tai, Giản Trì như vừa bị bỏng, bằng đôi tay gượng gạo cậu đẩy cánh tay của Thiệu Hàng đang đặt trên eo mình ra. Khó khăn lắm mới đẩy ra được, Thiệu Hàng lại đặt tay vào chỗ cũ. Giản Trì nghi ngờ hắn đang giả vờ ngủ, hít một hơi thật sâu.
"Thiệu Hàng, tỉnh lại đi."
Việc Thiệu Hàng không chút phản ứng nào khiến cho Giản Trì nghi ngờ phỏng đoán này,vì vậy cậu gạt tay Thiệu Hàng ra thêm lần nữa. Đột nhiên, cảm giác lạ thường vùng dưới eo khiến Giản Trì sững người, ký ức rời rạc hiện lên, dần dần nối tiếp hoàn chỉnh. Giản Trì ấn tay lên trán, hận không thể nào xóa sạch mọi ký ức đêm qua.
Hiện thực luôn trái với mong đợi mà, khung cảnh mờ ảo đêm qua nay lại hiện lên một cách rõ nét đến đáng sợ, thậm chí ngay cả những chi tiết nhỏ lúc đó không được chú ý tới thì nay cũng hiện lên rõ mồn một. Giản Trì vẫn chưa kịp chấp nhập sự thực này hoàn toàn, đột nhiên lại bị Thiệu Hàng kéo vào trong lòng, không rõ là nằm mơ hay đang giả vờ ngủ mà vô thức lại cọ cọ vào hõm vai Giản Trì, miệng nói một cách mơ hồ: "Vợ à, đừng quậy nữa..."
"...".
||||| Truyện đề cử:
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Khi Giản Trì tát một cái vào khuôn mặt còn đang say ngủ kia của Thiệu Hàng, lúc đó lông mày của Thiệu Hàng mới cau lại. So với cái tát, Giản Trì càng muốn đấm cho một quyền hơn, chỉ tiếc là hai tay cậu lúc này lại không có lực, đừng nói đến nắm đấm, ngay cả cái tát khi nãy cũng nhẹ đến mức không phát ra tiếng.
"Đã tỉnh hẳn chưa?"
Thiệu Hàng mở to mắt, sau một hồi mông lung nhìn vào khuôn mặt của Giản Trì, ngập ngừng một lát, dường như đang xác nhận lại những gì đang diễn ra trước mắt. Đúng vào lúc Giản Trì bị nhìn đến mức hai tai đỏ ửng, Thiệu Hàng tiến tới hôn lên môi, giọng nói còn vương chút khàn khàn khi vừa tỉnh giấc: "Chào buổi sáng, trong người vẫn còn khó chịu sao?"
Hắn không nói thì không sao, vừa mở miệng nói, cảm giác bất thường vùng dưới eo khó khăn lắm Giản Trì mới quên đi được thì nay lại hiện lên rõ mồn một. Cậu hận một nỗi không thể khiến Thiệu Hàng lập tức im miệng: "Anh buông tay ra."
Thiệu Hàng không những không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn: "Hôm nay là thứ bảy, chúng ta có thể ngủ thêm một chút."
"Tôi đã tỉnh rồi, muốn ngủ thì anh tự ngủ đi."
Giản Trì cố gắng tránh mọi tình huống có thể chạm mắt với Thiệu Hàng, nhưng lúc đứng dậy mới phát hiện quần áo lại rơi ở phía gần Thiệu Hàng, cậu cố nén nỗi xấu hổ đến nghẹt thở nói: "Đưa quần áo cho tôi."
Thiệu Hàng cúi xuống nhặt một chiếc áo sơ mi, tấm chăn từ từ trượt xuống đến eo khi hắn ngồi dậy, nửa thân trên trần trụi lộ ra ngay trước mắt Giản Trì, khó mà bỏ qua được những vết cắn còn lưu lại trên vai hắn. Trải qua một đêm cuồng nhiệt như vậy ít nhiều đã để lại vết tích. Giản Trì không dám tin rằng cậu lại có thể làm ra những chuyện này, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, chẳng qua là vì cậu bị đau đến mức cắn lên người của Thiệu Hàng thôi.
Không thể tiếp tục nghĩ nữa.
"Tôi đưa cậu về."
Trong lúc Giản Trì mặc quần áo Thiệu Hàng cứ áp sát lại gần làm cho cậu cài nhầm tới ba chiếc khuy áo, đành phải tháo ra cài lại. Hơi thở của Thiệu Hàng phả lên sau gáy khiến cho Giản Trì không thể nào tập trung được, cậu khẽ nghiêng người để tránh Thiệu Hàng lại gần: "Tôi... Tôi có thể tự về được."
Thiệu Hàng ngừng một lát bèn nói: "Cậu không muốn nhìn tôi sao?"
Đây không phải sự thực sao? Giản Trì cuối cùng cũng cài xong khuy áo: "Tôi thấy bản thân cần bình tĩnh suy nghĩ lại một chút."
"Cậu biết câu nói này có hàm ý gì không?" Thiệu Hàng bỗng hạ thấp giọng xuống.
"Là gì vậy?"
"Cậu ngủ với tôi xong, không muốn chịu trách nhiệm."
Giản Trì: "..."
Hít một hơi thật sâu, Giản Trì cố gắng kiểm soát giọng nói, để cho giọng mình bình tĩnh giống lúc bình thường nhất: "Thiệu Hàng, đây chỉ là sự cố, tôi hoàn toàn không nghĩ đến tối qua lại xảy ra chuyện như thế, tôi cũng rất biết ơn anh đã cứu tôi... Tại sao anh lại biết việc tôi ở đây vậy?"
"Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng cậu gặp nguy hiểm." Giọng nói trầm ấm của Thiệu Hàng vang lên sau lưng: "Tôi đã dừng buổi tiệc, lên đây tìm cậu, đánh tên khốn Hạ Đàm một trận, anh ta sợ đến nỗi quỳ xuống xin tha rồi bỏ chạy."
"Tin nhắn" hai từ này khiến Giản Trì ý thức được người gửi tin nhắn chắc chắn không phải Dư Thần, nói không chừng đã có dự tính trước hoặc do bất đắc dĩ. Những câu nói đó có phải thật hay không còn phải chờ xác thực, có điều Giản Trì biết đêm qua chắc chắn xảy ra xô xát, kết quả có thể dễ dàng thấy được, Thiệu Hàng đã thắng. Nghĩ đến đây, đầu của Giản Trì lại đau, nếu không xảy ra những chuyện phiền phức kia, nhất định cậu sẽ cảm ơn Thiệu Hàng chu đáo.
Nhưng mà, mọi chuyện đều có "nhưng mà".
"Tối qua là..." Giản Trì sắp xếp câu nói, trong đầu một mớ hỗn độn, không hiểu sao ngược lại là cậu đi an ủi Thiệu Hàng: "Tối hôm qua là tình huống đặc biệt, tôi không muốn tính toán ai đúng ai sai, dù sao thời gian cũng không thể quay lại, chúng ta hãy xem như chưa xảy ra chuyện gì, được không?"
"Thời gian không thể quay lại, nhưng có thể xóa đi sao?"
Giọng nói u ám của Thiệu Hàng vang lên từ phía sau, Giản Trì còn chưa kịp trả lời, bờ vai bỗng đau nhói, nghe thấy Thiệu Hàng cất giọng nặng nề, xen lẫn vẻ ấm ức không thể kìm nén: "Rõ ràng là cậu chủ động giữ tôi lại, giờ chơi chán rồi lại muốn đá tôi sao?"
Giản Trì đương nhiên vẫn chưa quên. Mặc dù hành động tối hôm qua hoàn toàn không kiểm soát được, nhưng từ đầu đến cuối ý thức vẫn có đôi chút tỉnh táo.
Trong tình huống đó, cậu đã mất khả năng suy xét bình thường, dựa vào bản năng đáp lại Thiệu Hàng là việc duy nhất cậu có thể làm. Nhưng lúc đó, rõ ràng Thiệu Hàng còn có lựa chọn khác, ví như đưa cậu đến bệnh viện gần nhất, hoặc là gọi xe cấp cứu. Cách làm giảm tác dụng của thuốc không chỉ có mỗi cách này, nhưng Thiệu Hàng lại ích kỷ lựa chọn vì bản thân.
Giản Trì biết được điều này, nên mới càng thêm phiền lòng, thế nhưng việc giải cứu của Thiệu Hàng và sự chủ động sau đó của hắn là sự thật không thể chối cãi. Nếu cứ nhất định phải tranh luận ai đúng ai sai, cuối cùng sẽ được gì chứ? Chuyện nên xảy ra và cả chuyện không nên xảy ra thì đều đã xảy ra rồi, Giản Trì chỉ muốn giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất có thể.
Thế nhưng Giản Trì còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình, Thiệu Hàng giống như người bị lợi dụng sau khi bị bỏ thuốc, nghiến răng nghiến lợi cười nhạo bản thân: "Cậu thất vọng vì người đến tối hôm qua là tôi sao? Cậu hi vọng là ai đến?"
Trong hoàn cảnh đó, bất kể là ai đến cũng giúp Giản Trì được giải cứu, nhưng sự ứng cứu lúc trước và sự cố sau đó là hai chuyện khác nhau: "Thiệu Hàng, tôi thấy anh nên bình tĩnh lại đã..."
Vừa mới quay mặt lại, Giản Trì đã phải đón nhận nụ hôn không hề báo trước của Thiệu Hàng. Với đôi chút tức giận, hắn bắt đầu đè cậu lên giường. Trời đất quay cuồng, Giản Trì nhớ lại kí ức đêm qua, ngay cả khi bị đè chặt xuống, cậu vẫn gắng gượng bật dậy.
"Thiệu... Ưm..."
Công bằng mà nói, trải nghiệm tối hôm qua không hề tệ. Giản Trì cảm nhận được sự kiềm chế của Thiệu Hàng, ban đầu dường như là chiều theo cảm xúc của hắn, mãi tới sau này thì không còn ý thức được chuyện gì nữa. Sau khi kết thúc, Thiệu Hàng dường như còn tắm rửa giúp cậu, thay ga trải giường, không rõ dày vò trong bao lâu, ấn tượng của Giản Trì cũng trở nên mơ hồ. Tuy nhiên cũng có thể do sự tinh tế của Thiệu Hàng, mà sau khi tỉnh lại ngoài việc hơi mỏi mệt và một cảm giác khác lạ thì cơ thể hoàn toàn không chút khó chịu.
"Cậu có cảm giác rồi."
Nụ hôn của Thiệu Hàng khiến cho cơ thể có chút phản ứng, giọng nói trầm ấm phả bên tai như cố tình gợi nhớ. Giản Trì trả lời: "Rất xin lỗi, tôi không bị rối loạn chức năng nên cơ thể có chút phản ứng cũng là bình thường."
Không còn nghi ngờ gì việc Thiệu Hàng đã bị Giản Trì chọc giận, tức giận đến mức gằn giọng: "Cậu..."
Tiếng gõ cửa đều đều phá vỡ bầu không khí mờ ám trong phòng, Giản Trì cuối cùng cũng thở phào, ngồi ở chỗ cách xa Thiệu Hàng hỏi: "Ngoài đó là ai vậy?"
"Mặc kệ đó là ai."
Thiệu Hàng tức tối trả lời khi bị Giản Trì đáp lại với thái độ "không chịu trách nhiệm" trên mặt, tiếng gõ cửa không dứt lại càng giống như thêm dầu vào lửa. Thiệu Hàng chẹp một tiếng, hắn với lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên mình, vẻ mặt u ám bước về phía cửa. Giản Trì nhân cơ hội này chỉnh lại quần áo, còn chưa kịp xuống giường, đã nghe tiếng bên ngoài vọng vào.
"Giản Trì, em có trong đó không?"
Giọng nói quen thuộc giữ chân Giản Trì tại chỗ, tim cậu đập thình thịch liên hồi. Ba giây sau, cậu đờ đẫn nhìn người từ ngoài cửa bước vào. Bước chân của Quý Hoài Tư chậm dần, sau đó dừng lại cách giường mấy bước chân.
Tiếp sau đó là giọng nói lạnh lùng của Thiệu Hàng: "Ai cho anh vào đây?"
Tình huống ngay lúc này còn tồi tệ hơn tối hôm qua một vạn lần.