Sau lưng đặt trên bàn làm việc lạnh lẽo, trên người Thẩm Thư Đình không ngừng truyền đến một luồng nhiệt độ nóng bỏng. Giản Trì bị nướng lên giống như đang bị giày vò trong băng và lửa. Cậu cố gắng tránh né nụ hôn này, nhưng đầu lưỡi khuấy động lại giống như đáp lại Thẩm Thư Đình.
"Ưm..."
Bàn tay trên eo sau khi dừng lại một lúc, lại tiếp tục thăm dò lên trên. Giản Trì có thể miêu tả rõ ràng đường nét năm ngón tay của Thẩm Thư Đình, vết chai mỏng trên đầu ngón tay lướt qua làn da để lại một chút run rẩy, theo hướng không thể khống chế được mà tiến lên trên. Bộ não hỗn loạn chỉ cho phép Giản Trì Trì phản ứng theo bản năng, nhận ra được khí tức vô hình này, cậu cắn chặt môi dưới: "Thẩm... Thẩm Thư Đình, anh bình tĩnh một chút, đây là công ty, nếu anh không buông ra, tôi sẽ..."
Thì muốn làm gì đây? Hét lên kêu cứu sao? Giản Trì thậm chí không thể tiếp được lời nói của mình.
Thẩm Thư Đình không dừng lại, cắn vành tai cậu: "Quý Hoài Tư đã từng chạm vào cậu như vậy chưa?"
Giản Trì vốn đã cố ý tránh nghĩ đến Quý Hoài Tư, vì để không mang đến cảm giác càng áy náy và tội lỗi sâu sắc hơn nhưng lời nói của Thẩm Thư Đình lại ép buộc cậu nhớ lại chuyện đã làm với Quý Hoài Tư. Trong nháy mắt thất thần này dường như đã khiến trong lòng Thẩm Thư Đình định tội cậu, tăng thêm lực đạo, Giản Trì theo bản năng muốn giãy thoát, lại bị Thẩm Thư Đình kéo giữ cánh tay.
"Các cậu đã làm gì?"
Đối diện với đôi mắt tối tăm không rõ của Thẩm Thư Đình, trực giác nói cho Giản Trì biết nếu nói sai nhất định sẽ không có kết cục tốt gì, vội vàng nhìn sáng hướng khác "... Không có, anh nhanh xuống đi."
"Lừa đảo."
Thẩm Thư Đình cắn vào cổ Giản Trì để trút giận. Hàm răng không chút lưu tình cắn vào, đau đến mức khiến Giản Trì vội vàng kêu lên một tiếng. Cậu chắc chắn rằng nó đã để lại một dấu vết trên đó, nếu sâu hơn một chút nói không chừng còn có thể kéo ra một miếng thịt. Nước mắt không kiểm soát được làm ướt đuôi mắt, bị Giản Trì cố gắng nhịn xuống: "Tôi không lừa gạt anh, thật đấy."
Trên thực tế Giản Trì không có nói dối. Hành vi ngày đó không tính là hoàn toàn quá giới hạn, cậu chỉ giúp Quý Hoài Tư một lần, vốn tưởng rằng sắp xong rồi, lại bị Quý Hoài Tư dỗ dành làm lần thứ hai, nhưng không làm tới bước cuối cùng, Giản Trì cảm thấy như vậy có chút nhanh quá.
"Tôi thấy cậu ấy hôn cậu trong văn phòng." Ánh mắt Thẩm Thư Đình tối tăm: "Trên thuyền nhiều ngày như vậy, làm sao cậu ấy có thể không làm gì cả?"
"Anh nhìn thấy..."
Đại não suy sụp trong chốc lát, Giản Trì vẫn nhớ tới trước khi ra biển, lần cậu đến văn phòng của Quý Hoài Tư, lúc rời đi phát hiện cửa chỉ đóng lại một nửa. Lúc đó Giản Trì còn vì thế mà thấp thỏm một hồi, vài lần phỏng đoán người có thể xuất hiện vào thời điểm đó, ngoại trừ thành viên của hội học sinh, thì chính là Thẩm Thư Đình. Nhưng làm sao có thể là Thẩm Thư Đình?
Vào thời điểm đó, cậu còn kiên định nghĩ rằng Thẩm Thư Đình ghét cậu.
... Nhưng bây giờ, "ghét bỏ" này và ghét bỏ mà cậu hiểu, thật là không thể tránh khỏi.
"Anh nhìn thấy hết cả rồi?"
"Cậu cho rằng chỉ có tôi nhìn thấy thôi sao?"
Tim Giản Trì đập lỡ một nhịp, nghe thấy Thẩm Thư Đình dùng giọng điệu đầy trào phúng phun ra câu tiếp theo.
"Từ góc độ đó, Quý Hoài Tư cũng có thể dễ dàng phát hiện ra tôi."
... Cái gì?
Giản Trì ý thức được thâm ý trong lời nói của Thẩm Thư Đình, bất chấp tư thế bất lợi, lên tiếng phản bác: "Anh nói bậy, Quý Hoài Tư không thể nào phát hiện ra anh. Nếu thật sự là như vậy, anh ấy sẽ không..."
"Sẽ không hôn cậu trước mặt tôi sao?" Thẩm Thư Đình rũ cổ xuống, hơi thở rơi lên vành tai nóng bỏng của Giản Trì: "Làm sao cậu biết có phải cậu ấy sẽ càng thêm hưng phấn hay không?"
Giản Trì cắn răng sau: "Anh... Ưm. "
Bàn tay dưới quần áo lại chuyển động, Thẩm Thư Đình không biết cố ý hay là vô tình nhéo nhéo vào da thịt Giản Trì, thấp giọng chứa đầy ám chỉ như có như không: "Đừng nghĩ quá tốt về Quý Hoài Tư. Cậu cho rằng lúc đầu cậu ấy làm sao có thể mỗi lần đều trùng hợp mà xuất hiện trước mặt cậu như vậy? Giúp cậu, hoặc cứu cậu."
Trước mắt Giản Trì dường như có vô số đường nét lộn xộn, đập tan sự thật mà cậu luôn tin tưởng, kết hợp lại thành một câu trả lời xa lạ, đáng sợ. Giản Trì muốn phản bác, nhưng giọng nói lại không kiên định mạnh mẽ như câu trước, hơi run rẩy: "Tôi sẽ không tin anh."
"Cậu không cần phải tin tôi." Thẩm Thư Đình nói: "Cậu sẽ tự mình phát hiện ra."
Nói xong không cho Giản Trì cơ hội phản kháng, hắn cúi đầu hôn sâu hơn lần đầu. Trên thực tế, bây giờ Giản Trì căn bản không có sức lực phản kháng. Trong đầu cậu đều là những lời Thẩm Thư Đình vừa nói ra, còn có mỗi lần gặp gỡ Quý Hoài Tư, giúp đỡ, trên mặt Quý Hoài Tư đều là sự ôn nhu lương thiện vô hại mỉm cười. Suy nghĩ khiến cậu phân tâm, cho đến khi giữa hai chân cộm lên một cảm giác rõ ràng, Giản Trì theo ánh mắt nhìn xuống, trong đầu giống như có thứ gì đó nổ tung, một trận đen xì, sau đó giống như bị điện giật tê dại.
"Thẩm Thư Đình, nếu anh dám tiếp tục, tôi sẽ nói cho Quý Hoài Tư biết chuyện hôm nay."
"Cậu sẽ không." Thẩm Thư Đình nói.
Giản Trì cảm thấy bất lực, nhỏ giọng nói: "Kể cả khi tôi không nói, anh cũng không thể ép buộc tôi, anh không nói rằng như vậy rất kinh tởm sao?"
"Sẽ không ở đây đâu." Thẩm Thư Đình hôn ở nơi vừa cắn, không biết là trấn an hay là ý tứ khác: "Cậu không cần làm bất cứ chuyện gì, tôi sẽ không ép buộc."
Ngay khi Giản Trì gần như muốn thở phào nhẹ nhõm, cậu nghe thấy nửa câu sau tràn đầy dục vọng khàn khàn của Thẩm Thư Đình: "Nhưng cậu phải dùng nơi này giúp tôi một chút."
Hắn chạm vào chân của Giản Trì.
Sau khi đi xuống từ trên bàn, chân Giản Trì đều mềm nhũn rồi, nháy mắt chạm vào mặt đất, đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, bị Thẩm Thư Đình kéo vào trong ngực. Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị bất thường, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Giản Trì cảm giác mùi vị này hết sức nồng đậm. Mặc dù bị Thẩm Thư Đình lau sạch sẽ, cậu vẫn cảm giác được khắp nơi đều biểu hiện ra chuyện vừa xảy ra.
Lúc xong việc, mặt Thẩm Thư Đình cũng không đỏ một chút nào. Giản Trì bên cạnh đã nhìn không nổi, càng không muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Thư Đình nữa, cũng không nói gì liền vội vàng rời đi. Khi đi đường, quần vải thô ráp cọ xát vào chân, bình thường không có cảm giác, nhưng lúc này mỗi bước có thể cảm thấy nhói nhói rõ ràng, xấu hổ giống như hóa thành một cây kim sắc nhọn, từng chút từng chút một đâm vào da.
Sau khi Giản Trì trở về tự nhốt mình vào phòng tắm, cởi quần áo, chân đỏ bừng một mảng giống như dự liệu. Càng lau càng đỏ, ngay sau đó là đau đớn, Giản Trì cắn răng, đóng vòi hoa sen, bây giờ dù có làm thế nào cũng vô ích, ngay cả an ủi về mặt tâm lý cũng ít đến đáng thương. Thẩm Thư Đình ý thức rõ ràng, cậu cũng rõ ràng, nhắm mắt lại tất cả đều là rất nhiều hình ảnh không thể chịu nổi kia tràn vào trong đầu, bên tai vờn quanh tiếng Thẩm Thư Đình ẩn nhẫn trầm thấp thở dốc, xúc cảm và nhiệt độ áp sát, còn có... Giản Trì trì mở mắt ra, bịt mặt bằng chiếc khăn tắm ướt sũng.
Trước khi vào Saintston, cậu không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ phát triển một mối quan hệ khác với bạn bè đồng giới, nhưng sau khi ở bên Quý Hoài Tư, cậu đã không bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện người thứ hai làm ra loại chuyện này.
Giản Trì không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này, Thiệu Hàng có thể dùng hứng thú, cảm giác mới mẻ để giải thích. Văn Xuyên có lẽ chỉ là nhầm lẫn sự quý trọng đối với người bạn đầu tiên thành cái khác, nhưng Thẩm Thư Đình là vì sao? Khi nào mà cậu biến thành được yêu quý như vậy? Tại sao chính mình lại không biết điều đó?
Loại cảm giác chỉ có thể tiếp nhận thụ động này cực kỳ khó chịu, Giản Trì đã quen không nổi lên tranh chấp, quen làm người trong suốt nhất trong đám người, khi vừa rồi gặp Thẩm Thư Đình, suy nghĩ đầu tiên của cậu cũng là cực lực ngăn chặn hậu quả. Cậu đánh không lại Thẩm Thư Đình, tất cả động tĩnh ở đây rất có thể bị Bạch Âm Niên cách đó không xa phát hiện. Nếu như cậu lựa chọn liều lĩnh phản kháng, Thẩm Thư Đình thật sự có thể thu tay lại như vậy, không làm ra chuyện như hôm nay sao?
Ít nhất câu trả lời trên khuôn mặt của Thẩm Thư Đình là "không thể".
Trong lúc dao động không chắc chắn, Giản Trì không có thời gian để lựa chọn câu trả lời, cho đến khi tất cả mọi thứ xảy ra, bất lực, ảo não, cảm xúc tội lỗi đã nhấn chìm cậu. Đây là sự phản bội đối với Quý Hoài Tư, Giản Trì hiểu được điều này, vừa nghĩ đến Quý Hoài Tư còn đang lo lắng tìm kiếm tung tích của cậu, cậu lại cùng người bạn thân nhất của anh làm loại chuyện này, Giản Trì lập tức cảm thấy tràn đầy áy náy khó nhịn.
Tội lỗi vì đã che giấu, phản bội lại Quý Hoài Tư. Tội lỗi... Cậu không có ghét loại chuyện này như cậu tưởng tượng.
Giản Trì vốn tưởng rằng cậu sẽ kháng cự hành động của Thẩm Thư Đình, trên thực tế cậu đúng là kháng cự, nhưng không tính là nghiêm trọng, ít nhất hoàn toàn không bài xích như cậu nghĩ, ví dụ như hận không thể đá Thẩm Thư Đình đến mức không có nhân đạo. Phản ứng của cơ thể quá trung thực, quá khó để kìm nén, đặc biệt là sự tương phản trên cơ thể Thẩm Thư Đình khiến Giản Trì phần lớn thời gian ở trong trạng thái trống rỗng, khi làm ngoại trừ đau đớn và khó chịu, xấu hổ và kháng cự, tỷ lệ chán ghét bên trong rất nhỏ. Giản Trì không có cách nào để phủ nhận rằng trong vài giây, hoặc trong vài phút, cậu thực sự cảm thấy khoái cảm không thể ngăn chặn.
Loại cảm giác này khiến cậu càng thêm áy náy. Giản Trì biết như vậy không đúng, nhưng cậu nhịn không được nhớ tới những lời Thẩm Thư Đình nói về Quý Hoài Tư, không giống như là lời nói dối trả thù, cũng không giống như bịa đặt tại chỗ, chẳng lẽ Quý Hoài Tư ngay từ đầu đã chú ý ghi lại nhất cử nhất động của cậu, chút ngẫu nhiên và ôn nhu kia, tất cả đều chỉ là giả dối cho cậu xem sao?
Niềm tin giống như một tờ giấy mỏng, chỉ cần chọc ra lỗ đầu tiên, sau đó không thể chịu đựng được gió và mưa, không thể phục hồi lại nguyên dạng. Giản Trì nhớ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như cậu bị Thiệu Hàng đưa vào phòng, Quý Hoài Tư có thể tìm tới trước tiên, ví dụ như chuyện cậu và Văn Xuyên ra khỏi trường vì sao lại bị Quý Hoài Tư phát hiện, ngày đó trên đường rõ ràng không có bất kỳ người nào... Khi tình cờ trở thành cố ý, thậm chí là theo dõi tìm kiếm, cảm giác này giống như một cái gai đâm vào ngực, không thể rút ra.
Nhưng nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Giản Trì chỉ có thể đè nén sự dao động tràn ngập nguy cơ trong lòng, quyết định chờ sau khi đi ra ngoài, nói chuyện một chút với Quý Hoài Tư. Nếu Quý Hoài Tư phủ nhận những chuyện này, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng câu nói nào sau này của Thẩm Thư Đình nữa. Còn những gì vừa xảy ra... Giản Trì không biết làm thế nào để nói với Quý Hoài Tư, bây giờ có thể làm dường như chỉ có trốn thoát, hoặc là cẩn thận, nghiêm túc xem xét mối quan hệ này, mà không có sự can thiệp của Quý Hoài Tư.
Giản Trì ngồi trên ghế sô pha nhìn đồng hồ chờ đợi, sau một vài tuần nghỉ ngơi, vết thương ở chân trái đã tốt hơn nhiều, đôi khi không cần nạng cũng có thể đi bộ một vài bước. Nhớ tới lần trước chật vật bị Bạch Âm Niên cướp đi "đồ của nhà họ Bạch", lần này Giản Trì không mang theo nạng, cậu tính toán bữa tiệc của Bạch Âm Niên đại khái sẽ kết thúc vào mấy giờ, đợi lát nữa phải mở miệng như thế nào để cho Bạch Âm Niên đồng ý cho cậu không đi gặp Thẩm Thư Đình nữa... Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giản Trì cưỡng chế chống lại cơn buồn ngủ, kim đồng hồ gần như đến mười hai giờ, tiếng mở cửa mới phá vỡ bóng tối yên tĩnh.
"Ngài Bạch."
Trong trường hợp chính thức, Giản Trì vẫn sẽ gọi như vậy, Bạch Âm Niên cũng chưa từng sửa đổi. Sau một tiếng không nhận được phản hồi, chỉ có đèn ở cửa ra vào mờ nhạt sáng lên. Giản Trì chậm rãi đi tới, lý do bên miệng còn chưa kịp ra khỏi miệng, một mùi hăng hết cả mũi chui vào khoang mũi trước, không nhịn được nhíu mày một chút.
"Có chuyện gì?" Dưới ánh đèn ấm áp từ trần nhà, gương mặt lạnh lùng của Bạch Âm Niên có vẻ nhu hòa một chút, nhìn kỹ, làn da trước mắt hiện lên màu đỏ mỏng manh không rõ ràng.
... Uống rượu rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT