11h sáng hôm sau, Thái Kiệt tới một biệt thự nghỉ dưỡng lớn ven hồ Tùng Hương ở Đông Hưng, vừa bước vào đã bị Trần Kiệt và một vệ sĩ khác là Tiểu Tiền đè nghiến ra bịt miệng kéo xuống tầng hầm.
Tối qua ông ta nhận được cuộc gọi của Thi Văn Đông nói rằng Soái Ninh đã sinh nghi, van nài hẹn gặp để bàn nhau cách đối phó. Lúc này, nhìn thấy Soái Ninh, ông ta biết đã trúng mưu, chất vấn Thi Văn Đông đang nép trong góc tường: “Lão Thi, ông làm cái quái gì đấy, sao lừa tôi tới đây!”
Thi Văn Đông nơm nớp cả đêm, tất nhiên đã oải. Soái Ninh biết anh ta có ba chỉ số cao nên để phòng ngừa anh ta đột tử, cô sai người mua thuốc hạ huyết áp và thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, cũng cho phép anh ta ngồi nghỉ, không có lệnh cô thì không được mở miệng.
Thi Văn Đông nhìn Thái Kiệt, vừa uất vừa sợ, quay người sang bên, đưa lưng lại với ông ta.
Trần Kiệt và Tiểu Tiền đẩy Thái Kiệt vào giữa phòng. Đêm qua Thôi Minh Trí cũng chịu dày vò, hai tròng mắt vằn tia máu, nhìn thấy Thái Kiệt là không dằn được xông lên giằng co.
“Các người đưa Vy Vy đi đâu rồi? Giao người ra đây mau!”
Thái Kiệt ngoài 40, không chỉ có ngoại hình xuất sắc trong số đàn ông cùng độ tuổi mà thể trạng cũng rất tráng kiện. Con gà rù thiếu vận động như Thôi Minh Trí so ra kém xa người ta, vừa thức đêm nữa thì càng không phải đối thủ. Hắn bị ông ta đẩy cho va vào tường, còn nhờ Trần Kiệt ra tay mới một lần nữa khống chế được.
“Thôi Minh Trí, anh dẹp sang một bên cho tôi!”
Soái Ninh thông cảm với tâm tình của tay trợ lý còm, để mặc hắn đá Thái Kiệt hai cú mới lên tiếng đuổi.
Thái Kiệt gập người nén cơn đau ở cơ bụng, nghiến răng hỏi: “Ninh tổng, cô thế này là có ý gì?”
Soái Ninh cười nham hiểm: “Giám đốc Thái, thường xuyên nghe người ta khen ông đẹp trai lồng lộng phong độ ngời ngời, hôm nay nhìn kỹ đúng là danh bất hư truyền nha. Tìm ông đến đầu tiên là muốn trao đổi với ông về kỹ năng tán trai. Ông chịu lấy ra mánh xịn phòng thân, tôi tình nguyện lạy ông làm thầy.”
Thái Kiệt vốn đã hiểu mục đích của cô, nghe xong câu này lại không khỏi nghi hoặc. Lời mỉa mai độc địa tiếp theo lọt vào tai.
“Đầu tiên là ông làm cho Kiều Nam Đức quỳ gối dưới chân ông, hết lòng làm tai mắt cho dượng tôi, đâm sau lưng tôi. Sau lại khiến Thi Văn Đông nghe lời răm rắp, bất chấp nguy cơ mất đầu để gieo tai họa cho công trình của tôi. Tóm lại là ông dùng chiêu trò gì mà để hai trai thẳng yêu gia đình này mê tít thò lò vậy? Chia sẻ kinh nghiệm chút được không?”
Gương mặt Thái Kiệt đỏ lựng vì tức, tức giận nói: “Ninh tổng, cô nói những lời thấp kém như vậy không thấy có lỗi với thân phận sao?”
Soái Ninh không chút do dự rút từ thắt lưng ra một khẩu súng gí vào cằm ông ta, thần sắc còn lồi lõm hơn ông ta: “Vậy ông làm mấy trò nham hiểm độc ác kiểu này cũng không thấy có lỗi với cái mẽ ngoài này sao?”
Cô lôi s ú n g ra, Thái Kiệt thoáng giật mình. Trong nước, muốn kiếm được món đồ chơi này nhất định phải thông qua các kênh bất hợp pháp, người giàu quen nhiều chơi rộng, cô chiêu họ Soái lại cho người ta cảm giác không kiêng kỵ gì. Chỉ với dấu hiệu này là có thể khiến người ta tin cô có quan hệ với xã hội đen.
“Nói, Diệp Như Vy đâu?”
Xương hàm của Thái Kiệt bị đầu s ú n g gí vào phát đau nhưng ông ta vẫn ngoan cố nói cứng: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Ông xúi giục, cấu kết với Thi Văn Đông trộm cắp vật liệu xây dựng ở công trường, nhận tội chứ?”
“Việc này tôi thừa nhận, cô muốn truy cứu trách nhiệm thì nên giao chúng tôi cho cảnh sát.”
“Dượng tôi sẽ cứu các ông, hay là sẽ chi tiền nuôi cả nhà các ông?”
“Chuyện này chỉ có hai người chúng tôi tham dự, không hề liên quan đến bất cứ ai khác.”
“Tôi biết ngay là ông không thành thật đâu mà.”
Soái Ninh hạ khẩu s ú n g lục xuống, sai Thôi Minh Trí mở chiếc laptop trên bàn trà đằng sau. Thôi Minh Trí nhấp vào phần gọi có video, trên màn hình xuất hiện cảnh đường phố chuyển động theo bước người cầm điện thoại. Giữa màn hình là một câu bé đeo ba lô đen, mặc áo lông vũ màu xanh lơ và quần thể thao màu ghi, đang bước đi đằng trước, nhìn tình hình thì đang bị người cầm máy âm thầm theo dõi.
Thái Kiệt bị áp giải đến trước màn hình, lập tức trợn trừng mắt, quay sang Soái Ninh tức lồng lên quát hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Soái Ninh khoanh tay cười nhẹ: “Cuối tuần còn đi học thêm, con trai ông thật là một đứa trẻ chăm ngoan, nếu có thể khôn lớn bình an, sau này nhất định sẽ có triển vọng nên người như ba nó.”
Cô điềm nhiên thốt ra lời ám chỉ kinh hoàng, dễ dàng xé toạc sự bình tĩnh của Thái Kiệt. Ông ta liều mạng giãy giụa gào thét: “Là tôi đắc tội cô chứ liên quan gì đến con tôi! Cô dám động đến nó một cái thôi, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Hừ hừ, chỉ e trước đó tôi đã đưa cả cha con ông cùng đi gặp Diêm Vương rồi.”
Soái Ninh lại từ từ bước tới, thần thái thảnh thơi như thể kẻ tội phạm đã quen với việc giết người như ngóe, tóm trúng điểm yếu của đối thủ.
“Tôi nghe nói bà nhà ông mười năm trước đã qua đời. Ông sợ con trai bị mẹ kế ngược đãi, suốt mười năm không cưới vợ mới, vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi nấng nó. Tấm lòng yêu con đã đến mức trời thương đất xót, nhất định không nỡ thấy nó bị sơ sảy đâu nhỉ. Mau nói cho tôi biết tung tích Diệp công, chỉ cần ông thành thật khai ra, tôi đảm bảo không đụng chạm gì con ông.”
Bắt cóc cũng là tội nặng, Thái Kiệt không muốn chịu thêm một án nữa, vẫn mạnh mồm phủ nhận, nhưng dây thanh quản đã run rẩy như bị cảm lạnh.
Thôi Minh Trí giờ đây còn e sếp không đủ tàn nhẫn, kích động thúc giục: “Nếu vẫn không khai thật, tôi băm vằm cả hai bố con ông!”
Thái Kiệt chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, biết cô mới là người nắm quyền sinh sát. Soái Ninh mang nụ cười của sứ giả địa ngục, lùi lại chỗ bàn trà, cầm điện thoại ra lệnh cho đàn em ở hiện trường xuống tay.
Máy quay nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, Thái Kiệt hét lên bảo con trốn đi. Thằng bé không nghe được tiếng kêu gào của cha, còn quay đầu lại theo lời chào của người đằng sau. Soái Ninh đợi đến lúc máy quay rút ngắn khoảng cách đến 2m thì bấm nút tạm dừng để hình ảnh vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ của nó đọng trên màn hình.
Thái Kiệt giống như ngã xuống vực sâu không đáy, ý chí sụp đổ trong khoảnh khắc. Ông ta quỳ xuống khóc lóc van nài, nói sẽ khai thật. Thôi Minh Trí vội dỏng tai, một tin dữ đột ngột thọc vào óc hắn với tốc độ không kịp phòng ngừa.
Diệp Như Vy đã bị chúng g i ế t.
“Mày nói dối!”
Hắn hoàn toàn phát điên, không hề suy nghĩ vươn hai tay dốc hết sức lực bóp cổ Thái Kiệt với một ý niệm duy nhất là nghiền xương hung thủ thành tro.
Soái Ninh đích thân lôi hắn ra, lấy còng tay trên bàn trà khóa hắn vào tay vịn cầu thang.
Hắn giãy giụa như con lươn bị mổ sống, phát ra hàng loạt tiếng kêu không thành tiếng.
Thi Văn Đông thấy thế thì ruột gan tê liệt, vội móc lọ thuốc dốc hai viên trợ tim ra nuốt chửng. Sắp bị nỗi tuyệt vọng bóp nghẹt hơi thở, anh ta bạo gan phân trần với Soái Ninh: “Ninh tổng, tôi không biết họ sẽ giết người, tuyệt đối không hề tham dự!”
“Câm mồm!”
Soái Ninh không bị phân tâm, trước hết kiếm cái ghế ngồi xuống, sai Trần Kiệt và Tiểu Tiền bắt Thái Kiệt đến trước mặt.
Tâm cô cũng đang rất hỗn loạn, có cảm giác manh động muốn bắt đầu cuộc đại t à n s á t. Vội châm điếu thuốc để định thần, rít mạnh mấy hơi, cô bắt thủ phạm khai rõ chi tiết tình hình.
Thái Kiệt tự biết phen này không thể thoát, chuẩn bị để chính ông ta và đám lâu la cò con ôm hết tội theo phương án xấu nhất đã tính toán. Hôm đó, ông ta dặn đồng bọn tiêu hủy x-á-c xóa dấu vết, không được để lại một mảy manh mối nào. Bọn kia sau đó cho biết đã chặt xác ra đun lửa to đến khi chín nhừ, rồi mang đổ xuống sông cùng cả dao thớt nồi bếp, thần tiên cũng không tìm thấy.
(Hết phần 168, xin mời đón đọc phần 169. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT