Lại nghe cô hỏi tiếp: “Anh từng làm nhân viên vật liệu bảy năm, quen với các loại vật liệu lắm rồi, lại đây nhận tí coi thép này phi bao nhiêu.”
Thi Văn Đông không đáp ra lời, mồ hôi trên trán toát ra như tắm.
Soái Ninh không định rào đón gì, công bố luôn tội trạng của anh ta: “Thép này được rút ra từ đống đổ nát của sự cố hôm qua, tôi thay anh đo rồi, phi 4,5mm. Tiêu chuẩn thép xây dựng của tỉnh là 5mm, cường độ chịu kéo là 650 Mpa (megapascal). Loại thép này vốn không đạt tiêu chuẩn! Hơn nữa tổng diện tích cốt thép chỉ đạt 70% so với yêu cầu tiêu chuẩn, cường độ chịu khéo kém xa!”
Thi Văn Đông toan biện bạch nhưng không chen vào chỗ nào được.
“Đợi tôi nói xong rồi anh hãy nói! Trợ lý Thôi, lấy luôn hai thứ khác ra cho anh ta xem đi!”
Thôi Minh Trí nhanh nhảu lấy khỏi thùng mấy ống nhựa PV và một bao nylon trong suốt đựng xi-măng. Hai thứ này làm Thi Văn Đông càng thêm nhợt nhạt, anh ta cúi gằm xuống không dám đối diện với bằng chứng, đôi tay run rẩy như trúng gió.
Soái Ninh đứng dậy cầm một ống nhựa PV tới gần anh ta, đã ở trạng thái sôi máu lắm rồi.
“Anh nhìn ống này đi, màu sắc xỉn vàng không có độ bóng, rõ ràng là dùng nguyên liệu tái chế.”
Nói xong ném xuống đất, nhấc chân giẫm mạnh một phát, chiếc ống nhựa gãy nát, giọng cô cũng trở nên sắc nhọn như mảnh vỡ kia.
“Giẫm một cái đã vỡ, kháng va đập kém vậy, độ dẻo và chống ăn mòn càng khỏi nói! Dùng làm đường ống, không được bao lâu sẽ rò rỉ và bục tung!”
Cô xoay người nhấc túi xi-măng kia lên xách tới trước mặt Thi Văn Đông, suýt nữa thì tiện tay hất vào mặt anh ta.
“Nhìn xi-măng này nữa, màu sắc trắng ởn, không biết trộn bao nhiêu xỉ lò cao, cường độ không hơn đất nặn trẻ con là bao. Anh dùng loại vật liệu lởm thế này để xây nhà, là muốn cư dân vừa chuyển vào đã ở ngay loại chung cư có nguy cơ đổ sập hay sao?”
Thi Văn Đông kinh hoàng muốn khóc, tụt mông xuống sàn, nỉ non khẩn cầu: “Ninh tổng, cô nghe tôi giải thích ạ…”
Soái Ninh cho ngay anh ta một cái tát. Không chỉ Thi Văn Đông, Thôi Minh Trí và Trần Kiệt cũng choáng, ngớ ra nhìn cô gầm lên như con quỷ ăn thịt người:
“Giải thích gì? Nói anh làm ong tay áo, mỗi đêm trộm đổi vật liệu tốt của chúng tôi thành vật liệu lởm để ăn chênh lệch giá thế nào à? Chuyện Kiều Nam Đức mới qua bao lâu, anh không cảnh tỉnh thì thôi, còn tham cho cố hơn nữa! Ông ta ăn tiền phế ít nhất không ảnh hưởng đến chất lượng công trình của tôi, anh quay lưng ăn tiền bẩn, quay đầu lại để tôi gánh tiếng xấu, coi chụy đây ăn chay à? Chọc chụy điên lên chụy cho cả nhà mày toi sạch!”
Việc này không trách cô ác được, cứ theo cách làm của Thi Văn Đông, giai đoạn 2 của dự án sẽ tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Trong tương lai nếu xảy ra sự cố lớn thì sẽ thành thảm họa hủy diệt với cả tập đoàn lẫn người chịu trách nhiệm. Người giỏi mưu tính bị người khác kéo xuống mồ làm đệm lót, cô thật muốn làm thịt con lợn này ngay tại chỗ.
Thi Văn Đông quỳ xuống khóc lóc: “Ninh tổng, tôi biết tôi đáng chết. Vợ tôi đánh bạc bị người ta giăng bẫy, thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi nhiều lắm. Hai đứa con tôi còn nhỏ, tôi thật là bị ép đến đường cùng rồi mới làm thế này ạ!”
Soái Ninh không muốn nghe nói nhảm, lạnh mặt ép hỏi: “Mau nói rõ ra, còn những ai đồng lõa với anh?”
Thi Văn Đông là người lo cho gia đình, sẵn sàng hiến thân vì người nhà. Chỉ mình anh ta vào tù, vợ con ở ngoài còn có thể được đồng mưu trông nom, nếu khai ra thì cả bọn sẽ tạch hết. Vì thế, anh ta kiên quyết nhận việc này do anh ta làm tất, chấp nhận chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Soái Ninh cúi đầu cười gằn: “Mày định coi trại giam là chỗ lánh nạn? Xem ra thật không biết chụy lợi hại sao rồi. Hôm nay mày không nói thật, tao cho cả nhà mày xuống âm phủ đoàn tụ!”
Lời đe dọa dạng này người thường nói nghe ra giống nói cứng, cô nói nghe lại cực kỳ chân thật đáng tin.
Thi Văn Đông hơi ngẩn ra, cô bèn vớ điện thoại gọi cho một số, lớn tiếng nói: “Đào ca, chuyện vừa rồi thương lượng với anh giờ làm đi. Địa chỉ là căn 5 tầng 15 tòa 2 số 139 đường Bắc Phúc Phi quận Tấn An thành phố Phúc Châu. Một gái sồn sồn tầm trên 40 tuổi với hai đứa nhỏ, trai 14, gái 12, cứ bắt nhốt lại trước đã.”
Những lời này tựa súng máy bắn lia, Thi Văn Đông hét lên thảm thiết, ôm lấy chân cô: “Cô không thể đụng vào vợ con tôi! Làm thế là phạm pháp!”
Trần Kiệt bước tới tóm anh ta ra, Soái Ninh tiện chân đá anh ta một cú.
“Chúng mày gí tao vào chỗ chết, bây giờ còn bày đặt nhắc chuyện phạm pháp với tao! Hỏi lại mày một lần nữa, còn những ai đồng lõa? Không nói, tao cho người c h ặ t từng ngón tay vợ con mày trước, rồi gửi hỏa tốc trong đêm qua đây cho mày ăn sáng!”
Lời đe dọa tàn bạo cũng làm Thôi Minh Trí khiếp hồn. Hắn không thấy sếp có lui tới với xã hội đen, cũng không rõ cô có mối quan hệ trong giới này hay không. Vừa nãy ở bên ngoài thấy cô lướt di động, có thể là gửi tin nhắn cho người vừa rồi liên hệ, không khéo thật sự muốn chơi đen ăn đen cũng nên.
Hắn không muốn cô nhuốm máu rồi khiến hắn thành đồng bọn phạm tội nhưng Diệp Như Vy sống chết chưa rõ, việc trước mắt là cạy được miệng Thi Văn Đông ra đã, phải dùng đến thủ đoạn phi pháp đúng là bất đắc dĩ.
Đến hắn còn tin, huống chi là Thi Văn Đông? Trong nháy mắt, anh ta vãi tè xin tha, tuôn một hơi khai ra phần lớn sự thật về tội lỗi đã phạm.
Tháng trước vợ anh ta mắc khoản nợ khổng lồ, anh ta chạy vạy khắp nơi vay tiền trả, chạy vạy đến trước mặt Thái Kiệt. Thái Kiệt hào phóng cho vay 200 ngàn, còn chỉ cho anh ta một cửa kiếm tiền.
“Anh ấy nói anh ấy quen người làm vật liệu xây dựng, đề nghị lấy vật liệu của công trường đổi thành loại kém hơn. Đổi bốn, năm lần là kiếm được mấy triệu. Sau đó để lẫn vật liệu đã tráo đổi với vật liệu chuẩn, người khác muốn phát hiện cũng không dễ. Tôi quả là cần tiền gấp, một thoáng nghĩ quẩn nên đồng ý. Từ 29 tháng 12 đến 4 tháng 1, ước chừng tráo đổi khoảng 2000 tấn xi-măng, 800 tấn thép, 2000 ống nhựa PV. Tổng cộng thu được hơn ba triệu.”
Giám đốc dự án nắm quyền kiểm soát toàn bộ công trường, đổi rui thay mè dễ như bỡn. Mối lo duy nhất là Diệp Như Vy. Cả công ty đều biết cô được Soái Ninh coi trọng, trên người mang thêm chức năng tai mắt cho sếp. Có mặt cô, Thi Văn Đông không dám làm bừa. Sau đấy ông Diệp ốm, Diệp Như Vy xin nghỉ phép, anh ta mới tìm được thời cơ xuống tay. Chờ đến khi cô hết phép, đi làm lại, Diệp Như Vy ngay lập tức phát hiện những điểm khuất tất ở công trường. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô mất tích.
Lần trước Vạn Hồng Ba lợi dụng Kiều Nam Đức hãm hại cũng là thông qua trung gian Thái Kiệt. Soái Ninh đã muốn trừng phạt tên này từ lâu, tiếc rằng móng vuốt tạm thời không với tới. Lần này lại bị nó bỏ độc, có đào ba thước đất cũng muốn tóm được thằng này.
Cô tiếp tục bức cung thêm, bắt Thi Văn Đông khai ra tung tích Diệp Như Vy.
Thi Văn Đông hoảng sợ lắc đầu: “Chuyện này thì tôi thực sự không biết, hôm đó tôi nói với Thái Kiệt rằng Diệp công đi làm lại một cái là đi kiểm kê kho vật liệu luôn, có thể đã phát hiện chuyện của chúng tôi. Thái Kiệt nói cứ để ông ấy xử lý hết, bảo tôi đừng lo. Ngày hôm sau là Diệp công không đi làm nữa.”
Thôi Minh Trí nghe đến đây thì ba máu sáu cơn, lao bổ tới túm cổ áo anh ta, chửi điên cuồng: “Chúng mày cái đồ súc sinh lòng lang dạ sói này, còn muốn giết người diệt khẩu à? Nói mau, Vy Vy đâu? Còn không nói tao giết mày!”
Biết Diệp Như Vy mất tích liên quan đến án tham ô ở công trường, hắn liền có linh cảm chẳng lành. Lòng tham là viên đá mài dao cho ý định giết người, rất nhiều án kinh tế đều kéo theo án mưu sát. Diệp Như Vy nắm giữ bằng chứng phạm tội của những kẻ này, nhiều khả năng sẽ bị chúng bịt miệng bằng phương thức cực đoan. Nghĩ đến đây hắn cũng muốn làm tội phạm giết người, cùng sống mái với bọn tội phạm.
Soái Ninh quát bảo hắn bình tĩnh, Thi Văn Đông đã nhũn hẳn, không dám bao che cho Thái Kiệt nữa. Tiếp theo nên thẩm vấn một tên tội phạm khác.
Đợi Trần Kiệt kéo Thôi Minh Trí đi, cô ngồi xổm xuống hỏi thằng cha béo chết tiệt.
“Có muốn vợ con mày sống không?”
Thi Văn Đông nuốt nước mắt liều mạng gật đầu, chủ động tỏ vẻ sẵn sàng nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào.
Lúc này điện thoại của Trần Kiệt vang lên, là người giao đồ ăn gọi.
“Vừa rồi anh ta kêu đói nên tôi gọi suất salad gà cho anh ta.”
Soái Ninh sai Trần Kiệt ra cổng khu nhận đồ ăn. Anh ta làm theo ý cô, đưa hộp salad cho Thi Văn Đông lúc này đã ngồi lên ngay ngắn.
“Lót dạ trước đi rồi làm việc.”
Thi Văn Đông lòng dạ nào mà ăn, run giọng hỏi: “Ninh tổng, vợ con tôi…”
“Họ bây giờ chưa sao, chờ lát nữa có sao hay không thì phụ thuộc vào biểu hiện của anh.”
“Tôi nhất định nghe cô, cô bảo làm thế nào thì tôi làm thế ấy ạ.”
“Vậy ăn trước đi.”
“Vâng vâng.”
Thi Văn Đông mở hộp đồ ăn, cầm đũa gắp một miếng, nhai trệu trạo như nhai rơm, khổ sở không gì sánh nổi, ngay sau đó run rẩy òa khóc.
“Tôi, tôi không nuốt nổi ạ…”
Vợ con yêu dấu đang bị nguy hiểm rình rập, dù có thuốc tiên trường sinh anh ta cũng không muốn ăn một mình.
Soái Ninh ngậm miệng không đáp, ngồi lại vào bàn làm việc xem điện thoại. Ba người đàn ông căng thẳng dõi theo cô, người nào người nấy lo âu. Nửa giờ trôi qua, ruột gan phèo phổi đã bị chiên cho chín cả.
Cuối cùng cô cũng ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhằm thẳng Thi Văn Đông.
“Lấy điện thoại của anh ra đây.”
Thân thể cứng đơ của Thi Văn Đông lập tức như được mở khóa, cuống cuồng lấy điện thoại ra chuẩn bị trình lên bằng cả hai tay, nghe cô quát “Ngồi xuống!”, lại ngồi phịch xuống chỗ cũ.
“Sau đây gọi điện cho Thái Kiệt theo những gì tôi dặn, dám nói sai câu nào hoặc giọng điệu không đúng thì cứ chờ nhận x á c vợ con anh đi.”
(Hết phần 167, xin mời đón đọc phần 168. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT