“Ông chủ Nhậm đâu?”
Phương Cảnh Minh nghi hoặc, Nhậm Gia Hưng cùng mọi người đi ra ngoài lâu như vậy, có chuyện gì? Sao lại đi lâu như vậy?
Nhưng vào lúc này, một tên đàn em đi tới nói bên tai Phương Cảnh Minh, nhỏ giọng thì thầm tin tức vừa mới nghe được.
Sắc mặt Phương Cảnh Minh càng ngày càng khó coi, cuối cùng trở nên trắng bệch.
Lần này, Nhậm Gia Hưng đến thành phố Đông Sơn là để tìm anh ta hợp tác, không ngờ lại xui xẻo như vậy, ngày đầu tiên mà đã đắc tội với nhân vật lớn rồi.
Hơn nữa còn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ nhân vật lớn đó, muốn dựa vào quan hệ để thoát ra, khả năng rất là thấp.
“Có biết nhân vật lớn kia là ai hay không?” Trong lòng Phương Cảnh Minh vẫn còn sợ hãi, may mà không có khăng khăng đi theo Nhậm Gia Hưng, bằng không, trong đám người bị bắt đi, nhất định sẽ có anh ta.
“Hầy, các anh em, đây chính là nguyên nhân mà tôi quyết tâm đi con đường ngay thẳng, hiện tại, bây giờ anh em biết đấy, chuyện làm ăn này không có tương lai, tôi sẽ bị coi thường, có thể tôi sẽ bị bắt bất cứ lúc nào.”
Lời nói của Phương Cảnh Minh nhất thời khiến cho đám đàn em nhao nhao tán thành, nếu là trước đây, bọn họ nhất định sẽ cười nhạt, nhưng nhìn thấy kết cục của ông chủ Nhậm, bọn họ cũng sợ hãi.
Nhậm Gia Hưng là một người lợi hại đến nhường nào, nếu không thì anh ta cũng không thể nào một mình chiếm lĩnh địa bàn lớn ở các thành phố Đông Nam như vậy, thế nhưng có ghê gớm hơn nữa thì có thể làm gì? Bây giờ còn chăng phải là bị bắt rồi sao.
“Còn... Người con gái kia thì sao?” Có tên đàn em hỏi.
“Đương nhiên là theo đuổi, chỉ là chúng ta không nên giống như trước đây, tôi muốn dùng cách đường đường chính chính theo đuổi, sử dụng cách nghiêm túc mà theo đuổi.”
Phương Cảnh Minh nhìn về hướng mà Hạ Mộng rời đi, thản nhiên nói.
“Đại ca, cách nghiêm túc là cái gì?” Có tên đàn em khó hiểu.
“Ngu dốt, đi tra xem cô ta đang làm gì, sau đó tìm ra điểm yếu của cô ta, dùng cái đó ép buộc cô ta.”
Nói xong, Phương Cảnh Minh xoay người rời đi.
Ông ta đi cùng với Nhậm Gia Hưng, nếu như bị hiểu lầm cùng Nhậm Gia Hưng có quan hệ gì, biết làm sao bây giờ?
Ông ta để lại đám đàn em đang đứng nhốn nháo.
Đại ca, đây chính là cách nghiêm túc mà anh nói sao?
...
Nhà họ Trương.
Nghe được tin tức từ những người trong tộc đem về, sắc mặt Trương Kế Giang càng thêm âm trầm, ánh mắt ông ta trở nên oán độc.
Chẳng trách tên súc sinh đó không kiêng nể gì cả, hóa ra là đã từng vào Trấn Võ Quân.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Kế Giang, tất cả những người thuộc nhà họ Trương xung quanh đều câm như hến, không dám nói lời nào.
Một lát sau, Trương Kế Giang nắm chặt hai tay, con mắt hơi hơi nhíu lại, lạnh giọng lẩm bẩm: “Cho dù anh ta từng vào Trấn Võ Quân, thì có thể làm gì chứ? Cho dù Trấn Võ Quân có cường thịnh trở lại, thì có thể can thiệp đến cái thành phố Đông Sơn này hay sao?”
Chưa kể, Trương Hiên ở đây chỉ có thể được coi như một con rồng qua sông mà thôi.
Nhà họ Trương bây giờ chính là thế lực mạnh nhất ở thành phố Đông Sơn này, là người bảo đảm cho GDP thành phố Đông Sơn, có thể nói, chỉ cần nhà họ Trương hắt xì một cái, thành phố Đông Sơn cũng phải run rẩy ba bốn lần.
Chính phủ Z chắc chắn sẽ không cho phép nhà họ Trương xảy ra bất cứ chuyện gì, đối phó với nhà họ Trương chính là đối phó với Chính phủ Z, Trấn Võ Quân lẽ nào muốn giúp đỡ Trương Hiên đối phó Chính phủ Z hay sao? App TYT tytnovel.com
Còn nữa, Trương Hiên thật sự là quá phách lối, mấy ngày hôm trước, mới vừa tiêu diệt nhà họ Hoắc, tuy là anh đi làm hòa bị Chính phủ Z cự tuyệt, thế nhưng, nói trắng ra là lúc gặp mặt, đã có người oán trách Chính phủ Z.
Bây giờ là xã hội công bằng, giống như Trương Hiên vậy, sớm muộn sẽ khiến cho người người oán trách.
Nghĩ tới điều này, Trương Kế Giang bỗng nhiên cảm giác Trương Hiên không có gì đáng sợ cả.
Trước đây, chẳng qua là ông ta bị danh tiếng Trấn Võ Quân dọa sợ, bây giờ suy nghĩ một chút, Trấn Võ Quân thật sự rất mạnh, Nhưng đã là chiến sĩ bảo vệ nhân dân thì không bao giờ có thể tham dự vào ân oán cá nhân.
Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng những điều này, Trương Kế Giang hướng về phía người bên cạnh hỏi: “Lâm Thành Quý thực sự bị doạ cho sợ hãi mà trở về sao?”
Không đợi người đó trả lời, ông ta nói tiếp: “Đường trở về thành phố Đông Sơn rất xa xôi, mọi người nói xem có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
Người chung quanh nghe được câu này, không kiềm được rùng mình một cái.
Người chưởng quản muốn... Ra tay với Lâm Thành Quý sao?
Bên ngoài khách sạn, khi nhìn chiếc xe không có gì nổi bật, ánh mắt của Tiểu Linh có chút kỳ quái.
Chiếc xe này phổ biến nhiều người dùng, nhưng một người có thể điều động máy bay đặc chủng của Trấn Võ Quân, tại sao lại lái một chiếc xe không có nhãn hiệu như vậy?
Nếu chiếc xe này không được gắn biển số quân đội, có lẽ còn không được phép lưu thông trên đường nữa kìa...
Sau khi lên xe, Tiểu Linh khẽ chọc Trương Nhược Hi và nhỏ giọng hỏi: “Nhược Hi, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Trương Nhược Hi liếc nhìn hai cô gái không nói nên lời, hai người có thể biểu hiện lộ liễu hơn được nữa không? Bốn con mắt to gần như đang treo trên người anh cô rồi.
Đặc biệt là Tiểu Phương, một cô gái lạnh lùng đến dường nào, giờ đây ánh mắt cô ấy nhìn anh trai cô đã trở nên nóng hừng hực, vô cùng có tính chiếm hữu.
Ba cô gái nhỏ tưởng rằng đã rất cẩn thận, nhưng người trong xe lại là người thế nào, mọi cử động của họ làm sao có thể thoát được ánh mắt của Cổ Thành Bắc được đây?
Nhận thấy biểu hiện của Trương Nhược Hi có chút mất tự nhiên, Cổ Thành Bắc bật cười.
“Ông ơi, ông thấy gì mà vui vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói ngây thơ vang lên sau lưng.
Khuôn mặt của Cổ Thành Bắc đột nhiên trở nên khó coi như thể anh ta vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Vẻ mặt Tiểu Linh rụt rè, có chuyện gì vậy? Có phải cô ấy đã nói gì sai không?
Bạch Hổ đang lái xe phía trước không thể nhịn được nữa mà cười ra tiếng.
Khóe miệng Trương Hiên cũng hơi nhếch lên.
Thoạt nhìn thì Cổ Thành Bắc như thể đã 60 hay 70 tuổi, thực sự thì anh ta mới chỉ mới 38 tuổi mà thôi.
Trông anh ta già như vậy là do những công pháp mà bản thân theo học.
Trương Hiên gọi anh ta là ông cụ, cũng chỉ là nói đùa mà thôi.
Trở lại biệt thự, bỏ qua tiếng la mắng của Tiểu Linh và Tiểu Phương, anh đi thẳng đến đại sảnh, nơi Thanh Long đang đợi.
“Thế nào?”
“Anh à, em không tìm thấy, người đó dường như biến mất vào trong không khí vậy, hơn nữa Hạ Mộng dường như đã mất trí nhớ về người đó rồi.”
Nghe vậy, Trương Hiên trợn to hai mắt: “Tiếp tục điều tra!”
“Vâng!” Thanh Long cung kính chào, sau đó thận trọng nói: “Ông Cao gọi điện thoại đến, kêu anh trong khoảng thời gian này không được dùng nội lực, nếu không rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”
Nghe thấy cái tên này, trên mặt Trương Hiên lộ ra một chút ấm áp, bấm điện thoại, nhàn nhạt nói: “Chưa chết à?”
“Tên nhóc cậu còn chưa chết, làm sao ông đây chết được?” Có tiếng cười và cả tiếng chửi rủa ở bên kia.
Giọng điệu hết sức cung kính, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, thân thể Trương Hiên run lên không tả được.
“Đây là lần thứ bảy của cậu rồi, phải không?”
“Vâng, còn hai lần nữa!”
Mặc dù ở cách xa nhau, Thanh Long có thể nghe thấy giọng nói ở bên đó rất kiêu ngạo.
“Chưa chết là tốt rồi, khi nào xong việc, tôi sẽ quay lại gặp ông!”
“Đừng, cậu không được đến, cậu quá bận, còn có em gái và mối tình đầu, làm sao có tâm tư nhìn tới lão già đáng chết này nữa đây?”
Nghe vậy, Trương Hiên nhìn về phía Thanh Long.
Lúc này, giọng nói của lão già bên kia lại truyền đến: “Cậu đừng có nghĩ oan cho Thanh Long, cậu tu luyện đến cảnh giới của tôi thì cậu sẽ hiểu sao tôi lại biết.”
Trong ánh mắt của Trương Hiên hiện lên một tia sáng, đây không phải lần đầu tiên anh nghe sư phụ nhắc tới từ “cảnh giới”.
Mặt khác, Tiểu Linh nghi ngờ nhìn về phía Cổ Thành Bắc: “Ông mới chỉ ba mươi tám tuổi thật sao?”
Sắc mặt của Cổ Thành Bắc trông có vẻ chán nản. Bây giờ anh ta rất ghét từ “ông”.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT