Dương Xuân đã được mãn hạn xuất cung, trong lòng vui phơi phới vì đã có thể rời khỏi chốn cung đình này, mặc dù phía sau còn lại nhiều thứ chưa thể thực hiện được.

Tuy vậy ngày này hắn đã chờ rất lâu rồi, Dương Xuân đã nhớ chốn cũ nhớ đến từng khuôn mặt nữ nhân ở Mộng Thanh, còn nhớ đến tú bà họ Bội thường xuyên lén lúc mua gà nướng cho hắn.

Đã nhiều năm như vậy không biết bọn họ có còn hay không, và cũng không biết có nhớ đến hắn hay không. Lúc trước người nhiều như vậy, không biết bọn họ đã tìm được một bến đỗ nào chưa, hoặc là vẫn như cũ lang thang không bến đỗ dừng chân

Kí ức đó hắn luôn nhớ mãi không quên, hành lý cũng đã thu xếp ổn thỏa, chỉ thiếu một bước lên xe ngựa rời đi. Một khi bước lên xe ngựa rời khỏi Tôn Châu, khi muốn trở lại là khó khăn trùng trùng.

Vì còn nhớ đến một người bằng hữu, người này chẳng ai khác ngoài Sở Diên, đến đây chỉ có riêng Sở Diên không chê hắn thân phận thấp kém, không vì trước đây hắn từng làm nam kỷ mà đối xử tệ bạc.

Bây giờ một đi không từ mà biết, hắn còn có tư cách gì để gặp lại y mai sau?

Cho dù cơ hội gần như trong gang tấc nhưng cũng đủ khiến hắn phải tiếc nuối lắc đầu, có lẽ cũng khó hơn vàng.

Không gặp cũng được, ở trên trần thế này chưa biết được nay sống mai chết, còn có thể nào tính chuyện sau này?

Chỉ có thể ngậm ngùi mà ly biệt, chúc y sau này bình an, chúc y đủ mạnh mẽ để đương đầu sóng gió, chúc y mai này không dính đến thị phi, chúc y không bị ảo mộng làm mờ mắt, cũng không khổ lụy triền miên.

Chỉ đơn giản một đời an nhiên không dính dáng đến bất kỳ ai, cuộc đời đã đủ thăng trầm, phong ba bão táp nửa đời này đã chịu đủ, chỉ mong nửa đời sau không dính dáng quá nhiều.

"Không chờ được ngươi nữa, sau này nên tự bảo trọng, chúng ta nếu có duyên nhất định để gặp lại, không sớm cũng chẳng muộn!" Nói xong Dương Xuân lập tức phóng lên xe ngựa, trong chớp mắt đã lăn chuyển và khuất dần.

Rời xa thành Tôn Châu sa hoa, nhộn nhịp, rời xa chốn tranh quyền, giao đấu, cũng rời xa vị bằng hữu hắn xem là tri kỷ.

Tất cả đều bỏ lại hết phía sau, hắn không ngoảnh đầu, cũng không nuối tiếc nhìn lại, mắt nhìn về phía trước, tuy âu sầu nhưng cũng không đến nỗi đổ lệ chan mi.

...

Liêm Châu.

"Đại nhân không dự định sẽ nghỉ ngơi sao? Ngài đã ngồi đây từ sớm, nếu cứ như thế này sẽ không thể đứng dậy được." Tiểu đồng bên cạnh lắc đầu nài nỉ.

"Ta chỉ muốn ở đây một lát, nếu đã trễ rồi ngươi cũng nên trở về dưỡng sức đi, đừng lo cho ta!" Cố Thanh lắc đầu nói, làm quan ở đây hưởng bổng lộc triều đình, nếu không làm thật tốt y sẽ lại bị cắt chức.

Từ một quan nhị phẩm xuống làm một quan huyện nhỏ nhoi, mấy ai mà yên lòng được, còn chưa kể đến lao lực cả ngày cũng chắc gì đã xong.

"Mấy hôm trước có người đã đến tìm đại nhân, nhưng lúc đó đại nhân không có ở đây, tiểu nhân cũng không biết nên làm thế nào... người kia cũng là nữ nhân, tuy không xinh đẹp cho lắm nhưng cũng không phải tệ..." Tiểu đồng nhớ tới mấy hôm trước có người đến tìm y, lúc này mới vội vàng kể lại.

Vừa chuyển đến đây nếu không phải là cố nhân thì chắc chắn không biết y là ai. Chốn này đã nhiều năm như vậy mới có một lần đường hoàng trở về... không chừng là người xưa muốn gặp lại.

Cố Thanh cau mày, y không biết là ai, rốt cuộc là ai đây, trước lúc y đã rời khỏi ngoài kỹ viện ra y cũng chưa từng đến nào khác để quen được nữ nhân lạ mặt.

"Nữ nhân đó có để lại một lời nhắn nhủ nào không?" Cố Thanh trầm giọng nói, người này thật khiến y tò mò lai lịch.

Tiểu đồng nghe hỏi thì liên tục lắc đầu: "Khốn có, chẳng để lại một chút tin tức nào cả... à mà..." Bỗng dưng trong đầu lóe ra một chút kí ức mới khiến tiểu đồng vui vẻ nói lên.

"Phải rồi là cái gì đó Bội Bội, không phải... hình như Bội gì đó Nghi thì phải, nhưng nhớ mãi chẳng được!"

Nghe đến đây Cố Thanh phấn khởi đập bàn: "Bội Nghi sao?"

"Phải, phải, phải, chính nó, đúng là Bội Nghi, nàng ta thật sự rất xinh đẹp, tuy nhiên rất gấp gáp, đến chưa được nửa tuần hương thì đã đi rồi. Nói cái gì mà, trách không được, hận không xong rồi lại đi mất!" Tiểu đồng gãi đầu khó hiểu nói.

Lời nói này chẳng phải là trách Cố Thanh bội bạc sau, năm đó trước ánh mắt của mọi người ở Mộng Thanh, y đã hứa sau khi công thành danh toại sẽ rước Dương Xuân. Còn giúp đỡ những người ở kỹ viện này.

Nhưng cuối cùng cũng đã hồi về không, thật sự chẳng thể giúp được ai còn bị vinh hoa làm mờ mắt, đến khi tỉnh lại đã hết đường cứu chữa.

Tỷ như hiện tại có thể quay ngược về quá khứ, vào khoảng thời gian được cho là đẹp nhất, dùng nó để giúp y hoàn thành lời ước hẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play