Chẳng hiểu bắt đầu từ khi nào Sở Diên lại có cảm giác thèm ăn như vậy, thức ăn lần lượt được y dùng hết, chẳng mấy chốc đã không còn thứ gì.
Sau khi dùng xong, Sở Diên vẫn thấy bụng vẫn chưa có cảm giác căng đầy, hình như vẫn chưa đủ no. Làm cho Sở Diên ngại ngùng hơn, cúi đầu kéo tay Lý Thiên Thành.
"Hình như..." Y ấp úng mở lời, như muốn nói hình như vẫn còn chưa đủ, nhưng lại ngại cùng với xấu hổ, nên không dám nói nhiều.
Lý Thiên Thành nhìn bộ dạng không còn từ tốn của y, không khỏi khiến hắn bật cười thành tiếng, thật sự không thể tin được đây lại là Sở Diên mà hắn biết.
Mới đó có mấy ngày, chẳng lẽ thay đổi lớn đến vậy sao?
"Nói đi, có phải ngươi đã bị ai nhập không? Nếu không sao lại ăn nhiều như vậy hả?" Hắn véo má y một cái rồi nhẹ nhàng ôm người vào lòng, tùy ý động chạm.
Ngắt nhẹ một cái, xoa xoa rồi lại nắn nắn khuôn mặt y, để xem y có béo được bao nhiêu, hay là chỉ đơn giản mảnh mai như vậy.
"Trẫm sẽ vỗ béo ngươi, vì thế không được gầy như vậy nữa!" Hắn trách cứ liếc nhìn bàn tay trơ xương, lần này nếu không béo lên hắn nhất định bỏ mặc cho xem.
Nghe lời đe dọa này Sở Diên như bị sét đánh ngang tai, muốn y béo lên là chuyện còn khó hơn lên trời. Y ăn bao nhiêu cũng chẳng mập, uống bao nhiêu dược cũng chẳng béo, thân thể qua nhiều năm cũng chỉ đơn giản gầy như vậy, thực chất chưa bao giờ thêm một lớp da, lớp thịt.
"Tha ta đi, không ăn nữa... ta... béo không nổi!" Y ấm ức nói.
Từ trước đến nay qua nhiều năm chỉ có gầy thêm chứ không thấy mập hơn, vì thế y là thể nhược, vốn không đủ mạnh mẽ để dưỡng ra một thân thể vừa trạng.
Cùng lắm cũng lên được một hoặc hai cân, nhiều hơn không thể... ít hơn thì lại có vấn đề.
Mỗi năm đều sẽ có một ngày bệnh phát tát, ngày đó sẽ là một ngày âm thịnh dương suy, hàn khí quấn lấy khiến cả người y hoàn toàn vô lực.
Giống như tà khí vậy, nhiều năm đeo bám chính là muốn y chết nhanh một chút.
Lúc nhỏ có được một vị đạo sĩ xem cho một quẻ, người đó họ Bạch, tướng mạo không nhìn ra được tuổi tác. Trong một lần được phụ thân của mời về xem phong thủy, sẵn tiện cũng xem cho y.
Vị đạo sĩ đó đã nói, số của y bị nhiều thứ đeo bám, sớm muộn gì cũng chết yểu, sống cũng không quá ba mươi lăm.
Nhưng năm nay y đã hai mươi chín tuổi xuân, vẫn còn sống rất tốt, mới đầu Sở Diên cũng không tin cho lắm.
Cùng lắm là mấy vị đạo sĩ, y nghĩ ai cũng giống ai thôi, cũng chỉ muốn lừa gạt, nhưng dần cũng thật sự không thể nêu ra được khái niệm chân thật nhất.
Phụ thân của y rất tin vào lời đạo sĩ đó nói, từ nhỏ đã mang y ở bên cạnh khư khư không cho y đi đâu, mấy ngày không gặp cũng cuống cuồng lo lắng, quên ăn, quên ngủ, một một, hai hai nhất định phải tìm được y.
Ông ấy sợ y chẳng may trầm mình xuống nơi nào đó nên đã sai người lắp hết mấy hồ ở biệt viện.
Vì sợ y không uống thuốc nên đã sai người giám sát y ở mọi lúc, mọi nơi, không cho phép Sở Diên cãi lời.
Cho đến năm mẫu thân y qua đời, Sở cũng vì thế mà ảnh hưởng không ít, tuy có hai đứa con, nhưng Sở Hoài vẫn phải chú tâm đến Sở Diên nhiều nhất...
Bởi chính y tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình chết, bóng ma đó cũng không ngừng bám riết theo y.
Sở Tuệ lúc đó không hiểu chuyện, nên không hiểu được cảm giác mất đi thứ đáng trân trọng, đáng ghi nhớ trọn kiếp người.
Mấy năm nay Sở Diên mới dần ổn định hơn, cũng tươi cười nhiều hơn, tuy vậy y vẫn co rúm chẳng dám lớn tiếng với ai.
Nhiều năm như vậy sớm đã hình thành cho y một thói quen khó mà thay đổi.
...
Nằm dài trên đùi Lý Thiên Thành, nhìn khuôn mặt hắn đang nhăn nhó xem tấu chương, bất giác trong lòng lại sinh ra cảm giác quyến luyến, muốn lưu giữ khoảng thời gian này lại lâu hơn một chút.
Giống như mộng đẹp, chậm rãi xuất hiện, chậm rãi mất đi, rồi cũng huyền ảo vô cùng.
"Đừng nhìn như thế nữa, trẫm đang tập trung!" Hắn thấp giọng nói.
Sở Diên cũng tự biết làm làm sao, vì vậy nhắm mắt lại, chỉ muốn ngủ một giấc.
Tựa như đang ở giữa biển lớn thênh thang, tứ bề đều là thủy, còn y thì đang thả mình xuôi theo dòng nước.
Tấu chương của hắn lúc nào cũng nhiều, lúc nào cũng bận rộn, nhưng hắn không muốn cách y quá xa.
Sợ y lại có chuyện nên phải mang hết tấu của ngày hôm qua và cả hôm nay đến đây.
Mặc dù không phải là chuyện gì quá sức, nhưng nhiều chuyện cộng lại thì phải đuối sức. Một mình hắn không thể thu xếp ổn thỏa, đưa cho người khác không hẳn lại không yên tâm, chỉ có một mình làm hắn mới cảm thấy vô cùng chân thật.
Sau vài ngày nữa sẽ mở một cuộc thanh trừ tham quan, hắn còn phải chuẩn bị một tinh thần thép để đối mặt với những con người xảo trá, giẫm đạp lên lòng tin của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT